Thần Cấp Ở Rể

Chương 23




Mọi người thông qua Nhạc Nhạc biết được con cóc Ộp Ộp chính là kẻ đi săn muỗi đen, có thể thấy được loại muỗi mà bọn họ bằng mắt thường không thể thấy được, nhưng Ộp Ộp lại có thể thấy. Ộp Ộp lớn như vậy, lượng cơm đương nhiên không nhỏ, thế nhưng nhà Cảnh Lâm rất ít muỗi, từ hôm qua tới hôm nay, nó vẫn luôn trong trạng thái lưng lửng dạ.

"Không ăn no, vậy để nó đi nhà tớ a!" Triệu Chí Văn nói, tuy hắn nhìn Ộp Ộp vẫn nổi da gà đầy người, thế nhưng chính mình tối qua bị con muỗi cắn đến thống khổ, nếu như Ộp Ộp săn mồi hữu hiệu, tuy tướng mạo nó không thể yêu thương một chút, nhưng có thể giúp cả nhà ngủ ngon giấc, Triệu Chí Văn vẫn là cầu còn không được.

Sau đó Nhạc Nhạc hỏi ý kiến của Ộp Ộp, cùng Triệu Chí Văn mang theo Ộp Ộp đi rồi.

Lúc đi, Nhạc Nhạc vốn muốn ôm lấy Ộp Ộp, kết quả Ộp Ộp quá nặng, bé ôm không nổi, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, thành ra bé và Triệu Chí Văn đi phía trước, Ộp Ộp ở trong phạm vi nhỏ cạnh bé nhảy nhót theo sau. Quạc Quạc cũng đi theo, nó phi thường phách lối mà nhảy lên lưng Ộp Ộp, hai cái chân vững vàng đạp bên trên, Ộp Ộp có nhảy thế nào nó vẫn vững vàng đứng, còn đập đập cánh kêu cạc cạc, vô cùng hưng phấn.

Triệu Thừa Hoài cùng Chu Ngọc chính đang bổ củi, những rễ cây cùng cỏ bị nhổ lúc trước, đều bị bó thành một đống đặt trong sân, chờ sau khi phơi khô có thể làm củi đốt. Vừa thấy Triệu Chí Văn sau gót có một con cóc ghẻ lớn như vậy, Chu Ngọc sợ đến quát to một tiếng, Triệu Thừa Hoài cũng nắm chặt dao bổ củi trong tay bật dậy, Triệu Chí Văn vội vàng bảo cha mẹ mình đừng sợ, sau đó đem con cóc hướng về phía phòng của hai người Triệu Thừa Hoài, dẫn vào.

Chu Ngọc lo lắng: "Đấy là thứ gì a! Sao con lại đem nó thả vào phòng ta!"

"Dụng cụ bắt muỗi." Triệu Chí Văn chắc nịch đáp, "Có nó, đêm nay chúng ta có thể ngủ ngon giấc rồi." Hắn nói cho hai người tác dụng của Ộp Ộp, "Tuy nó lớn lên có chút đáng sợ, nhưng vẫn rất thân thiện." Rồi mở gian phòng của mình ra, để Nhạc Nhạc nói một tiếng với Ộp Ộp, chờ phòng ngủ kia hết muỗi rồi liền sang bên phòng hắn. Hắn còn vội vàng đi giúp Cảnh Lâm trồng rau, sau khi để mẹ mình chú ý một chút, liền mang theo Nhạc Nhạc trở về.

"Thằng nhóc này!" Xem Triệu Chí Văn một bộ lửa cháy đến đít, Chu Ngọc tức giận không chỗ phát tiết, ló đầu nhìn một chút con cóc ngồi xổm bên cạnh giường của chính mình, đang duỗi cái lưỡi ra rõ là dài, liền giật mình một cái, thầm nói: "Nó sẽ không nhảy lên giường chứ?"

Triệu Thừa Hoài nói: "Chúng ta chú ý một chút là được, cùng lắm thì buổi tối đổi ga giường." Nghe ý con trai mình thì con cóc này hẳn có tác dụng, ông và Chu Ngọc đã có tuổi, tối hôm qua ngủ không ngon, ngày hôm nay hai người tinh thần không quá tốt, ăn cơm vốn muốn đi ngủ trưa, thế nhưng một khi nằm lên giường, lại có cảm giác bị muỗi cắn, ngủ không cách nào ngủ, không thể làm gì khác hơn là rời giường bổ củi.

Lúc Triệu Chí Văn mang theo Nhạc Nhạc cùng Quạc Quạc trở lại nhà Cảnh Lâm, Cảnh Lâm đang ngồi trên ghế gấp nhỏ dưới mái hiên, trong tay chọn chọn mấy hạt giống xà lách, Nghiêm Phi cầm cuốc cần cù xới đất, Nghiêm Lộ ở bên cạnh nhìn.

Cảnh Lâm nói: "Anh muốn học trồng rau, kỳ thực đến chỗ chú Triệu là được, tối cũng không quá hiểu rõ những công việc này."

Nghiêm Phi không lên tiếng, y đương nhiên sẽ không nói thẳng với Cảnh Lâm rằng bản thân y có ý đồ riêng với cậu.

Triệu Chí Văn vừa đi tới nhìn, thấy Cảnh Lâm chọn hạt giống rau xà lách, cùng hạt giống hành lá, nói: "Hai thứ này đều sợ nhiệt độ cao, cậu trồng trên mặt đất không thể mọc tốt đâu." Hơn nữa nhà bọn hắn cũng từng trồng hành lá, nhưng trước đây đều là trực tiếp đi ra ngoài mua củ hành về trồng, trồng trực tiếp từ hạt giống thì chưa thử qua.

Cảnh Lâm nói: "Tớ chỉ muốn thí nghiệm một hồi xem trận pháp có ảnh hưởng tới tập tính sinh trưởng của chúng nó hay không thôi."

Cảnh Lâm đem đất trong sân nhỏ chia làm hai khối, một bên bố trí Tụ Linh trận, một khối vẫn để nguyên như cũ, cậu còn muốn xem ở hai hoàn cảnh khác nhau, cây trồng sẽ phát sinh biến hóa như thế nào. Hai khối này lại phân biệt chia làm mấy luống nhỏ, trồng rau xà lách, hành lá, còn trồng chút đậu đũa và rau muống nữa. Cuối cùng còn dành ra một chỗ đất nhỏ, Cảnh Lâm như chợt nhớ tới cái gì, nói muốn dời hai cây cà chua nhà Nghiêm Phi đã kết nụ hoa, còn có ớt chỉ thiên tại nhà Cao Hồng Hải chỉ cần đụng vào sẽ rộp lên bong bóng nước nữa.

Nghiêm Phi liền đem cái cuốc giao cho Triệu Chí Văn, để hắn tiếp tục cuốc đất, bản thân thì mang theo Cảnh Lâm đi ra ngoài.

Cà chua nhà Nghiêm Phi, là Chu Phỉ Phỉ tại thời điểm trở về không lâu bắt đầu ươm giống, như vậy đại khái phải đến tháng mười một mới có thể thu hoạch trái cây chín, thế nhưng không nghĩ tới trong một đêm liền kết nụ hoa, hiện nay nhìn cây vẫn rất tốt, nhưng đến tột cùng có thể kết quả hay không vẫn còn chưa biết. Bởi vì lúc đó cà chua còn đang ươm giống, nên khi bọn chúng đột nhiên lớn lên tất cả liền tụ tập chen chúc một chỗ, ấy vậy lại không đổ, cùng lắm là bị chen đến mức phương hướng mọc lung tung biến hình, cành cây trở nên ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo thôi, nếu thêm chậu hoa vào thì sẽ thành một chậu cây cảnh sinh trưởng thực tốt. Cảnh Lâm đưa găng tay cho Nghiêm Phi, đào ra hai cây, sau đó hai người tới nhà Cao Hồng Hải.

Cao Hồng Hải năm nay hơn 50 tuổi, nhà ông có hai đứa con, con lớn chính là Cao Trường Huy năm nay 24 tuổi, con gái út tên Cao Nhã Lan, trước đang học lớp 11 ở trong một trường cấp 3 tốt nhất huyện thành, 17 tuổi. Cao Hồng Hải vừa nghe hai người Cảnh Lâm muốn cây ớt chỉ thiên nhà ông, nhanh chóng nói: "Hai đứa muốn cái thứ kia làm gì? Ta ngay cả chạm vào cũng không dám." Nói xong còn cho bọn cậu xem một cái rộp nước đã bị đâm thủng trên cánh tay có thể thấy rất rõ.

Ông dẫn hai người tới sân sau nhà mình, chỉ vào một đống cây trong góc nói: "Đều bị ta lấy cuốc đào cả rễ lên, đốt cũng không dám, chuẩn bị mang đi chôn kĩ. Nếu muốn cháu mang đi toàn bộ đi." Cũng giúp ông đỡ phải hao tâm tốn sức. Thứ này quỷ quái như thế, vạn nhất đốt ra tới mùi có độc thì làm sao bây giờ, ông cũng không dám tùy tiện thử nghiệm.

Cảnh Lâm liền cảm ơn Cao Hồng Hải, cùng Nghiêm Phi hai người đeo vào găng tay đem mười mấy gốc cây ớt chỉ thiên trải qua mặt trời chiếu đã khô héo lại, tất cả đều cho vào bên trong một cái gùi.

Trên đường, Cảnh Lâm hái được một quả ớt cầm trên tay, nhìn thấy vỏ ngoài vốn phải trơn nhẵn lại mọc ra rất nhiều gai lông mềm mại lại nhỏ bé, phỏng chừng cũng chính là cái thứ này đã khiến Cao Hồng Hải vừa đụng vào liền rộp lên bong bóng nước, tựa như con sâu róm có thể khiến da người chạm vào sưng tấy lên, không trực tiếp dùng da đụng vào thì không làm sao cả.

Nghiêm Phi nói: "Thứ này hoàn toàn đã thay đổi thành giống khác, không thể ăn được đi?" Nếu ăn phải, khéo khi thủng bụng cũng không chừng?

Những sinh vật sinh trưởng trong thiên nhiên đều cực kỳ thần kỳ, ớt chỉ thiên trên tay khiến Cảnh Lâm nghĩ tới quả dại lê gai Cảnh Lâm hái khi còn bé, vì tự bảo vệ mình mà mọc ra đầy người gai, thế nhưng sau khi đem lớp vỏ đầy gai loại bỏ đi là có thể yên tâm ăn, ớt chỉ thiên này hiện tại xem ra đã phát triển theo phương hướng tương đồng.

Lúc về đến nhà, Triệu Chí Văn cùng Nghiêm Lộ đang tại xung quanh nhà cậu nhổ cỏ. Cảnh Lâm để bọn họ chờ, chính mình đem cà chua cùng cây ớt gieo xuống. Đến sân sau, Cảnh Lâm lấy ra dao thái đem quả ớt chỉ thiên này cắt đôi ra, lộ phần bên trong tràn đầy hạt ớt, hơn nữa còn lan tỏa ra một trận mùi hương thơm nồng mê người.

"Hình như tản ra từ quả ớt này." Nghiêm Phi nói.

"Nói đúng hơn là được tỏa ra từ đám hạt ớt." Cảnh Lâm nói, mùi thơm tuy nồng, như không ngán, nếu như có thể ăn, làm gia vị hiệu quả khẳng định vô cùng tốt.

Cảnh Lâm hái xuống một vài quả ớt chỉ thiên tươi tốt ở gốc cây gần nhất, chuẩn bị hong khô lưu giống, sau đó đem tất cả cây đều trồng xuống, bao gồm cả hai cây cà chua kia. Cuối cùng tưới một lần nước cho cả đám.

Nhổ cỏ có Nghiêm Lộ tại, hiệu suất cực kỳ nhanh, khoảng thời gian Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đi ra ngoài, hai người đã nhổ được hơn nửa rồi. Cảnh Lâm để Nghiêm Lộ sang bên cạnh nghỉ ngơi, mình và Nghiêm Phi gia nhập cuộc chiến.

Chờ tới lúc Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ đi, Cảnh Lâm rút ra một sọt cải thảo đưa y mang về, còn cầm một bình nhỏ mứt sốt trái cây cho Nghiêm Lộ, giúp cậu cả một buổi trưa rồi, chút đồ này cậu lấy ra là chuyện đương nhiên.

Hai người Nghiêm Phi cũng không từ chối, ngươi tới ta đi, quan hệ mới càng thêm chặt chẽ.

Triệu Chí Văn cũng theo cùng trở về, khi hắn về đến nhà, Ộp Ộp đã quơ tới quơ lui một vòng tại các góc trong nhà hắn rồi, thấy cái bụng nó to hơn trước một chút, xem ra một buổi trưa này ăn được không ít. Hắn liền cầm lấy một tấm khăn mặt, thử thăm dò đi ôm Ộp Ộp, thấy nó chỉ Ộp một tiếng nhưng không phản kháng, liền đánh bạo bế Ộp Ộp lên, sau đó gấp bước hướng về phía nhà Nghiêm Phi.

Buổi chiều hôm trước hắn có thể thấy được trên mặt trên tay nhạc phụ nhạc mẫu tương lai đầy nốt hồng hồng do muỗi đốt, thừa dịp cách lúc đi ngủ còn khá lâu, đem Ộp Ộp đưa tới nhà bọn họ giúp cả nhà có thể ngủ ngon giấc.

Đám Nghiêm Phi đi rồi, Cảnh Lâm tiếp tục nghiên cứu hạt ớt. Cậu tháo găng tay ra, ngón tay không nhịn được xoa nhẹ một cái, cuối cùng nhắm mắt lại vươn tay ra, nghĩ rằng mặc kệ, cùng lắm thì như Cao Hồng Hải rộp lên mấy cái bóng nước mà thôi, không chết người được.

Vui mừng chính là, ngón tay sờ lên hạt ớt, cũng không có bất cứ phản ứng xấu nào. Trong lòng Cảnh Lâm vui vẻ, xem ra đúng như cậu phỏng đoán, những gai lông mọc ra bên ngoài quả ớt chẳng qua là một tầng tự thân bảo vệ mà thôi, sờ vào hạt ớt bên trong sẽ không làm tay người xuất hiện bệnh trạng gì.

Cảnh Lâm lại hái không ít ớt chỉ thiên đã hoàn toàn chín, lấy ra hạt ớt bên trong, sau khi rửa sạch sẽ toàn bộ lại để một chút ở bên ngoài, còn lại cho lên trên một cái mâm, dàn ra để gió hong khô, chờ ngày mai mặt trời mọc đem ra ngoài phơi nắng.

Sau đó, Cảnh Lâm cầm riêng số hạt ớt bỏ ra kia đặt trong tay tiến vào phòng tạp vật, bắt lấy hai con gà con, một con cậu hôm qua quan sát thấy nó sẽ kén ăn, một con còn lại thì không. Cậu mở lòng bàn tay lộ đám hạt ớt, đưa tới bên mỏ hai con gà con.

Gà con không kén ăn lúc bị Cảnh Lâm bắt ra vẫn luôn kêu thảm thiết, nhìn lòng bàn tay Cảnh Lâm nửa ngày cũng không thấy nó mổ một cái, ngược lại con gà kén ăn kia lại thành thật không chạy loạn, không đợi Cảnh Lâm đưa tay qua, nó liền duỗi cổ đi mổ hạt ớt trong tay cậu, mãi đến lúc không thừa một hạt mới vỗ cánh kêu hai tiếng.

Cảnh Lâm liền giữ lại con ăn kiêng, không ăn kiêng thả trở về. Vì phòng ngừa đất trồng rau vừa mới gieo hạt giống bị phá hỏng, Cảnh Lâm còn vẽ một bộ Huyễn trận cấp thấp bố trí quanh đất trồng rau, phòng ngừa gà con đi vào kiếm ăn.

Xong, thừa dịp sắc trời còn sáng đun nấu cơm có thể tiết kiệm một ít dầu hỏa, Cảnh Lâm bắt đầu chuẩn bị cơm tối, mấy ngày nay trong miệng không có mùi vị gì, cậu lấy ra chút ớt đỏ khô đã mua trước đó, hái không ít cải thảo, làm một đĩa cải thảo xào ớt, sau đó mở ra một hộp thịt lợn đóng hộp, cắt một miếng dùng dầu rán, đặc biệt thơm.

Tại thời điểm Cảnh Lâm làm cơm, đối với đám gà con lắc lư tại sân sau, Quạc Quạc biểu thị nó phi thường mất hứng, nó nguyên bản đang cùng Nhạc Nhạc chơi xếp gỗ trong phòng khách, vừa nhìn thấy một con gà con thừa dịp Cảnh Lâm ở nhà bếp liền mon men tới gần phòng khách thì cực kỳ phẫn nộ, cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm, nó như viên đạn pháo nhỏ xông về phía con gà con, mỏ không ngừng mổ xuống người nó, còn dùng thân thể va đẩy, miễn cưỡng đem con gà con va lăn đi, còn lăn lộn mấy vòng.

Gà con tỏ vẻ con ngỗng kia quá dữ tợn, nó hoàn toàn không đánh lại được, sau khi rơi mất mấy cái lông, rít lên mà rời đi cái đất thị phi này.

Nhìn con gà con chạy trối chết, Quạc Quạc ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người tràn đầy một luồng bá vương bễ nghễ thiên hạ. Có điều dáng vẻ đó chẳng duy trì được bao lâu, nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc trong phòng khách gọi nó, liền vỗ vỗ cánh nhỏ hùng hục chạy trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.