Thần Cấp Ở Rể

Chương 15




Xoảng! Xoảng!

Trong đêm tối, liên tiếp truyền đến hai thanh âm kính bị phá vỡ.

Cảnh Lâm đang ngủ say giật mình tỉnh dậy, bật dậy từ trên giường nhảy xuống đất, một cước đạp lên sàn nhà. Cậu cong lưng, nét mặt trong bóng đêm tràn đầy cảnh giác, nghiêng tai nghe ngóng một hồi, xung quang không có bất cứ động tĩnh gì, thật giống như thanh âm khi nãy là ảo giác trong giấc mộng của cậu.

Nhạc Nhạc cũng tỉnh rồi, dán chặt vào người Cảnh Lâm, Quạc Quạc trong hộp cũng đã tỉnh, con mắt trong bóng tối phát ra những vệt sáng tím yếu ớt, nó đứng lên từ hộp giấy, nhảy mấy cái đến đầu gối Nhạc Nhạc, kêu vài tiếng nhỏ vụn với bé, tựa như đang an ủi bé vậy.

Cảnh Lâm thắp lên đèn dầu đặt trên tủ đối diện giường, sau đó sờ đám tóc ướt đẫm mồ hôi do nóng của Nhạc Nhạc, nhỏ giọng nói với bé: "Chờ cùng Quạc Quạc trong này, cậu đi ra ngoài nhìn một chút."

Bởi vì ngày hè quá nóng, Cảnh Lâm từ lúc trở về đến giờ vẫn luôn cùng Nhạc Nhạc ngủ tại phòng ngủ tầng một. Cậu để lại đèn cho Nhạc Nhạc, chính mình thì thắp một ngọn nến mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Trong phòng khách không có điều khác thường gì, nhưng trong phòng tạp vật lại truyền ra tiếng kêu của bầy gà. Đưa tay cầm chặt lấy nắm tay cửa thông ra sân sau, Cảnh Lâm do dự, sau nháy mắt mới mở cửa ra.

Vật thể đen thùi lùi không rõ rủ xuống đập vỡ kính, Cảnh Lâm rên lên một tiếng bị vấp ngã chỏng vó trên mặt đất, cây nến trong tay cũng bị hất qua một bên, nháy mắt sau tắt ngúm. Bóng dáng màu đen trước mặt Cảnh Lâm đung đưa qua lại, gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ tràn vào, vang lên một trận thanh âm xào xạc.

Một thân cây, một thân cây đột nhiên sinh trưởng ngay ngoài cửa.

Trong bóng tối lờ mờ, Cảnh Lâm nhận ra hình dáng đại khái của vật thể che chắn tại cửa.

"Hô!"

Cảnh Lâm mãnh liệt thở ra một hơi, cảm thấy sau lưng mình bị một mảnh mồ hôi do kinh hoảng thấm ướt đẫm, cậu nghĩ sắc mặt mình nhất định trắng bệch dọa người. Trong nháy mắt mở cửa ra tưởng con quái vật gì, tiếng thét to tới bên miệng lại bị cậu miễn cưỡng ép xuống, thả lỏng sau kinh hãi, toàn thân Cảnh Lâm đều mềm nhũn rồi, cơ hồ không chịu đựng được nữa nằm trên mặt đất.

Phòng khách không còn ánh sáng, Nhạc Nhạc lo lắng sợ sệt, nhỏ giọng kêu cậu: "Cậu ơi?"

Cảnh Lâm nhanh chóng đáp lại: "Cậu đây! Nhạc Nhạc đừng sợ." Tìm kiếm xung quanh một lúc, Cảnh Lâm thấy cây nến rơi xuống bên cạnh, thời điểm quẹt diêm tay còn run lẩy bẩy.

Ánh sáng lần thứ hai trở lại, Cảnh Lâm lần này mới thấy hoàn toàn rõ ràng, làm cậu vấp ngã chính là mấy gốc óc chó trong sân sau. Mấy cây óc chó vốn sinh trưởng trong góc tường vây lại tại một đêm mà phát triển lớn mạnh, cành cây rậm rạp cơ hồ che khuất toàn bộ bầu trời sân sau, cây óc chó trong tầm mắt cành lá đan xen, kéo dài ra chung quanh, một phần phá vỡ cửa sổ thủy tinh phòng tạp vật duỗi thân vào, một phần thò vào nhà bếp phá vỡ cửa sổ thủy tinh, một phần lại kéo dài về phía Cảnh Lâm bên này, nếu không phải có cửa chặn lại, chỉ sợ giờ khắc này tất cả phòng khách cũng đều là cành cây.

Cảnh Lâm bị tiếng vang đánh thức, chỉ tưởng là trộm cắp linh tinh cái gì, không nghĩ tới sẽ là tình huống này. Trước đó một khối cỏ dại sinh trưởng trong khoảng sân sau này là nhờ sự gia trì của trận pháp, bây giờ không có trận pháp cây óc chó vẫn như cũ đột ngột tăng trưởng, Cảnh Lâm chỉ có thể đổ lỗi do linh khí. Vấn đề là cậu đã bố trí Tỏa Linh trận xung quanh căn nhà rồi, một chữ khóa, không chỉ là khóa lại linh khí không cho tiêu tán, cũng khiến linh khí bên ngoài trận pháp không vào được. Không biết chỗ nào của trận pháp xảy ra vấn đề rồi, để nó mất đi hiệu quả.

Cậu che chở cây nến cẩn thận từng li từng tí xuyên qua khe hở những cành cây, đi tra xét một lượt tình huống phòng tạp vật và nhà bếp. Nhà bếp còn tốt, ngoại trừ thủy tinh cửa sổ bị phá ra thì không còn vấn đề nào khác. Nhưng phòng tạp vật thì không được như vậy, cành óc chó không chỉ đập vỡ kính, còn xốc lên không ít nóc nhà, làm một cái mái ngói từ trên nóc rơi xuống, vừa vặn nện trúng bầy gà, đè chết mất ba con gà con, hai con bị thương.

Từ khi đám gà con được Cảnh Lâm mang về, vẫn luôn được nuôi bằng đám cỏ dại gia trì sinh trưởng thông qua trận pháp kia, mỗi ngày khỏe mạnh sinh long hoạt hổ, giờ cứ thế mà bị đè chết ba con, hai con bị thương còn không biết có thể sống sót hay không nữa, Cảnh Lâm chỉ có thể ngắt lấy đám cỏ dại không còn lại nhiều lắm vứt vào cho hai con kia ăn, thuận tiện xoa dịu một chút bầy gà bị kinh sợ đến. Đem ba con bị đè chết trong bầy gà nhặt qua một bên, ý định đợi trời sáng lại đi xử lý, có thể thêm món thức ăn mặn cho Nhạc Nhạc.

Mấy cây óc chó nhà Cảnh Lâm không phải được chiết về, bảy tám năm rồi vẫn chưa thấy kết quả, cành cây cũng không quá tráng kiện, trước kia Cảnh Lâm còn nghĩ đặt mấy gốc cây ăn quả này trong sân nhỏ khẳng định về sau sẽ mọc chen chúc với nhau, cho nên đã chuyển đi hai, ba gốc ra ngoài rồi, không nghĩ tới trong một đêm tất cả đều phát triển thành đại thụ che trời, một cái cành cây mình cậu ôm cũng không hết, giữa cây này cây kia ngươi chen ta ta chen ngươi, địa phương giao nhau đều xuất hiện trình độ đứt gãy không đồng nhất.

Tình trạng này khiến Cảnh Lâm nhìn mà đầu đau không ngớt, ngày mai chỉ riêng thanh lý những cành cây này thôi, phỏng chừng đã phải tốn không ít thời gian.

Nhìn màu sắc thiên không cách trời sáng còn mấy tiếng nữa, Cảnh Lâm sợ cây óc chó lại sinh trưởng thêm, nắm dao lớn trong tay đem tất cả những cành cây chen vào phòng khách chém đứt hết, cành cây nhìn thì không nhiều, nhưng chém lên phí không ít sức lực, chờ tới lúc miễn cưỡng thanh lý xong những cành cây kia, Cảnh Lâm đóng cửa thông ra sân sau, tiến vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Nhạc Nhạc ôm Quạc Quạc tìm kiếm cảm giác an toàn, vùi người bên gối đầu, vừa thấy Cảnh Lâm đi vào, lập tức an tâm hẳn, Cảnh Lâm vừa lên giường liền dịch người tới gần cậu.

Trải qua một trận dằn vặt vừa nãy, Cảnh Lâm cũng không ngủ được, dỗ dành Nhạc Nhạc tiếp tục ngủ, chính mình thì ngồi tu luyện. Hoàn cảnh đang nhanh chóng biến hóa, tăng nhanh bước tiến tu luyện tâm pháp là chuyện không sai.

Trời sáng, chuyện thứ nhất sau khi Cảnh Lâm kết thúc tu luyện chính là mở ra cổng lớn đi ra ngoài quan sát tình huống trong thôn.

Cải thảo hôm qua gieo xuống sân trước dưới sự thúc đẩy của trận pháp đã mọc lên, đang không ngừng lớn dần, hiện tại đã cao tới đầu gối Cảnh Lâm rồi. Cảnh Lâm ngắt một chút lá xuống, tách ra cuống rau nhìn một cái, phát hiện tuy rằng lớn rất cao, nhưng xem ra vẫn như cũ phi thường mềm và mọng nước.

Còn chưa ra sân trước, Cảnh Lâm đã phát hiện cảnh vật chung quanh so ngày hôm qua rất khác biệt. Trong nháy mắt mở ra cổng lớn, Cảnh Lâm đã gần như tưởng rằng bản thân tiến vào rừng rậm nguyên thủy.

Đường đất nguyên bản vẫn sạch trơn trước đó giờ đây toàn bộ bị bao trùm bởi cỏ dại có độ cao tới đầu gối cậu, cây lúa dưới ruộng nước xung quanh nhìn qua không có biến hóa gì, chỉ là quanh thân cũng đã bị cỏ dại chiếm giữ, mà vị trí tầm mắt đạt tới vốn là những gốc cây cao nhất chỉ đạt tới mười mấy mét, hiện cành cây càng thêm tươi tốt, tất cả một bộ độ cao chống trời, chiều cao ít phải ba mươi mấy mét, cành cây trở nên cực kỳ tráng kiện, rễ cây phá vỡ bùn đất kéo dài ra bên ngoài.

Cảnh Lâm nhìn những rễ cây lộ ra trên đường kia, nhớ tới các lá bùa chôn trong đất xung quanh nhà. Lá bùa thành phẩm có thể chống nước nhưng không chống được sự di chuyển, nhất định một lá bùa nào đó đã bị rễ cây trồi lên khỏi mặt đất di dời ra khỏi vị trí vốn có, vì thế nên Tỏa Linh trận mới mất đi hiệu lực.

Núi rừng nơi xa càng hiện ra sự rậm rạp, liên tục truyền đến tiếng kêu khiến người nghe sởn cả tóc gáy.

Cảnh Lâm đạp một bước lên bụi cỏ bao trùm trên đường xi măng trước cửa, bỗng nhiên một con vật nào đó có màu vàng đất, kích thước thân thể bằng một quả bí đỏ từ bên cạnh nhảy tới trước mặt Cảnh Lâm. Cảnh Lâm bị giật mình, bước chân vừa giơ ra nhanh chóng thu hồi lại, đối phương cũng bị sợ hết hồn, kêu "Ộp" một tiếng, nhảy bật đi rồi, lực nhảy của nó thực kinh người, mấy cái liền nhảy vào trong ruộng tại đối diện, không thấy bóng dáng.

Cảnh Lâm định thần nhìn lại, mới phát hiện đó là một con cóc phiên bản phóng to, những cái nốt trên lưng nhìn qua vô cùng buồn nôn.

Cảnh vật xung quanh biến hóa quá đột nhiên, chỉ một buổi tối liền tựa như thân trong thế giới khác, Cảnh Lâm tuy sớm có dự đoán, nhưng lúc này từ khi nhìn thấy con cóc phóng đại thì cũng không còn bình tĩnh được nữa rồi.

"A Lâm!"

Xa xa, truyền đến thanh âm Triệu Chí Văn gọi cậu.

Cảnh Lâm ngẩng đầu lên, phát hiện Triệu Chí Văn mặc áo sơ mi màu xanh lam, đang đứng trên tầng chót nhà hắn, vung tay gọi cậu. Cảnh Lâm vội vàng phất tay đáp lại.

Triệu Chí Văn ở bên kia hô: "Chờ tớ tới đón cậu và Nhạc Nhạc!"

Cảnh Lâm đáp trở về một thanh được, chờ Triệu Chí Văn xuống lầu không thấy bóng dáng nữa, lập tức quay người đóng cổng đi vào phòng. Mặc quần áo cẩn thận cho Nhạc Nhạc, mình thì đi đôi ủng nhựa, cầm dao to trong tay.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Chí Văn ở bên ngoài gõ cửa. Cảnh Lâm mở cửa ra, thấy bên ngoài đứng không chỉ Triệu Chí Văn, còn có Triệu Thừa Hoài cùng người một nhà Nghiêm Phi nữa.

Tất cả mọi người trước muốn tới nhà Mã Văn Thiện, dù sao cũng là thôn trưởng, là người đáng tin cậy trong một thôn, xảy ra chuyện gì thôn dân đều theo thói quen tụ tập về nơi đó, chuẩn bị thương thảo một hồi tình huống bây giờ, gia đình Nghiêm Phi tỉnh lại liền phát hiện xung quanh toàn bộ ngôi nhà mình bị cỏ dại bao trùm, các loại rau mới trồng xuống một đêm đều lớn lên, thậm chí còn thay đổi cả hình dáng, hoàn toàn thành một giống xa lạ.

Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ còn tương đối bình tĩnh, ông Nghiêm cũng còn tốt, bà Nghiêm đúng là chịu kinh hãi không nhỏ. Người một nhà vội vội vàng vàng lại cẩn thận cẩn thận đi ra cửa, vừa vặn chạm mặt hai cha con Triệu Chí Văn nửa đường tới đón Cảnh Lâm, nghĩ một mình Cảnh Lâm mang theo một đứa bé, liền tụ lại đi cùng nhau. Trong tay Triệu Chí Văn cầm ba bắp ngô, là mang cho Cảnh Lâm làm bữa sáng, hắn đưa ngô cho Cảnh Lâm, sau đó muốn ôm Nhạc Nhạc hộ, có điều đã bị Nghiêm Phi trước một bước giành được. Nghiêm Phi ôm Nhạc Nhạc vào trong lòng, nói với Cảnh Lâm: "Em trước ăn đi đã." Nói xong còn từ trên tay Cảnh Lâm cầm tới một bắp ngô nhét vào tay Nhạc Nhạc, cười híp mắt bảo Nhạc Nhạc ăn.

Kẻ xưa nay rất ít biểu lộ vẻ mặt, ở trước mắt Cảnh Lâm lại luôn là một bộ dáng vẻ cười tít mắt, giống như là kẻ trời sinh thích cười, có tính cách lạc quan vậy.

(Đùa, edit đến chỗ này mình cứ cảm giác Nghiêm Phi làmụ phù thủy bảo Nhạc Nhạc mau ăn ngô độc ý =.,=)    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.