Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 14: 14: Mọt Sách




Tay Lạc Thần Hi dừng giữa không trung, ánh mắt xẹt qua tia buồn bã.

“Thiên Nhã, em không bị thương chứ?” Kha Tử Thích nhìn được rõ hành động của Thiên Nhã, thì nhìn Lạc Thần Hi bằng ánh mắt kinh ngạc sau đó quay ra ân cần hỏi thăm Thiên Nhã.

Thiên Nhã mệt mỏi lắc đầu, mím môi.

“Người vừa rồi là cha em?” Lạc Thần Hi nghi ngờ hỏi.

Kha Tử Thích nhớ lại từng manh mối chuyện này, mối nghi ngờ càng ngày càng lớn. Thiên Nhã chưa từng đề cập tỉ mỉ chuyện mình bị bắt cóc, cũng không nói lần bắt cóc này có liên quan tới cha mình. Rốt cuộc cô đang cố gắng giấu3giếm cái gì?

Lạc Thần Hi nhanh chóng suy nghĩ. Anh luôn cảm thấy bóng lưng người được Thiên Nhã gọi là “cha” rất quen, anh đã gặp ở đâu đó rồi?

Mà sao đột nhiên cô lại đối xử lạnh nhạt với anh? Cha cô đã nói gì với cô?

Kha Tử Thích cũng nghĩ tới vấn đề này. Chẳng lẽ cha Thiên Nhã thật sự bị ông cụ Lạc và Lạc Dương Hiên khống chế? Sao Thiên Nhã lại cố tình xa cách Lạc Thần Hi? Không lẽ cha cô đã nói gì đó với cô?

Tối hôm đó, có ba người không ngủ được.

Thiên Nhã ngước mắt nhìn thẳng vào con ngươi anh. Trong mắt là sự đau đớn, khổ sở,2còn có cả chút gì đó xa cách không nói lên lời. Cô không trả lời vấn đề của anh mà quay sang nói với Kha Tử Thích: “Em mệt quá, muốn trở về nghỉ ngơi.”

Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích liếc nhìn nhau, trao đổi bằng mắt.

“Chúng ta về thôi.” Kha Tử Thích dịu dàng nói.

Trong nhà Thiên Nhã.

Về nhà, Thiên Nhã đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa phòng lại, sau đó không còn tiếng động gì nữa, có lẽ đã ngủ rồi.

Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích ngồi ở phòng khách, rất nhiều câu hỏi đang vây quanh họ.

“Anh nghi ngờ Lạc Dương Hiên đã dùng cha Thiên Nhã để uy hiếp Thiên Nhã?” Kha2Tử Thích nghe Lạc Thần Hi nói xong, suy nghĩ cẩn thận thì đoán được vài phần.

“Ừm, vụ bắt cóc lần trước không phải chưa tra ra được chân tướng sao? Tại sao Thiên Nhã bị bắt cóc? Tại sao cô ấy lại tự mình dâng tới cửa để bị bắt cóc? Bây giờ nhìn lại, chỉ có điểm này mới làm mọi thứ rõ ràng.”

“Nhưng sao lại thế? Tại sao cha Thiên Nhã lại ở trong tay bọn họ?”

Lạc Thần Hi hừ lạnh, ánh mắt lạnh băng: “Cái này sao tôi biết được. Năng lực của ông già ấy rất lớn, nếu như tôi đoán không nhầm thì chính ông ta cũng là người phái người đi ám sát Thiên9Nhã, ông ta đã giở trò quỷ để cho cha Thiên Nhã xuất hiện rồi lại biến mất như bốc hơi khỏi thế gian này.”

Lạc Thần Hi nhanh chóng suy nghĩ. Anh luôn cảm thấy bóng lưng người được Thiên Nhã gọi là “cha” rất quen, anh đã gặp ở đâu đó rồi?

Mà sao đột nhiên cô lại đối xử lạnh nhạt với anh? Cha cô đã nói gì với cô?

Kha Tử Thích cũng nghĩ tới vấn đề này. Chẳng lẽ cha Thiên Nhã thật sự bị ông cụ Lạc và Lạc Dương Hiên khống chế? Sao Thiên Nhã lại cố tình xa cách Lạc Thần Hi? Không lẽ cha cô đã nói gì đó với cô?

Tối hôm đó, có ba4người không ngủ được.

Sáng sớm.

Thiên Nhã nằm trên giường, cả đêm qua cô không chợp mắt.

Cô có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ, vậy nên tâm tư rối bời.

Cửa bị gõ lần thứ hai, bên kia là giọng nói quan tâm thân thiết của Kha Tử Thích.

“Tử Thích, anh đi làm đi, em không sao đâu. Em muốn nghỉ ngơi một chút.” Đầu óc mê man, ngay cả giọng nói cô cũng trở nên yếu ớt.

Kha Tử Thích nghe thấy giọng cô, không khỏi nhíu mày: “Thiên Nhã, em khó chịu à?”

“Em không, chỉ hơi mệt thôi.”

“Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ccó chuyện gì thì gọi cho anh.” Biết cô cần có không gian riêng nên anh không quấy rầy nữa. Bây giờ không phải là cơ hội để hỏi thăm, cô quan trọng hơn.

“Cho em nghỉ phép một ngày, anh đi đây.” Tiếng Lạc Thần Hi vang lên ngoài cửa. Trái tim cô đập mạnh một cái, càng khổ sở hơn.

Cuối cùng bên ngoài không còn tiếng động gì nữa. Thiên Nhã thở dài. Có lẽ do quá mệt mỏi nên cô từ từ chìm vào giấc ngủ, tạm cho cái đầu đau như muốn nứt ra của mình có cơ hội được nghỉ ngơi.

Tại Tập đoàn Lạc Thần.

Lạc Thần Hi dựa lưng vào ghế, nghiêm mặt, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm vào một điểm.

“Chủ tịch, tôi đã cố hết sức rồi. Không thể tìm ra được thông tin của người kia, dường như ông ta đã bốc hơi khỏi thế gian, biến mất khỏi thế giới này.” Người dưới tay Lạc Thần Hi, Thám tử Triệu Nghĩa nói trong khi vẫn còn sợ hãi.

Hạ Nhất Y ở bên cạnh cúi đầu: “Chủ tịch, manh mối bên tôi chỉ tới được Thái Lan là đứt.”

Con ngươi đẹp đẽ của Lạc Thần Hi đảo qua đảo lại giữa hai người. Anh hừ lạnh: “Lẽ nào ông ta bốc hơi khỏi thế gian thật?” Từ trước tới nay, người dưới trướng của anh luôn không tốn nhiều sức lực khi moi móc thông tin người khác. Anh không tin! Lẽ nào người kia có ba đầu sáu tay? Vậy mà ông ta có thể trốn thoát được khỏi bàn tay anh!

Trong mắt Hạ Nhất Y xẹt qua một tia khác thường, cô ta nói: “Chủ tịch, tôi luôn cảm thấy như có người đang ngăn không cho chúng ta điều tra. Hình như bọn họ nắm giữ được toàn bộ phương hướng điều tra của chúng ta, thật giả lẫn lộn.” Hạ Nhất Y là người có tâm tư tinh tế, một người phụ nữ mạnh mẽ thâm sâu khó dò, trực giác của cô ta rất ít khi sai.

Lạc Thần Hi nhíu mày, ánh mắt tán đồng. Anh để cho Hạ Nhất Y đi theo bên mình lâu như vậy, ngoại trừ việc cô ta trung thành thì còn vì cô ta thông minh nữa.

“Tiếp tục điều tra cho tôi. Dù đối phương có người che chở hay là có ba đầu sáu tay, đều phải bắt về đây! Tôi nhất định phải cho kẻ đó nếm thử mùi vị sống không bằng chết!” Lạc Thần Hi nói với giọng bỡn cợt, đôi mắt đẹp đẽ bị bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo, làm cho nhiệt độ trong văn phòng giảm xuống.

“Rõ.”

“Vâng, thưa Chủ tịch.”

Sau khi hai người đó lui ra ngoài, Lạc Thần Hi mệt mỏi day trán. Cả ngày nay anh cực kỳ khó chịu.

Đêm qua Thiên Nhã đối xử lạnh nhạt xa cách với anh đã khiến lòng anh như có tảng đá lớn đè lên.

Anh dùng một tay vò nát bản thảo, ném vào thùng rác.

Đây là lần đầu tiên Lạc Thần Hi trở về biệt thự nhà họ Lạc sau sự việc lần đó. Hạ Vân Cẩm hò reo, hưng phấn không thôi, cuối cùng anh cũng trở về rồi. Cô ta tự mình xuống bếp nấu một bàn thức ăn, dáng vẻ hiền thục chưa từng có.

“Chồng, anh ăn cơm đi, đây đều là những món anh thích ăn. Khoảng thời gian này em đã đi theo thím Lý để học nấu ăn, anh nếm thử đi.” Hạ Vân Cẩm không ngừng gắp thức ăn vào bát Lạc Thần Hi. Cô ta đang vui vẻ vì cuối cùng Lạc Thần Hi đã bằng lòng quay về, đồng ý cùng ngồi xuống ăn cơm với cô ta. Điều đó chứng minh chuyện đã có biến chuyển, tuy là sắc mặt anh vẫn nặng nề như trước.

Lạc Thần Hi đã sớm không thể chịu nổi khi thấy cô ta tỏ vẻ hiền thục. Người phụ nữ này luôn nói một đằng làm một nẻo, anh chán rồi.

“Hai ngày nữa giấy ly hôn sẽ được làm xong, lúc đó cô chỉ cần ký tên là được. Những gì nên cho cô, tôi đều cho, nhưng có một điều kiện.” Anh bình thản nói ra chuyện này như là đang kể chuyện. Sau đó, anh chậm rãi, ưu nhã nhai kỹ đồ ăn cô ta làm. Đây hẳn là bữa cuối cùng anh và cô ta ngồi ăn cơm chung.

Bát trong tay Hạ Vân Cẩm rơi xuống bàn, ngay cả đũa cũng thế.

Tay cô ta run lên, mắt bị che phủ bởi một tầng sương mù dày đặc: “Chồng, anh không thể đối xử với em như vậy. Em không muốn ly hôn.” Cô ta cầu xin.

“Về sau cô đừng xuất hiện trước mặt tôi và Lăng Lăng. Hi vọng cô nhớ kỹ điều kiện này.” Lạc Thần Hi không để tâm tới lời cầu xin của cô ta, tiếp tục vô cảm nói.

Hạ Vân Cẩm lắc đầu, đứng lên: “Chồng, em không muốn gì cả, em chỉ muốn anh. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh.” Cô ta đi tới ôm anh, cầu khẩn.

“Buông tay.” Anh lạnh giọng nói, lạnh tới mức làm người Hạ Vân Cẩm run lên.

Thế nhưng cô ta không buông. Buông anh thì cô ta không còn bất cứ cơ hội trở mình nào nữa.

“Chồng, xin anh đừng ly hôn. Em không có cái gì cả, em chỉ có anh và Lăng Lăng thôi, anh như thế là quá tàn nhẫn đối với em.” Hạ Vân Cẩm bắt đầu tỏ ra bất bình.

Biểu cảm trên mặt Lạc Thần Hi cứng đờ. Anh dùng sức gạt cô ta ra, đứng lên.

Hạ Vân Cẩm bị anh đẩy ra, lùi về sau mấy bước.

“Nếu cô thức thời thì sẽ biết cái gì là gặp nhau rồi cũng sẽ có lúc chia tay. Nể tình cô sinh Lăng Lăng ra, tôi sẽ sắp xếp cho cô một cuộc sống tốt nhất, còn nếu cô tiếp tục dây dưa thì đừng trách tôi.” Anh lạnh lùng nhìn cô ta, sự chán ghét không thể nói thành lời.

Hạ Vân Cẩm khóc như hoa lê đái vũ*: “Là vì La Thiên Nhã sao? Anh muốn ly hôn với em rồi cưới cô ta, đúng không?” Cô ta không cam tâm, căm ghét nhưng không thể làm gì vì đã không còn chỗ dựa nữa. Ngay cả Lăng Lăng cũng bỏ cô ta mà đi. Nhiều ngày nay, cô ta luôn nghĩ cách để có thể gặp mặt Lạc Lăng, lấy lòng Lạc Lăng, thậm chí còn chỉ muốn nhìn cậu một cái thôi nhưng lại không ngờ tên nhóc này tuyệt tình như vậy. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng từng gọi cô ta một tiếng mẹ.

(*) Chỉ những người con gái dù khóc cũng vẫn rất xinh đẹp.

Lạc Thần Hi không nói gì, cũng không động lòng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn.

Hạ Vân Cẩm thấy anh ngầm thừa nhận, cắn răng oán hận: “Em sẽ không bỏ anh, có chết cũng không.”

Lạc Thần Hi hừ lạnh, không tính tiếp tục dây dưa nữa: “Mau dọn khỏi nơi này đi.” Anh bỏ lại một câu rồi dứt khoát rời đi.

“Chồng! Chồng! Chồng ơi!” Hạ Vân Cẩm ngã ngồi bên ngoài cửa biệt thự, nhìn theo xe anh nghênh ngang rời đi, người run lẩy bẩy, tay nắm chặt.

“La Thiên Nhã, cái con ranh đê tiện này! Nói cho mày biết, tao sẽ không để mày dễ dàng đánh bại tao như thế, tao nhất định sẽ cướp lại những thứ gì thuộc về tao! Mày đừng mơ có thể bước chân vào cửa nhà họ Lạc!” Hạ Vân Cẩm tức tới nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vừa đáng sợ lại vừa giảo hoạt.



Trong phòng bao quán cà phê Thiên Mạc.

La Tiểu Bảo và Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, cùng nhau nhìn về phía Karen đang ủ rũ.

“Nói mau đi! Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Kế hoạch thất bại thì cô cũng phải nói cho tôi một tiếng chứ, cứ như bốc hơi khỏi thế gian ấy, ngay cả chút tín hiệu cũng không để lại.” La Tiểu Bảo oán trách, dù thế nào thì cậu cũng là quân sư của cô đấy! Thế mà chẳng báo lại tình huống cho cậu biết, hừ hừ.

Dáng vẻ cô như một chú gà trống bại trận. Xem ra, cô đã chịu rất nhiều đả kích.

“Cô chỉ có chút tiền đồ như thế? Chỉ là một người đàn ông thôi mà, ngoài đường có đầy.” Lạc Lăng nhướng mày, khiêu khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.