Thân Ái! Ta Muốn Li Hôn!

Chương 4: Trương Tiểu Tịch, đệ của ta




Edit: Nora
Beta: Tiểu Tuyền

Sau khi bắt canh gà lên hầm, Lam Nguyệt lấy rau cải ra lặt, bận rộn đến tận 4 giờ, bấy nhiêu xào được vài món, một bát canh cải trắng, một đống thịt và Thử Căn nướng, mang toàn bộ ra phòng khách. Bàn đá ở phòng khách Trát Nhĩ làm vô cùng lớn nhưng vẫn đầy tràn.

Hai bên bàn bày đầy thịt nướng và Thử Căn, ở giữa là rau trộn gan heo, thịt thỏ xào nấm, thịt muối xào măng, cá chiên, tóp mỡ rắc muối, lưng heo xào nấm trúc, cải xào và canh trứng cải trắng,… bày đầy tràn một bàn. Bạn trẻ tiểu Thạch chạy sang xem liền dán chặt mắt vào mặt bàn trông mong đợi Lam Nguyệt gọi ăn cơm. Lam Nguyệt đuổi hắn đi gọi người, sau đó đem trứng muối bày ra hai chén lớn, không còn chỗ để, đành để dưới đất, muốn ăn thì lấy lên.

Người đến ăn cơm tối nhiều thật, hai lão đầu, Khôn, Đạt, Thạch, Thanh Mộc, cộng thêm Lam Nguyệt và Trát Nhĩ là đủ 8 người. Hôm nay Tô muốn ăn cùng đàn ông khác nên Trát Nhĩ mới gọi Khôn đến. Ô Lệ đi theo Tô, nếu không còn đông người hơn nữa…

“Sư phụ, vẫn là người làm cơm ngon nhất. Cha em chỉ biết nướng thịt” Bạn trẻ tiểu Thạch hai tay đều dính dầu nói. Lam Nguyệt không có biện pháp, chỉ có thể đưa lá cây cho hắn lau.

“Chê đồ ăn của ta làm khó ăn sao? Đi tìm phụ nữ làm cho con đi” Lưu gõ Bạn trẻ tiểu Thạch, hắn liền ôm đầu làu bàu: “Cha cho rằng khắp nơi đều có phụ nữ như sư phụ sao?” Nói xong lại bị Lam Nguyệt gõ: “Cậu còn nhỏ, cái gì mà phụ nữ, lo học nghề thuốc đi”

“Lam Lam… Thạch lớn rồi” Trát Nhĩ nhắc nhỡ người nào đó đang dạy dỗ đồ đệ. Người nào đó đen mặt: Đây là viễn cổ… đây là viễn cổ… ở viễn cổ trưởng thành sớm là chuyện bình thường.

“Haha, quên mất, Tiểu Thạch vừa ý người phụ nữ nào chưa?” Lam Nguyệt pha trò, hỏi Bạn trẻ tiểu Thạch.

“Chưa. Dù sao ta đi hái thuốc khắp nơi, đến lúc đó xem nơi cư trú khác có ai yêu mến thì cướp về” Bạn trẻ tiểu Thạch hào hứng. Mọi người vừa muốn mắng hắn đoạt phụ nữ là hành vi không tốt đã bị Lam Nguyệt tiếp lời làm cho ngây dại.

“Đúng, vậy mới tốt, không hổ đồ đệ của ta, haha” Lam Nguyệt khen ngợi. Bạn trẻ tiểu Thạch cũng tròn xoe mắt, mọi người khựng lại. Lam Nguyệt còn nói: “Có điều không được thương tổn phụ nữ, yêu thích thì phải đối tốt với cô ấy”. Bạn trẻ tiểu Thạch gật đầu. Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Thời khắc này Lam Nguyệt không biết, về sau Bạn trẻ tiểu Thạch đồ đệ của cô thực sự đoạt phụ nữ về, chỉ là hậu quả… rất thảm… rất thê thảm…

“Cha Sơn, ăn chén canh này đi, cha Lưu cũng ăn một chén” Lam Nguyệt múc ra hai chén. Bạn trẻ tiểu Thạch thấy thế cũng nói với hai lão đầu: “Thứ tốt đó. Sư phụ nói nhân sâm này rất bổ cho thân thể, có thể sống nhiều thêm mấy mùa tuyết” Hai lão đầu vui vẻ nhận lấy. Lam Nguyệt nói thêm: “Người già bồi bổ rất tốt, còn trẻ thì không cần đâu. Tiểu Thạch không biết làm, để cha cậu mỗi tối tới đây ăn nhé” Bạn trẻ tiểu Thạch gật gật đầu. Những người khác biết thứ này bồi bổ cho người già tốt hơn thì cũng không nói gì.

“Thân thể cha còn mạnh khỏe lắm, con đứa nhỏ này suốt ngày cứ hoài công lo lắng” Già Sơn vừa uống canh vừa nhăn mặt phàn nàn. Già Lưu nghe được liền than ngắn thở dài: “Aiz…Ta phải đi đâu mới tìm được Lam nha đầu cho Thạch đây!”. Nói xong, vừa như cười lại như không nhìn Lam Nguyệt: “Nếu không đem Thạch cho con nha? Lam nha đầu”

Lam Nguyệt phun một ngụm nước ra, mặt mũi Trát Nhĩ đầy nước cười cười nhìn cô. Bạn trẻ tiểu Thạch ầm ĩ gọi: “Cha, sư phụ đều là người con phải kính trọng, cha nói sao con có thể… thể… Đúng rồi, sư phụ nói bỏ nhà trốn đi”. Lưu lão đầu gõ hắn một cái: “Tiểu tử thúi thích đùa. Lam nha đầu mới không cần con”. Lam Nguyệt lau mặt Trát Nhĩ thật sạch: “Lưu, không vui gì hết.” Mọi người lại cười rộ lên.

Náo nhiệt trong chốc lát, Lam Nguyệt muốn nghe chuyện chính sự, cô nhìn sang Thanh Mộc. Thanh Mộc cũng biết cô muốn nói chuyện gì liền kể hết sự tình cho Lam Nguyệt nghe.

Hồi mùa xuân Thanh Mộc và Mục đi tìm Lợi Á, mất mấy ngày vượt qua rừng rậm Lạc Vụ, lại thêm 10 ngày nữa mới tìm được một nơi cư trú nhỏ bên kìa rừng. Sau khi hai người tìm hiểu, nghe một người trong đó khẳng định Lợi Á và Thanh Mộc có đi qua nơi đó, chỉ là không ở được mấy ngày đã rời đi. Mục hỏi thêm mấy nơi cư trú bên cạnh, người ở đó nói còn một nơi cư trú lớn lắm, người ở đó thường xuyên đi cướp phụ nữ, giết đàn ông, chỗ bọn họ cũng bị cướp nhiều lần.

Họ có ý định chuyển ra xa một chút, dặn dò hai người Mục đừng trêu trọc nơi cư trú đó. Sau khi Mục thương lượng với Thanh Mộc liền rời khỏi đó, mất thêm hai ngày nữa mới tìm ra nơi cư trú lớn kia, cũng tìm thấy Lợi Á và Mộc Sa. Mộc Sa nói với người ở nơi cư trú đó rằng hắn và Lợi Á là hai anh em một mẹ sinh ra. Lợi Á câu dẫn đầu lĩnh trong bộ lạc, dạy người trong bộ lạc dùng lửa, hái rau dại.

Lợi Á khóc với Thanh Mộc, lừa gạt Thanh Mộc giúp cô và Mộc Sa, còn lấy hết số thuốc Thanh Mộc mang theo, sau đó giả đáng thương nhờ Thanh Mộc đi lấy luôn cả thuốc của Mục. Mộc Sa mượn hơi Lợi Á dựng lên danh vọng đệ nhất dũng sĩ. Mục phát hiện được ý đồ của hai người liền nói cho Thanh Mộc nghe. Thanh Mộc đến hỏi chuyện Lợi Á, muốn cô đi theo hai người. Lợi Á thay đổi sắc mặt đuổi Thanh Mộc đi, còn chăm ngòi để tên đầu lĩnh vừa câu dẫn được đánh Thanh Mộc, lúc này Thanh Mộc mới hoàn toàn tuyệt vọng với Lợi Á, cùng Mục đi khỏi nơi cư trú kia.

Mộc Sa không ngăn bọn họ lại. Hắn đã biết được đại khái phương pháp dựng nhà từ Mục, do Mục vẫn luôn theo giúp đỡ Hoắc Lý nên có biết một chút, về phần thảo dược thì không thể moi được gì. Thạch là đồ đệ duy nhất của Lam Nguyệt, bộ lạc chỉ có một vu y. Mộc Sa cũng không bắt bọn họ đi. Lúc Mục và Thanh Mộc rời đi thì Mộc Sa đã lên làm thủ lĩnh, Lợi Á là trí giả, bộ lạc đổi tên thành Mộc bộ lạc.

Thanh Mộc nói xong, lo lắng nhìn Trát Nhĩ: “Thủ lĩnh, ta lén nghe được Mộc Sa nói với Lợi Á, tạm thời hắn không thể tiếp nhận Lợi Á. Hắn muốn kết thúc chuyện với cậu trước.” Sau đó quay sang Lam Nguyệt nói: “Trí giả, ta và Mục đều nghe thấy, Mộc Sa muốn kết thúc là chỉ chị. Người phụ nữ ngốc Lợi Á kia nghe không hiểu nhưng chắc chắn Mộc Sa kia còn muốn đến cướp chị đi đấy.”

“Ta thề, lần sau để ta trông thấy sẽ không bỏ qua cho Mộc Sa hắn” Trát Nhĩ nhớ đến lúc vừa cứu được Lam Nguyệt về toàn thân đều là vết thương liền cả người căng cứng. Lam Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn để an ủi.

“Thanh Mộc, Mục đâu? Vẫn ở Mộc bộ lạc sao?”Mục đích của Mộc Sa và Lợi Á Lam Nguyệt sớm đã đoán được mười mươi, sớm biết bọn họ sẽ đi kiến lập bộ lạc nên không ngạc nhiên chút nào, chỉ là vì sao không thấy Mục.

“Mục cùng ta ra khỏi Mộc bộ lạc thì rất tức giận, nói nếu Lợi Á đã một lòng muốn làm trí giả, vì làm người phụ nữ lợi hại nhất mà vứt bỏ những thân nhân như chúng ta, hắn sẽ không để cho cô nhận được tôn trọng từ người chung quanh. Sau đó bảo ta về bộ lạc.”

“Hắn đi tìm những nơi cư trú dọc theo rừng rậm dạy mọi người dùng lửa, đào rau dại, còn nói với họ chị mới là trí giả được thiên thần phái tới để mang tin vui tới cho mọi người, nói với họ rằng trí giả được thiên thần phái tới đang ở giữa rừng rậm Lạc Vụ và rừng rậm Mông Tạp, bộ lạc tên bộ lạc Mông Tạp” Thanh Mộc tiếp lời.

“Khụ… Mục… Ta không biết phải nói hắn thế nào đây” Lam Nguyệt xấu hổ. Rõ ràng Mục đang tuyên truyền cô như thần nhân, cũng làm cho Lợi Á mất uy thế.

“Lam nha đầu, Mục làm vậy rất đúng. Con mới là trí giả. Chúng ta cũng tin con là do thiên thần phái đến” Hai lão đầu rất ủng hộ cách làm của Mục. Lam Nguyệt mới là trí giả thật, Lợi Á mà cũng học đòi Lam Nguyệt làm trí giả sao?

“Lam, cha và già Lưu nói rất đúng. Bây giờ Mục đi nói cho mọi người biết cũng tốt, miễn cho người ở nơi cư trú khác bị Lợi Á lừa” Khôn tỉnh táo phân tích hậu quả. Trát Nhĩ không nói câu nào mà nhìn Lam Nguyệt rất đồng tình. Lam Nguyệt ngẫm thấy cũng không sao, dù sao cô cũng không mất gì, nhiều lắm là mang thêm hai tiếng lừa đời thôi. Chỉ là cô cũng không nghĩ tới hậu quả lớn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.