Thân Ái! Ta Muốn Li Hôn!

Chương 22: Chuyện tình anh main




Đồ ăn đầy bàn, Tô Dã Nghi cũng không ăn, dùng túi ni – lon bọc lại toàn bộ, nhét vào trong tủ lạnh. Buổi chiều nằm ở trên thảm phơi nắng ngoài cửa sổ nghiêng, vừa phơi nắng vừa nghe nhạc.

Mạc Ninh gọi video với cô, cô mới bò dậy, nhận video, vẻ mặt vẫn đang mất tinh thần.

Mạc Ninh đang ăn cái gì đó, thấy tình trạng của Tô Dã Nghi rất rõ ràng, trêu chọc: “Sao bộ dạng lại như vừa bị chà đạp thế?”

“Tâm tình không tốt.”

Mạc Ninh mỉm cười: “Cũng viết ở trên mặt rồi.”

“Cậu mau hỏi tớ tại sao đi.”

Mạc Ninh: “Được, hỏi cậu.”

Mạc Ninh hiếm khi phối hợp, Tô Dã Nghi lại ngừng lại, nghĩ ngợi hồi lâu, cô lắp ba lắp bắp nói: “Là thế này, tớ có một người bạn, bạn nữ… Cô… Cô ấy rất thích một người, nhưng… Nhưng người kia không hề thích cô ấy.” Nói tới đây, Tô Dã Nghi không tự chủ được cúi đầu xuống. “Cô ấy rất không vui, rất thất vọng, rất không biết phải làm sao.”

“Tại sao người này lại phải không vui?”

“Bởi vì cái người trong lòng kia không thích cô ấy.”

“Cô ấy hi vọng người kia cũng thích cô ấy sao?”

“Cô ấy…” Tô Dã Nghi không tiếp tục nói. Lúc này trong đầu cô đang nghĩ, là cô hi vọng Dịch Tự thích cô sao?

Bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy…

Mạc Ninh ở bên kia cười cười: “Thế nào? Bạn tốt của cậu có ý nghĩ gì?”

“Bạn tốt của tớ… Ý nghĩ của bạn tớ thì làm sao tớ biết.” Tô Dã Nghi bĩu môi, “Nhưng mà, làm thế nào cô ấy mới không có loại hi vọng này?”

Đầu bên kia Mạc Ninh thở dài, buông kem ly ở trong tay xuống, rất nghiêm túc liếc mắt nhìn Tô Dã Nghi, lúc này mới nói: “Tô Dã Nghi, cậu hãy nghiêm túc nghe tớ nói đây.”

Tô Dã Nghi nâng mặt lên làm ra dáng vẻ nghiêm túc.

“Dịch Tự thật sự không thích hợp với cậu.”

Trong lòng Tô Dã Nghi cả kinh, định phủ nhận theo trực giác: “Không…” Mạc Ninh ném một ánh mắt sắc bén qua. Tô Dã Nghi lập tức dừng câu nói, ngược lại nở nụ cười tự giễu: “Đoán được dễ dàng như vậy sao.”

“Cuộc sống trước đây của anh ta quá thuận buồm xuôi gió, từ nhỏ được con gái tâng bốc, mắt nhìn nhất định là vô cùng cao, có thể chẳng phải anh ta nông cạn, người anh ta thích có lẽ sẽ rất giản dị, nhưng mà, cho dù anh ta thích loại con gái như thế nào, đối với cậu mà nói, đều là giày vò, bởi vì tỷ lệ anh ta thích cậu là rất nhỏ.”

Tô Dã Nghi nghe những lời này, chỉ cảm thấy đau khổ trong lòng, không nhịn được muốn rơi lệ.

“Người đàn ông không chín chắn là người sẽ không xử sự vì suy nghĩ của người khác, tổn thương người khác anh ta cũng không chú ý nặng nhẹ. Đối với anh ta, dứt khoát như vậy có lẽ cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì bớt đi được rất nhiều phiền toái, nhưng đối với cậu mà nói, nhất định là bị tổn thương rất mệt mỏi. Tớ vẫn cảm thấy, cậu nên tìm một người lớn tuổi hơn, chín chắn, có thể chiếu cố con người của cậu, như vậy, cậu sẽ ít phải chịu khổ.”

Sau đó Mạc Ninh nói với Tô Dã Nghi rất nhiều, Tô Dã Nghi một mực tán thành.

Cuối cùng Mạc Ninh dạy cô một cách: “Không mong đợi ở anh ta, cũng sẽ không có mất mát.”

Tô Dã Nghi yên lặng tôn thờ những lời này làm chủ nghĩa.

Lúc tối muộn, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại lại cho cô, nói rằng cả ngày cô đều ở đó leo núi, điện thoại nhét vào trong ba lô, không nghe thấy. Sợ cô lo lắng, Tô Dã Nghi tùy tiện nói chuyện với cô, cứ như vậy giấu diếm.

Đói bụng đến mức đau dạ dày Tô Dã Nghi mới xuống lầu, lấy thức ăn buổi trưa vất vả làm ném vào trong lò vi sóng, một mình cô “gào thét gào thét” ăn cơm tối. Vừa nhai thức ăn vừa nhắc lại câu nói kia trong đầu, không cần mong đợi, không cần mong đợi.

Dịch Tự trở lại thật sớm.

Tô Dã Nghi ngồi ở trong phòng ăn, ép buộc để cho cô bình tĩnh, bình tĩnh nhìn thấy anh đi vào trong nhà, bình tĩnh chào hỏi với anh: “Hi!”

Dịch Tự khẽ gật đầu với cô, đi thẳng vào gian phòng. 

Tô Dã Nghi nắm chiếc đũa trong tay, chiếc đũa đang kẹp một miếng nấm mèo, đang chuẩn bị đưa vào trong miệng, đột nhiên nghe tiếng Dịch Tự ho khan, nấm mèo nhảy ra khỏi đũa của cô, rơi xuống bàn cơm. Tiếng ho khan này càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Dã Nghi ở trong phòng ăn cùng càng ngày càng ngồi không yên. d'đ/l;q/đ

Cuối cùng Tô Dã Nghi cũng không ăn bữa tối thịnh soạn này.

Thậm chí cô còn chưa kịp thu dọn bát đũa, cứ như vậy vô cùng lo lắng xông lên gác xép nhỏ, cầm tiền, quấn lấy chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Tiệm thuốc hai mươi tư giờ cách chung cư một đoạn đường, là chỗ lần trước Tiếu Mạt Mạt hay mua thuốc, Tô Dã Nghi miễn cưỡng nhớ lại đoạn đường không nhớ rõ kia. Buổi tối hơn chín giờ rất lạnh, đèn đường thưa thớt chiếu trên con đường ở chung cư, Tô Dã Nghi thấy hơi thở cô thở ra rất nhanh bị khí lạnh của mưa bụi chiếm lấy, cô lạnh đến run lẩy bẩy, tay cứ nhét trong túi áo, kéo cái mũ lên lao đi thật nhanh.

Tìm tìm kiếm kiếm hồi lâu, cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng, cô không lạc đường. Buổi tối còn rất nhiều người ở trong hiệu thuốc, có một bác gái lớn tuổi là nhân viên phục vụ đi tới hỏi: “Cô gái muốn mua gì?”

Tô Dã Nghi nói thẳng: “Siro viêm phế quản cấp tính.”

Bác gái rất nhiệt tình: “Ho khan rất kịch liệt sao?”

Tô Dã Nghi gật đầu.

“Kê đơn chút thuốc tiêu viêm đi.”

Tô Dã Nghi vẫn gật đầu.

“Kê đơn lại chút thuốc tiêu viêm, kết hợp ăn uống.” 

Tô Dã Nghi vẫn gật đầu.

Cuối cùng, Tô Dã Nghi ôm một túi thuốc lớn về nhà. Xuống dưới lầu, lấy chìa khóa định quẹt thẻ ra vào, tìm kiếm trong túi quần áo hồi lâu cũng không tìm thấy chìa khóa. Nhất thời nhớ lại một chút, cô mới nhớ ra mình nôn nóng ra ngoài không mang theo chìa khóa. 

Vì vậy quả quyết nhấn chuông cửa.

Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân thứ tư mới có thể trở về, lúc này trong nhà chỉ có Dịch Tự. Tô Dã Nghi tưởng rằng cô sẽ phải chờ rất lâu, không ngờ Dịch Tự ra đón rất nhanh, bởi vì ho khan, âm thanh của anh khàn khàn: “Ai thế?”

“Là tôi, Tô Dã Nghi, thật sự xin lỗi, tôi quên mang chìa khóa.”

Vào thang máy, trước cửa nhà, vẫn là Dịch Tự mở cửa.

Thấy là cô, Dịch Tự bởi vì cô mà đến mở cửa chống trộm, cảnh tượng này khiến trong lòng Tô Dã Nghi nổi sóng mang theo chút suy nghĩ khó hiểu. Lúc ở nhà, hình ảnh như vậy thường xuyên xuất hiện. Ba mở cửa vì mẹ, mẹ mở cửa vì ba, ba mẹ mở cửa vì cô… Cách mấy cái song sắt này, cô nhìn bóng dáng Dịch Tự nghiêng người tới mở cái cửa nhỏ, tham lam suy nghĩ rất nhiều.

Lúc cửa mở ra, Dịch Tự rất tùy ý lướt qua Tô Dã Nghi một cái, sợ bị phát hiện, cô mang túi bảo vệ môi trường của tiệm thuốc ra đằng sau mu bàn tay, trong lòng hồi phục tâm tư, cô cười hì hì nói: “Buổi tối ra ngoài đi dạo một lát.”

Dịch Tự giơ tay che đi tiếng ho khan, đợi sau khi Tô Dã Nghi vào nhà thì đóng cửa lại.

Sau khi vào nhà, Tô Dã Nghi rất nhanh nhảy tót vào phòng bếp, lấy miếng lê còn thừa trong tủ lạnh ra, cô gọt vỏ thật cẩn thận, bỏ hạt, cắt thành miếng nhỏ, đặt vào trong chiếc nồi nhỏ đun nước sôi, bỏ thêm chút đường phèn, từ từ hầm trên lửa.

Lại cẩn thận cầm thuốc vừa mới mua vào trong phòng bếp, tìm ra từng loại thuốc theo tờ hướng dẫn, nhìn không sót một chữ. 

Nửa giờ sau, Tô Dã Nghi chuẩn bị tốt lí do, tìm một cái khay, đặt canh đường phèn tuyết lê và thuốc ho khan vào, từng bước suy nghĩ đi đến cửa phòng của Dịch Tự.

Sau khi tới nơi, cô hít một hơi thật sâu, thuộc lòng vài câu “Không cần mong đợi, sẽ không có mất mát”, sau đó gõ cửa.

Dịch Tự mở cửa rất nhanh.

Hiển nhiên là bị trận địa của Tô Dã Nghi làm cho kinh sợ, anh nhất thời không thể tiếp thu những gì nhìn thấy trước mắt. Nhân lúc này, Tô Dã Nghi mỉm cười nói: “Đây là lê trắng ban ngày tôi mua còn dư, giữa mùa đông, tôi sợ cảm, ninh cho mình chút canh đường phèn tuyết lê, tôi uống một phần, phần còn lại này đổ đi rất đáng tiếc, hi vọng anh không ghét bỏ… Nếu như anh thật sự không thích uống thì có thể bỏ đi.”

“Còn những thứ này là thuốc ho khan, đây đều là trước kia tôi mua khi bị cảm cúm ho khan, vừa rồi thấy anh ho, tôi nghĩ, dù sao tôi cũng để ở kia, không uống thì lại quá hạn, trước hết anh hãy uống chút đi…”

Dịch Tự thu lại ánh mắt đang dừng ở trên khay, ngược lại dời về phía mặt của Tô Dã Nghi, ánh mắt trong veo của anh cứ như thế rơi trên mặt Tô Dã Nghi, làm cho toàn bộ bản thảo suy nghĩ hồi lâu trong đầu cô mạnh mẽ tiêu tan hết. Cô ngơ ngác nhìn lại anh, cảm giác nếu cô nói tiếp thì rất giống một con ngốc, vì thế đưa khay vào trong tay Dịch Tự một cách cứng nhắc, dường như lầm bầm nói: “Anh… anh trước… uống thuốc trước đi đã.” Dứt lời, xoay người rời đi, không ở lâu thêm một giây nào. d0đ;l[q/đ

Ngay lúc cô định xoay người đi lên cầu thang, cô nghe thấy sau lưng truyền đến một câu nói: “Cảm ơn.”

Sóng âm này thông qua không khí truyền vào màng nhĩ của Tô Dã Nghi, rất nhanh tiến vào khu vực trái tim của cô, khiến cho nhịp tim của cô tăng lên mãnh liệt, nhưng cô vẫn rất miễn cưỡng quay đầu, gãi đầu một cái, lơ đãng nhìn về phía Dịch Tự, cười nói: “Không cần khách sáo, mọi người ở cùng một nơi, nên chăm sóc lẫn nhau.” Tiếp theo quả quyết quay đầu, “Đăng đăng đăng” leo lên lầu, mở cửa phòng, mạnh mẽ thả mình ở trên sàn, mơ hồ suy nghĩ rất nhiều chuyện…

Bỗng nhiên giống như bị sét đánh nhớ ra một chuyện.

Lần nữa “Đăng đăng đăng” xuống lầu, lúc này cô tương đối bình tĩnh, chủ yếu là bởi vì lo lắng.

Trước đó sợ Dịch Tự phát hiện là thuốc cô mới mua, cô đã cố ý lấy ra bản hướng dẫn dùng thuốc trong đó, lại còn tự cho là mình thông minh, lấy đi mấy viên trong mỗi hộp để ngụy tạo thuốc cô đã dùng còn dư lại… Vừa rồi quá vội vàng, cô quên nói cho Dịch Tự cách sử dụng.

Ở cửa phòng của Dịch Tự, gõ cửa.

Lúc này Tô Dã Nghi phải đợi ở cửa một chút, lúc Dịch Tự đi ra, cô đi thẳng vào vấn đề: “Cái đó… Tôi quên không nói cách dùng thuốc cho anh, anh lấy ra đây, tôi chỉ cho.”

Dịch Tự gật đầu một cái, xoay người lại lấy thuốc. Việc này không đáng, ánh mắt Tô Dã Nghi nhìn theo bóng lưng của anh, giả bộ như vô ý lướt nhìn phòng của anh. Cái lướt mắt này không gấp gáp, Tô Dã Nghi nhìn qua liền hưng phấn, thứ đặt ở trên bàn học của Dịch Tự, bên cạnh máy tính, nắp đã bị mở ra… Chẳng phải là canh tuyết lê cô hầm sao?

Chẳng lẽ, vừa rồi Dịch Tự đang uống canh?

Anh cứ vậy mà uống ngay hả? Cứ như vậy tin tưởng cô? Không sợ cô đầu độc sao…

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của Tô Dã Nghi bắt đầu đi theo hướng quỷ dị, mặc dù như thế, khóe mắt và đuôi lông mày của cô vẫn không lộ ra vẻ vui mừng.

Dịch Tự cầm thuốc đi tới lần nữa, đưa tới trước mặt Tô Dã Nghi, nói: “Những thứ này?”

Mạnh mẽ thu hồi tầm mắt ở trên gương mặt thanh tú của Dịch Tự, Tô Dã Nghi gật đầu một cái, chìa tay nhận lấy, cầm một vỉ trong đó nói: “Ừ, loại thuốc màu xanh lá cây là thuốc thanh nhiệt, một ngày uống ba lần, mỗi lần năm viên.”

“Ừ.”

Lại lấy một vỉ, nói tiếp: “Loại thuốc này là tiêu viêm, một ngày hai lần, mỗi lần ba viên.”

“Ừ.”

Tiếp tục giải thích: “Loại này là bao con nhộng trị ho, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên là được, anh uống nước đường trước..., không hiệu quả thì uống tiếp cái này.”

“Còn có cái này, cái này là thuốc thanh lọc cổ họng, một ngày ba lần, mỗi lần một viên là được, thuốc không có tác dụng lớn, chỉ là để cho cổ họng anh thoải mái hơn, hiệu quả so với uống nước đường không hơn kém là mấy.”

Chờ Tô Dã Nghi nói xong tất cả, Dịch Tự mới ho khan một cái, thấp giọng nói: “Ừm, những cái này trên tấm nhôm cũng có viết.”

Tô Dã Nghi không thể tin hỏi: “Viết?”

Dịch Tự nhận lấy thuốc trong tay cô, lật mặt đối diện ý muốn cho cô xem.

Tô Dã Nghi có chút uể oải: “Những cái này đều đã viết?”

Dịch Tự gật đầu.

Tô Dã Nghi càng uể oải hơn: “Vậy… Vậy thì không có việc gì rồi. Anh… Anh nghỉ ngơi trước đi.” Dứt lời, rất quả quyết xoay người, rất quả quyết lên lầu, rất quả quyết mở cửa, rất quả quyết ném mình vào trong chăn đệm dưới đất, trong lòng không ngừng gào khóc: Trên tấm nhôm cũng ghi rõ cách sử dụng gì đó, quá đáng ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.