Thân Ái! Ta Muốn Li Hôn!

Chương 20: Giải cứu anh Tề mập




Chúc Lỵ đặc biệt hào hứng, thời điểm trên đường đi tới mãnh liệt nháy mắt với Tô Dã Nghi. Dĩ nhiên, Tô Dã Nghi trong mắt trong lòng chỉ có Dịch Tự không thể nào tiếp thu được ánh mắt của Chúc Lỵ. Gần tới trước cái bàn, bên cạnh Dịch Tự có một người đàn ông lớn tiếng nói: “Chỗ như vậy không đủ khả năng để chơi trò chơi nha!”

“Vậy cậu có sáng kiến cho cái có đủ khả năng hay chưa?” Chúc Lỵ rõ ràng là biết người đàn ông kia, cử chỉ lời nói có vẻ rất thân thiết.

“Tới KTV đối diện đi, tìm một phòng bao có phong cách, chọn mấy két rượu.”

Mọi người đồng thanh hô: “Được.”

Tô Dã Nghi rất muốn nói không được, bởi vì đậu hũ trắng cô yêu thích còn chưa ăn xong. Nhưng mà, Phạm Giai không đợi cô ăn xong, trực tiếp chặn ngang túm cô đi.

Đến nơi Tô Dã Nghi mới phát hiện, người lại nhiều hơn một lượt, ngay cả vị mỹ nữ Trần Bách Mộng đó cũng tới. Mặc dù Tô Dã Nghi không phải là một người quái gở, nhưng cho tới nay cô đều không thích bản thân mình ở giữa những nơi náo nhiệt, mà theo thói quen che giấu mình trong đám đông. Có lúc, cô nhìn người khác chơi đùa điên cuồng, bản thân cũng có thể cảm động lây.

Cả một cái phòng bao ước chừng cũng phải hai ba mươi người, Phạm Giai kéo Tô Dã Nghi và Lục Tiểu Mẫn ngồi xuống ở một góc nhỏ, Triệu Duyệt rất nhanh nhảy tót tới đi bên cạnh Trần Bách Mộng. Chúc Lỵ ngồi ở trung tâm trên bàn trà, vỗ tay một cái ý bảo mọi người im lặng.

Ở công ty Chúc Lỵ nhất định rất nổi tiếng, cô chỉ bày tỏ một câu như vậy, tất cả mọi người yên tĩnh lại. Chúc Lỵ liếc mắt nhìn mọi người, cười nói thần bí: “Tôi tin mọi người đều không lạ lẫm với trò chơi này…”

Có người hỏi: “Sự thật hay mạo hiểm?”

Tròng mắt của Chúc Lỵ xoay chuyển một cái: “Ách! Coi như là một loại nói sự thật đi.”

Lại có người hỏi: “Cái này nhàm chán lắm, không thú vị.”

Chúc Lỵ vỗ tay: “Cho nên, muốn chơi là phải chơi chocó ý nghĩa, mọi người đều là người lớn, tôi cũng không nói những cái khác, trò chơi như thế này, mỗi người nói một câu ‘Tôi chưa từng như thế nào’, sau đó những người tham gia, ai đã làm chuyện mà người kia nói, thì phải uống một ly rượu. Nói cho rõ trước, trò chơi này khá hay ở chỗ không thể nói dối, nếu như nói dối… Tôi nguyền rủa nặng một chút, cả đời độc thân?”

Có người cười: “Cái đấy cũng gọi là nặng?”

“Vậy anh nói cái nào mới nặng?”

“Đàn ông nói dối, cả đời bất lực, về phần phụ nữ thì…”

Phạm Giai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Người này thật bỉ ổi.” Cái này vừa dứt lời, ngay sau đó Phạm Giai ngẩng đầu lên vừa lớn tiếng bổ sung một câu, “Phụ nữ cả đời không có cao trào.”

Tô Dã Nghi rất muốn che mặt của mình.

Trò chơi người lớn luôn luôn kích thích tâm tình bị đè nén của nam nữ, chỉ là một đề nghị đơn giản như vậy, tất cả mọi người đều hào hứng bừng bừng. Chúc Lỵ là người đề xuất, cô nói câu đầu tiên: “Tôi chưa từng nịnh bợ.”

Gương mặt Tô Dã Nghi hoảng sợ nhìn Chúc Lỵ, không nghĩ tới cô sẽ nói ra tiêu chuẩn rộng rãi như vậy, cô cho là sẽ không có người trải qua chuyện như vậy, ai ngờ, chỉ trong chốc lát, Phạm Giai bên cạnh cô liền rót đầy ly rượu từ trong đám đông trên bàn, cầm lấy một ly, ngửa đầu nuốt xuống.

Cho đến khi Phạm Giai uống rượu xong, Tô Dã Nghi vẫn duy trì bộ dạng khiếp sợ như cũ nhìn cô, giống như không biết cô vậy. dizen;dan/le*quy''don//

Bị Tô Dã Nghi nhìn chằm chằm không được tự nhiên, Phạm Giai rất bực mình nói một câu: “Nhìn tôi làm gì, nhiều người uống rượu như vậy, nhìn người khác đi!”

Tô Dã Nghi cứng nhắc chuyển đầu về phía những người khác, quả thật có không ít người ở đây uống rượu một lượt, trong đó phụ nữ chiếm số đông, đàn ông cũng không ít.

Tô Dã Nghi không khỏi xúc động trong lòng, thì ra tất cả mọi người miệng lưỡi lại tốt như vậy!

Vòng thứ hai, đến lượt người ngồi chung một chỗ với Dịch Tự, vừa rồi Chúc Lỵ mới dùng sức dụ dỗ người đàn ông kia, mặt của anh ta bụ bẫm, khi cười lên mắt híp lại thành một đường may. Tô Dã Nghi nhìn anh ta, lại nhìn Dịch Tự bên cạnh một chút, đột nhiên cảm thấy sự khác biệt giữa người với người có thể là rất lớn. Bạn nam Tiểu Mập Mạp sau một hồi im lặng suy nghĩ, đột nhiên cười xấu xa: “Tôi chưa từng hôn người cùng giới.”

Cái vấn đề này đi qua, có một âm thanh thổn thức lớn, sau đó, có mấy người lặng lẽ bưng ly rượu lên. Chúc Lỵ một bộ dạng vui mừng hả hê nhìn mọi người đang ngồi rót rượu.

Đúng lúc này, Phạm Giai đột nhiên đứng lên: “Một vòng này tới tôi đi.”

Tô Dã Nghi nâng mặt nhìn cô, nghe cô nói: “Tôi không thầm mến một trong số những người ngồi đây.”

Lúc câu hỏi của Phạm Giai được nói ra, Tô Dã Nghi trước tiên nghĩ tới bản thân mình. Bởi vì đối với cô mà nói, cái từ “Thầm mến” này rất nhạy cảm, cái từ nhạy cảm này vừa phát ra, ánh mắt của cô không tự chủ nhẹ nhàng hướng tới trước mặt Dịch Tự. Ánh đèn trong gian phòng mơ mơ hồ hồ, mặt của Dịch Tự trong đó cũng có chút mơ hồ, Tô Dã Nghi không thấy rõ. Mặc dù không thấy rõ, cô cũng có thể cảm nhận được anh rất thẳng thắn tiếp thu quan sát, điều này làm cho Tô Dã Nghi cho dù cách xa anh mấy mét cũng phát bệnh cũ ---- tim đập nhanh hơn, không đủ sức hô hấp.

Những lời nói này của Phạm Giai ngoại trừ tạo ảnh hưởng đối với Tô Dã Nghi, cũng tạo ảnh hưởng giống nhau với rất nhiều người ở đây. Người đứng mũi chịu sào bị tác động chính là Chúc Lỵ. Phạm Giai nói ra câu này cũng chính là muốn chĩa vào Chúc Lỵ, chuyện của cô không có nhiều người biết. Mặc dù đây không phải là chuyện lớn gì, Phạm Giai cũng không có chút toan tính, nhưng lại không nhịn được muốn trả miếng bằng cách này. Nhưng cô trả như vậy, trái lại dẫn tới rất nhiều kích động.

Chúc Lỵ rất thẳng thắn bưng một ly rượu lên, thẳng thắn đưa đến giữa môi, ngược lại tuyệt đối không che giấu.

Sau đó là Triệu Duyệt, anh rất sợ người khác không biết mình có tình ý với Trần Bách Mộng, tiến tới bưng một ly rượu lên mạnh mẽ uống xuống. Còn có mấy người Tô Dã Nghi không quen cũng bưng rượu lên, Tô Dã Nghi căng thẳng nhìn mấy người đó, trong lòng vẫn đấu tranh kịch liệt…

Cô không muốn chuyện thầm mến của cô bị người khác phát hiện, nhưng cũng sợ sức mạnh của lời nguyền rủa đó. Cô cũng không muốn sau này cô không có hạnh phúc tình dục. Nhưng mà nếu như cô uống rượu, Chúc Lỵ và Phạm Giai nhất định sẽ phát hiện, các cô phát hiện, khẳng định Dịch Tự cũng sẽ phát hiện, anh ghét Chúc Lỵ như vậy, ghét cô nàng tomboy không biết tên họ kia như vậy, khó tránh khỏi sẽ không ghét cô…

Nhưng cô thật sự không muốn cả đời không có cái đó nha…

Sự sợ hãi với lời nguyền rủa cao hơn sự sợ hãi với thực tế, đang lúc có người định đứng lên bắt đầu vòng kế tiếp, Tô Dã Nghi đột nhiên xông ra từ bên cạnh Phạm Giai, bưng một ly rượu từ trên bàn trà lên, ngửa đầu uống xuống.

Có mấy người đàn ông kêu to “Tốt”, Tô Dã Nghi không dám nhìn bọn họ, bởi vì cô không dám nhìn Dịch Tự. Uống rượu xong, cô cúi đầu ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, quả nhiên, Phạm Giai xông tới chất vấn cô đầu tiên: “Cô thầm mến người nào?”

Lục Tiểu Mẫn nói tiếp: “Chẳng lẽ cô muốn làm tình địch với Chúc Lỵ?”

Tô Dã Nghi cúi đầu ngượng ngùng phủ nhận: “Không phải anh ta không phải anh ta!”

Lúc này, Triệu Duyệt luôn luôn ngồi bên cạnh Trần Bách Mộng đột nhiên đi tới, chen vào một bên Lục Tiểu Mẫn, bà tám nói: “Dã Nghi, người cô thích… Thật ra là tôi đi? Là tôi hả?”

Tô Dã Nghi kinh ngạc ngẩng đầu, Triệu Duyệt nhìn dáng vẻ đỏ mặt bừng bừng của cô, dường như càng thêm kiên định, khóe mắt khẽ cong, cười đến xán lạn: “Quả nhiên là tôi! Không sao, mặc dù tôi thích người khác, nhưng tôi sẽ không làm cô tổn thương, trước khi cô tìm được người yêu, tôi cho phép cô lặng lẽ thích tôi.”

Tô Dã Nghi: “…”

Lục Tiểu Mẫn bị Triệu Duyệt chen vào dường như tỉnh ngộ nói: “Không trách được nha, không trách được kẻ ngu ngốc này bị anh đoạt mất công việc cũng không oán không hối với anh, thì ra là… Có ẩn tình khác nha.”

Phạm Giai nghe thấy vỗ đầu Tô Dã Nghi một phát: “Sao lại không nói với chúng tôi!”

Lúc Tô Dã Nghi đang định mở miệng giải thích, vừa khéo có một người phụ nữ phía đối diện đứng lên rất dũng cảm nói một câu: “Đến tôi đến tôi, tôi không làm ở nơi nào khác ngoài cơ quan.”

Lực chú ý của mọi người rất nhanh bị những lời này thu hút tới, chuyện Tô Dã Nghi thầm mến Triệu Duyệt cũng cứ như vậy được đậy lại. Chỉ là, sau đó mọi người nói cái gì, Tô Dã Nghi cũng không nghe rõ. Trên 80% lực chú ý của cô đặt vào Dịch Tự phía bên kia ---- nghe ngóng tình hình của anh, lén nhìn biểu hiện của anh ---- mặc dù anh hoàn toàn không tham gia trò chơi, thậm chí một câu anh cũng không nói, một biểu hiện dư thừa cũng không có.

Sau mấy vòng, có mấy hạng mục Tô Dã Nghi phải uống rượu, Phạm Giai nhắc nhở cô, cô cũng không suy nghĩ nhiều, bưng rượu uống. Cho tới khi càng về sau, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu ly, đầu choáng váng, một tuần lễ mệt mỏi cộng với say rượu thúc giục cô chiến đấu trong mắt, lại sau nữa, cô không chống đỡ được vẻ buồn ngủ, vùi người ở góc ghế sa lon mềm mại, mơ mơ màng màng ngủ mất. d'đ,l;q/đ

Khi tỉnh lại, mọi người vẫn đang chơi, trong gian phòng tràn ngập một mùi rượu. Sau khi tỉnh lại đầu Tô Dã Nghi có chút đau, miễn cưỡng trở lại bình thường, hình ảnh đầu tiên nhảy vào cái đầu hỗn độn của cô là Dịch Tự. Nhớ tới việc anh ngồi đối diện cô, Tô Dã Nghi không khỏi chăm chú nhìn phía đối diện, làm cô kinh hãi chính là, chỗ đó không có Dịch Tự, ngược lại Tiểu Mập Mạp trước đó lại ở đây. Tô Dã Nghi nóng lòng điên cuồng nhìn lướt qua gian phòng, phát hiện người chơi lúc này đã thiếu đi rất nhiều, hơn nữa, Dịch Tự cũng không ở trong phòng.

Anh đi đâu rồi?

Lục Tiểu Mẫn ở một bên đã nhận ra động tĩnh của Tô Dã Nghi, sáp lại gần ngửi ngửi: “Tỉnh rồi hả?”

“Hơi hơi… Còn những người kia đâu?” Tô Dã Nghi cố gắng để cho câu hỏi của mình hết sức tự nhiên.

“Về nhà.”

“Đều về nhà rồi?”

Nghe Tô Dã Nghi hỏi như thế, Lục Tiểu Mẫn xoay đầu lại, nhìn cô nghi ngờ, bỗng nhiên bộ mặt đầy thông cảm nói: “Lúc cô ngủ, Triệu Duyệt đưa Trần Bách Mộng về nhà rồi.”

Lục Tiểu Mẫn nói như vậy, Tô Dã Nghi mới phát hiện Triệu Duyệt cũng không ở đây.

Nhưng mà, rốt cuộc Dịch Tự đã đi đâu vậy?

Thật ra thì Dịch Tự đã đi sớm rồi. Bởi vì anh đi, sự hào hứng của Chúc Lỵ cũng giảm đi rất nhiều, sau khi Tô Dã Nghi tỉnh lại không lâu, mọi người liền giải tán ai về nhà nấy luôn. Ở cửa KTV, một nhóm người thuê xe thuê xe, lái xe lái xe. Trong lòng Tô Dã Nghi vẫn nghĩ đến Dịch Tự, sau khi vẫy tay tạm biệt đám Chúc Lỵ, vội vàng cất bước chạy về nhà.

Lúc này đã là hơn mười một giờ đêm, nói cho cùng thì Tô Dã Nghi cũng uống nhiều rượu. Chạy nhanh, bụng bắt đầu quằn quại, giống như lần trước đi ăn lẩu say rượu, loại cảm giác này luôn khiến cho cô muốn ói. Lúc về đến nhà, cô đã bắt đầu mệt rã rời muốn ngất, ngồi thang máy lên lầu, sau khi mở cửa chống trộm mất hơn mười phút, mở cửa xong, mắt mệt mỏi gần như mở không ra, chỉ đành vội vàng đóng cửa, vịn vào chỗ góc tường tối đen trước cửa chợp mắt một lát.

Lúc sắp ngủ say, bởi vì trọng lực, đầu mạnh mẽ rơi xuống, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại. Không nhịn được lại muốn ói, chỉ đành mò mẫm trên tường đi tới phía phòng vệ sinh, thật vất vả đụng đến cửa, cô đang muốn mở cửa đi vào, trên gáy chợt lạnh, tiếp theo, một cỗ sức lực mạnh bạo giữ lấy đầu cô, kéo cô xoay người đi, cùng lúc đó, đỉnh đầu có một âm thanh trầm trầm nói: “Đó là phòng của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.