Thân Ái! Ta Muốn Li Hôn!

Chương 12: Thanh Phong chưởng




Kết quả gần tối hôm nay, Tô Dã Nghi thực sự xách hai cái túi, cũng không nói với chủ nhà trọ một tiếng, trực tiếp xách túi lên bước vào xe taxi. Trên xe, cô gọi điện thoại cho Chu Nhất Nặc, sau khi bô bô miêu tả lại chuyện nhà mới một lần, cô rất nghiêm túc nói: “Quan trọng nhất chính là…”

Chu Nhất Nặc ở đó đang dùng vai kẹp chiếc điện thoại, vừa cắt móng chân vừa nhàn nhã hỏi: “Là cái gì?”

Tô Dã Nghi vui vẻ nhướn mày: “Cậu đoán xem ai ở phòng ngủ thứ hai?”

“Tổng giám của cậu?”

“Đoán lại!”

“Cha của cậu?”

“Cha của cậu!!!”

Quả nhiên là thế, khóe miệng Chu Nhất Nặc nhếch lên, thầm nghĩ, gấp gáp đến mức thật vui vẻ. Lại giả bộ nói: “Tớ không muốn đoán, cũng không muốn biết. Chúng ta đổi đề tài đi…”

Tô Dã Nghi vụng về: “Dịch Tự! Dịch Tự ở đó!”

“Thật hay giả? Cậu đang mộng xuân đấy à?”

“Là thật. Dù sao tớ mới chuyển tới chỗ cách trường học của cậu cũng gần, không tin thì cậu đến xem một chút?”

Chu Nhất Nặc vốn là định đi ra ngoài, Tô Dã Nghi kẻ lỗ mãng này thật là không để cho người ta bớt lo. Dù sao cô cũng không tin một ngàn đồng có thể thuê được một phòng đơn chỉnh tề ở gần thôn Trung Quan. Tô Dã Nghi nói như vậy, cô cũng thuận tiện nhận lời, nói: “Được, trong vòng hai mươi phút nữa tớ sẽ đến, dù sao cũng đã lâu rồi tớ chưa gặp Dịch Tự.”

Sau đó, xe taxi trên đường bị kẹt xe, Chu Nhất Nặc hai mươi phút sau đến, Tô Dã Nghi lại nửa giờ sau mới đến. Sau khi xuống xe, Chu Nhất Nặc vừa giúp cô xách túi, vừa chỉ tay về phía đầu cô mắng: “Gọi điện thoại cho tớ thì sẽ chết à? Hại lão nương ra ngoài sớm như vậy.” d,0dylq.d 

Tô Dã Nghi uất ức: “Tớ lại không biết sẽ kẹt xe.”

Chu Nhất Nặc: “Kẹt xe, hai con mắt to đen láy của cậu không nhìn thấy à?”

Tô Dã Nghi tiếp tục uất ức: “Tớ cũng không biết sẽ kẹt lâu như vậy.”

Chu Nhất Nặc im lặng nghẹn lời: “Vậy thì cậu đi chết đi.”

Tiếu Mạt Mạt ở nhà. Hai năm trước Chu Nhất Nặc đã từng ở phương Đông mới đến Bắc Kinh, kinh nghiệm thuê phòng rất đầy đủ, không giống Tô Dã Nghi chỉ nhìn gian phòng của mình như vậy. Cô để Tiếu Mạt Mạt dẫn hai người lên phòng, Tiếu Mạt Mạt ngược lại rất tốt bụng mang hai người một mạch lên nhìn gian phòng, giới thiệu một mạch: “Phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, cho nên, không cần lo lắng chúng tôi sẽ tranh giành với cô.” Vừa nói xong, Tiếu Mạt Mạt vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra, còn nói: “Phòng vệ sinh này chỉ có cô và Dịch Tự dùng, nếu thời gian… Các người làm cùng một công ty, như vậy, có thể thương lượng với anh ta một cái, hoặc là người nào sớm hơn một chút, hoặc là người nào chậm hơn một chút.”

Nghe xong đoạn văn này, trong lòng Tô Dã Nghi đã hồi hộp, vào giờ phút này thứ cô muốn chính là: Có cơ hội nói chuyện với anh! Có cơ hội nói chuyện với anh!

Chu Nhất Nặc hỏi: “Sàn phòng này có ấm không? Sao không thấy tấm lò sưởi nào thế?” 

Tiếu Mạt Mạt mỉm cười: “Tiểu khu này đều được lắp đặt rất ấm áp, gác xép cũng có, cho nên, vấn đề lò sưởi không cần lo lắng.”

Chu Nhất Nặc gật đầu, quay lại xem Tô Dã Nghi, người đằng sau bộ dáng ngu ngốc nhìn một góc nhỏ trong nhà vệ sinh, rõ ràng đang đi vào cõi thần tiên phía chân trời. Trên trán Chu Nhất Nặc treo lên vài vạch đen, vỗ một phát vào gáy của Tô Dã Nghi, trách mắng: “Nghĩ gì thế?”

Lúc này Tô Dã Nghi mới hoàn hồn: “Các người vừa mới nói gì?”

Tiếu Mạt Mạt không nhịn được, lại cười lên ha hả.

Lần này, Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghi dời tầm mắt về phía Tiếu Mạt Mạt, thấy cô đã cười đến chảy cả nước mắt rồi. Hai người Chu, Tô không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều là một nội dung giống nhau: chẳng hài hước chút nào.

Tiếu Mạt Mạt thật sự là không hài hước chút nào. Sau đó ba người lại ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách tâm sự một hồi lâu, trong lúc đó, Tiếu Mạt Mạt liên tiếp bị đối thoại giữa Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghi chọc cười. Sau khi Tiếu Mạt Mạt phá lên cười lần thứ N, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa. Die nd da nl e q uu ydo n

Tô Dã Nghi lập tức ngồi nghiêm trang, không dám thở mạnh. Chu Nhất Nặc thấy bộ dáng kia của cô, không nhịn được vỗ đầu cô nói: “Nhìn đức hạnh của cậu kìa!”

Vào nhà không phải là Dịch Tự, mà là một người đàn ông vóc dáng rất cao, mặc tây trang. Lần này Tô Dã Nghi phản ứng nhanh, lúc này lên tiếng: “Người này đi nhầm nhà rồi!”

Tiếu Mạt Mạt thật vất vả mới ngưng cười lại bị Tô Dã Nghi chọc cười lần nữa, cô cười đến quá lợi hại, lúc đứng dậy thân thể vẫn còn run rẩy, người nọ mới vào nhà hiển nhiên cũng phát hiện mấy vị đang ngồi ở phòng khách này, ngẩng đầu cười một tiếng, anh ta giống như nói đùa: “Mở tiệc liên hoan hội phụ nữ đây?”

Những lời này đi qua, Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghi gần như đồng thời dùng cực kỳ nhỏ, âm thanh làu bàu với phẫn hận nói: “Anh mới là phụ nữ!”

Tiếu Mạt Mạt rốt cuộc cũng cười đủ, vừa đóng cửa lại vừa kéo người đàn ông đến trước mặt hai người Tô, Chu, giới thiệu: “Đây là bạn trai của tôi, Tạ Bân.”

Người gọi là Tạ Bân thật ra dáng dấp rất cao lớn nghiêm chỉnh, có khẩu âm phương Bắc rất rõ ràng: “Chào hai vị mỹ nữ! Xưng hô như thế nào đây?”

Chu Nhất Nặc kéo Tô Dã Nghi đứng dậy, giới thiệu lưu loát: “Người này chính là khách trọ mới ở nhà của anh, Tô Dã Nghi. Tôi là bạn tốt của cô ấy, Chu Nhất Nặc.” Nói tới đây, cô chủ động đưa tay, “Chào anh.”

Tạ Bân cười đến xán lạn bắt tay với Chu Nhất Nặc.

Sau đó, từ ba người nói chuyện phiếm biến thành bốn người ngồi tán gẫu. Nhưng mà, bởi vì Chu Nhất Nặc tốt nghiệp trường học khóa chính quy cùng trường với Tạ Bân và Tiếu Mạt Mạt, hai người còn dựa vào cái đề tài chung này mà thảo luận một phen nóng bỏng. Tô Dã Nghi dựa người vào ghế sa lon, ôm ôm gối, ánh mắt chuyển động qua lại trên người ba người bọn họ, từ đầu đến cuối không tìm được cơ hội chen vào nói. Lại sau đó, cô cũng không cố gắng tham gia vào cuộc nói chuyện nữa, ngược lại suy nghĩ, nếu như Dịch Tự trở lại thì cô phải làm sao.

Cô phải chào hỏi với anh như thế nào? Có lẽ cô nên mặc bộ đồ nào đó màu hồng, có vẻ bộ áo lông tương đối dễ thương? Nhưng mà, trong phòng dường như rất ấm áp, mặc áo lông sẽ rất nóng.

Câu đầu tiên cô muốn nói với anh là gì? Xin chào, tôi là Tô Dã Nghi, tôi và anh làm cùng một công ty ---- không được, như vậy giống như cô đã chú ý anh từ lâu rồi. Theo tính cách của Dịch Tự, tất nhiên là sẽ đơn giản đáp trả cô một câu, sau đó không hề nói những chuyện khác nữa.

Lắc đầu một cái, ném lời tự giới thiệu kém chất lượng ra khỏi đầu ---- Tô Dã Nghi cũng không muốn lần đầu tiên bọn họ chính thức nói chuyện với nhau sẽ tùy tiện kết thúc như vậy. Có lẽ cô nên nghĩ ra một lời mở đầu thật tốt có thể làm cho bọn họ nói chuyện mãi với nhau mà không kết thúc…

Kết quả đêm hôm đó, cho đến khi Chu Nhất Nặc rời đi, Dịch Tự cũng không trở lại.

Đi tiễn Chu Nhất Nặc về nhà, Tiếu Mạt Mạt đang tắm, Tạ Bân ngồi ở phòng khách lật xem tạp chí xe hơi. Không quá quen với Tạ Bân, Tô Dã Nghi đang suy nghĩ là nên chào hỏi với anh rồi lên lầu hay là trực tiếp dứt khoát đi lên, Tạ Bân đã phát hiện cô đứng ở trước cửa nhéo vạt áo của mình.

Tạ Bân híp mắt một cái, nói: “Tô… Dã Nghi?” 

Tô Dã Nghi lấy ra động tác cười ha hả vạn năm không đổi --- sờ sờ đầu, cười nói: “A ha ha.”

“Mạt Mạt nói cô rất hay nói, vừa rồi sao lại không nghe thấy tiếng cô nói chuyện?”

“Hắc hắc, bởi vì tôi không phải là người của đại học P nha.”

Tạ Bân sáng tỏ cười cười, chuyển sang một đề tài: “Nếu Dịch Tự ở nhà, có lẽ cô sẽ không nhàm chán.”

Nghe Tạ Bân nói tới Dịch Tự, ánh mắt Tô Dã Nghi sáng lên, mới vừa rồi còn đứng trước cửa miệng định nói đi lên lầu, một giây kế tiếp liền đi tới ghế sa lon đối diện Tạ Bân ngồi xuống, hỏi: “Tại sao tôi sẽ không nhàm chán chứ?”

Bị tốc độ di chuyển thật nhanh của Tô Dã Nghi làm kinh sợ, Tạ Bân thật lâu vẫn không kịp phản ứng Tô Dã Nghi hỏi cái gì, sau khi giật mình một cái, anh thả cuốn tạp chí trên tay xuống một bên, cười nói: “Bởi vì hai người đều làm ở Phi Cáp.”

Đấu tranh nửa giây, Tô Dã Nghi vẫn hỏi: “Anh ta bình thường… Người khác dễ nói chuyện sao?”

Tạ Bân tưởng rằng Tô Dã Nghi lo lắng bạn cùng phòng không dễ ở chung, nói thẳng: “Người rất tốt, rất thẳng thắn. Chỉ là, nói về phép tắc… Có thể là tương đối khiêm tốn.”

“Khiêm tốn?”

“Đúng vậy. Dù sao anh ta cũng dọn vào nhiều ngày như vậy, lời nói tôi và Mạt Mạt nói với anh ta cũng không nhiều bằng tối nay một mình tôi nói.” 

“Cái này tôi hiểu rõ.”

Tạ Bân kinh ngạc: “Các người biết?”

Bị chọc vào sơ hở, Tô Dã Nghi lập tức ý thức được mình nói sai, cười “Hắc hắc” hai tiếng, cô che giấu nói: “Tôi biết anh ấy, anh ấy không biết tôi.”

Sợ hành tung của mình bị bại lộ, Tô Dã Nghi vội vàng tìm cái tên đầu, “Đăng đăng đăng” leo lên lầu.

Kết cấu của gác xép tương tự với chiều ngang, chiều dọc, có một phòng ngủ nhỏ, lắp đặt một cái cửa kéo đẩy. Giường trong phòng ngủ là một chiếc giường nhỏ, chăn nệm giống như nằm dưới đất, ra giường và mền của Tô Dã Nghi đều là cùng màu sắc, phía trên là hình vẽ chú gấu nhỏ dễ thương. Lúc Chu Nhất Nặc tới còn cố ý mang cho cô thảm trải sàn lông cừu, thảm trải ra trong căn phòng nhỏ có vẻ hết sức ấm áp khác thường. Tô Dã Nghi đối với hang ổ mới của mình thì rất thích chí, chân không bổ nhào xuống đất, lại kéo chăn xuống, quấn chăn lăn vài vòng trên mặt đất. dfienddn lieqiudoon

Đối với Tô Dã Nghi mà nói, nơi hấp dẫn tình cảm của cô nhất ở cái gác xép nhỏ này là chiếc cửa sổ nghiêng, chất lượng không khí của Bắc Kinh không tốt, Tô Dã Nghi ôm chăn nằm trên mặt đất, từ trong cửa sổ nghiêng nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trăng sáng, không thấy một vì sao nào. Nhưng mà, dù như vậy cô vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. 

Hiện tại tiếc nuối duy nhất là ---- vẫn không thể nói chuyện cùng với Dịch Tự.

Nhưng mà nỗi tiếc nuối này vào lúc mười giờ rưỡi đêm đã chính thức biến mất.

Tô Dã Nghi có thói quen tắm xong sấy khô tóc rồi trực tiếp đi ngủ, ngày mai phải đi làm, cô có thói quen ngủ sớm. Trên gác xép nhỏ không có nhà vệ sinh, co phải xuống dưới lầu tắm. Tắm xong sấy xong tóc, Tô Dã Nghi đang ở trong phòng vệ sinh bôi nước làm trắng da, trong mắt đan vào nhau thấy trên bồn rửa tay bên cạnh đoan đoan chính chính đặt một chiếc cốc đánh răng màu lam, trên mặt cốc còn có hình vẽ kỳ quái màu trắng, trong cốc để kem đánh răng và bàn chải đánh răng, chiếc cốc bên cạnh để một lọ sữa rửa mặt màu lam của nam giới, bên cạnh sữa rửa mặt… Là trống không.

Trống không? Tô Dã Nghi thay đổi sắc mặt, bàn tay dừng lại, tại sao có thể trống không đây? Có lẽ cô cũng nên đặt cốc đánh răng màu đỏ của cô ở bên cạnh? Nếu như Dịch Tự có ý kiến…

Đúng vậy nha, nếu như anh có ý kiến thì phải làm sao đây? E rằng anh có ý kiến cũng sẽ không nói ra, nhất định là sẽ một mình lặng lẽ mang đồ đạc của anh đi, đó không phải là cô bị ghét bỏ à…

Lúc đang nghĩ tới đây, tiếng mở cửa đột ngột dọa sợ Tô Dã Nghi, cô giống như bị sét đánh tự đưa đầu về hướng bên phải ----

Sau đó Tô Dã Nghi nhớ lại một chút, lúc ấy thời gian cô ngẩn người ra tuyệt đối vượt quá ba mươi giây, mà trong vòng ba mươi giây, Dịch Tự cũng không di chuyển tầm mắt, nói cách khác, lúc ấy thời gian bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau vượt quá ba mươi giây.

Quan trọng nhất chính là, một giây kia, là Dịch Tự nói chuyện với cô trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.