Thầm Yêu Bạn Thân

Chương 33




Đường đường một chị Linh Đang xinh đẹp anh tuấn tiêu sái lại thoắt cái biến thành Xích Cước đại tiên, Dạ Ngưng nhìn mà mặt trắng bệch, không cần phải nghĩ, chắc chắn chị Linh Đang không bắt được con lừa, mà ngược lại còn bị lừa đá cho một cước. Đúng là vô dụng mà!

“Dạ Ngưng!”

Cùng với tiếng gió, tiếng rít tê tâm liệt phế như thể tiếng móng tay cào vào bảng đen của cô Mạch xuyên thẳng vào màng nhĩ Dạ Ngưng, Dạ Ngưng rùng mình, xoay lại nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.

“A, cô Tiếu…”

Có người đã từng nói, khi ai đó ở vào thời điểm sợ hãi sẽ luôn xuất phát từ bản năng mà hô lên hai tiếng – “Mẹ ơi!”, mà phân lượng của cô Tiếu ở trong lòng Dạ Ngưng hiển nhiên so ra không thể kém hơn mẹ được.

Tiếu Vũ Hàm trong lòng muốn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc nhìn nàng, thậm chí còn dịu dàng an ủi: “Yên tâm đi, nói lời xin lỗi tử tế với cô Mạch, cô ấy sẽ tha thứ cho em.”

“Em…”

Trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn, Dạ Ngưng dùng sức nuốt nước bọt, sẽ tha thứ cho em…thật sự sao, cô Tiếu? Dạ Ngưng không yên nhìn cô Mạch cùng Hà Lâm Nhiên, phát hiện ra chỗ không đúng. Ồ, sao lại còn có người đứng sau chị Linh Đang? Nheo nheo mắt, Dạ Ngưng nhìn kỹ một chút, lập tức sắc mặt biến đổi. Không thể nào, ở phía sau chị Linh Đang quả thật có một người đang đứng, mà người nọ chính là người bị Dạ Ngưng vô tâm dụ dỗ kéo xuống nước làm người thế tội thay, lão Đại. Thấy chính là lão Đại mặt đầy đau khổ đứng bên cạnh cô Mạch, trong tay còn cầm thứ gì đó……Dạ Ngưng nhìn lão Đại cầm trong tay thứ gì đó nhìn giống như chiếc dép tông đã từng thấy, cảm giác ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Như thế nào, như thế nào lại đều sa lưới cả, dĩ nhiên ngay cả nhân tang* cũng đều bị tịch thu ……

(*nhân chứng + tang vật ~ chắc vậy)

Tiếu Vũ Hàm vừa an ủi Dạ ngưng vừa thong thả bước đi, bất động thanh sắc đi về phía cổng lớn, mà Dạ Ngưng lúc này hoàn toàn không có người tâm phúc, chỉ biết lẳng lặng đi theo Tiếu Vũ Hàm. Nàng ngửa đầu, nước mắt lưng tròng nhìn người đứng chắn trước cổng cách đó không xa, nhìn Mạch Mạt với mái tóc dài tung bay trong gió, gương mặt dữ tợn, hai tay xoa xoa vào nhau cùng đôi mắt trợn lên phi thường có dáng giống lục lâm đại vương, Dạ Ngưng hoàn toàn kích động. Sao lại có thể chứ? Cô Mạch như thế nào lại “ngưu” như vậy, nhiều cửa như thế không canh, cố tình lại đi chặn cửa sau này?

Tiếu Vũ Hàm thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sắc mặt Dạ Ngưng, nhìn ngũ quan ngày càng vặn vẹo méo mó của nàng, đột nhiên có chút áy náy, hình như, không nên nhắn tin nói cho Mạch mạt đứng chặn ở cửa sau…chà…thật đáng thương mà……

Mắt thấy nữ đại vương ở ngay trước mặt, Dạ Ngưng biết một kiếp này đã định khó chạy thoát, không cầu có thể được tha mạng, lòng chỉ mong được toàn thây. Nặn ra một nụ cười, nịnh nọt đón tiếp.

“Cô Mạch, thật trùng hợp.”

“A, thật đúng là trùng hợp.”

Mạch Mạt vuốt ve mái tóc mình, chớp chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, môi cong lên, cười quyến rũ.

…..

Dạ Ngưng vừa thấy Mạch Mạt như vậy, chân liền nhũn ra, không phải là muốn “hiếp rồi giết” đấy chứ?

“Dạ Ngưng à ~ trước kia thế nào mà tôi lại không nhìn ra em là một diễn viên có tiềm năng như thế nhỉ.”

Mạch Mạt tiếp tục cười quyến rũ với Dạ Ngưng, Dạ Ngưng liều mạng lắc đầu.

“Không, không, cô Mạch, cô nghe em giải thích đã, kỳ thật tất cả bất quá chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm? Ha ha, hiểu lầm?” Mạch Mạt lặp lại, hai tiếng cười ha ha kia làm Dạ Ngưng nổi hết cả da gà.

“Á –”

Tiếng hét thảm thiết của Dạ Ngưng làm cho lão Đại cùng Hà Lâm Nhiên đứng sau Mạch Mạt đồng thời rùng mình một cái, mà Tiếu Vũ Hàm vẫn luôn đứng một bên im lặng không lên tiếng cũng hơi nhúc nhích chân, như thể muốn nói gì đó, cuối cùng lại vẫn nhịn xuống.

Cô Mạch nắm lỗ tai Dạ Ngưng xoay hai vòng, lại thuận tiện giẫm hai phát lên đôi giày trắng tinh của nàng, thế này mới buông tay, cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Đừng đánh em…..”

Dạ Ngưng ôm chặt tai phải bị thương, vẻ mặt cầu xin nhìn Mạch Mạt.

“Em nhận tội, cái gì cũng nhận tội hết không được sao? Á –”

Nói còn chưa nói xong, tai trái đã lại bị nắm lấy vặn hai vòng, liền thấy Mạch Mạt vẻ mặt khinh bỉ nhìn Dạ Ngưng.

“Em nói mình xem, sao lại vô dụng đến vậy hả, mới đánh hai cái liền nhận tội? Em không biết cái gì gọi là khí tiết hả? Thể diện nhân dân đều bị em làm mất hết rồi!”

Cô Mạch đại nghĩa lẫm liệt nói xong liền vụt cái biến hóa, từ nữ đại vương trực tiếp thăng cấp thành cân quắc* nữ anh hùng, Dạ Ngưng dùng hai tay che lỗ tai, mạnh mẽ gật đầu: “Phải, có khí tiết, không nói, đánh chết em cũng không nói!”

(* cân quắc: người phụ nữ mạnh mẽ như đàn ông)

“Cái gì, em dĩ nhiên lại dám không nói?” Ánh mắt Mạch Mạt lập tức trợn tròn, hung ác nhìn Dạ Ngưng.

“Hai người kia đều đã nhận tội rồi, tất cả đều là một tay em bày ra, em lại còn dám chống chế?! Dạ Ngưng, tôi xem ra em là muốn bị đánh mà!”

“Á –”

Chân trái cũng bị dẫm lên thành một vết, Dạ Ngưng ôm tai, mắt rưng rưng nhìn về phía lão Đại cùng Hà Lâm Nhiên. Linh Đang cùng lão Đại đồng thời chột dạ cúi đầu, thực xin lỗi, chị em, mày một mình chịu đi, chết mình mày, đổi lấy mạng bọn này, đây cũng coi như hi sinh có giá trị!

Cái gì gọi là thà đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân, tình nguyện đắc tội tiểu nhân cũng không thể đắc tội nữ nhân, Dạ Ngưng đã hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của những lời này, hướng về bên phía hai người phái đầu hàng xin giúp đỡ không có hiệu quả, Dạ Ngưng cắn môi, quay đầu, nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.

“Cô Tiếu……”

Cứu em với…..

Tiếu Vũ Hàm liếc nhìn Dạ Ngưng, gật gật đầu. Cô Tiếu gật đầu một cái, trái tim Dạ Ngưng liền lập tức rơi xuống đất, hai tay ôm hai bên tai trái phải cũng chậm rãi buông lỏng ra, có người giúp, có người giúp! Nàng không tin cô Tiếu đấu không lại cô Mạch!

Mạch Mạt cắn môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, vẻ mặt ủy khuất, từ nhỏ đến lớn, đã khi nào Vũ Hàm lừa gạt cô đâu? Hôm nay dĩ nhiên lại vì một Dạ Ngưng mà bỏ qua tình cảm nhiều năm giữa hai người như vậy, quả nhiên mà, hồng nhan họa thủy, cô nên sớm rút kiếm một chút, trảm yêu trừ ma, ngăn chặn việc tình cảm chị em bị hủy hoại.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tiếu Vũ Hàm rốt cục chậm rãi mở miệng: “Ừ, Mạt Mạt, cậu cũng đừng giận Linh Đang nữa.”

“……”

“……”

Một câu, Dạ Ngưng nở nụ cười, Hà Lâm Nhiên lại khóc. Quả nhiên, Mạch Mạt vẫn một mực đặt trọng tâm trên người Dạ Ngưng đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, cô tức giận với cái kẻ nhát chết này làm gì chứ, việc này rõ ràng từ đầu tới đuôi đều là lỗi của Hà Linh Đang! Cô ta giết người thì Dạ Ngưng phóng hỏa, cô ta cướp bóc thì lại bảo Dạ Ngưng đóng gói đồ, quả thật chính là kẻ vạn ác đứng đầu!

Chuyện tới nước này, còn có gì có thể nói, còn có gì có thể phản kháng? Hà Lâm Nhiên nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Mạch Mạt, sâu kín thở dài: “Mạt Mạt, cậu trách mình, mình không có lời nào để nói, muốn trừng phạt thế nào cũng tùy cậu.”

???

Lời Hà Lâm Nhiên nói làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, Dạ Ngưng ngẩng phắt đầu lên nhìn Linh Đang, sao thế, từ bỏ giãy dụa phản kháng?

Mạch Mạt cũng vẻ mặt nghi hoặc, lại làm gì thế?

Cô Tiếu chỉ đơn giản nghiêng đầu, nhìn Dạ Ngưng cười khẽ, Linh Đang thế này mới gọi là diễn viên tiềm năng.

Hà Lâm Nhiên nhìn Mạch Mạt, hai mắt tràn đầy nước, hòa với vô hạn thâm tình: “Mạch Mạt, mình làm như vậy, đơn giản chỉ vì muốn tiếp cận cậu. Năm đó là do mình quá nhát gan, là mình không đúng, không nói một tiếng đã bỏ đi, nhưng đã hai năm trôi qua rồi, cậu không thể tha thứ cho mình sao? Đã không biết bao lần mình nói thực xin lỗi, nhưng mà cậu –”

Hà Lâm Nhiên muốn nói lại thôi, lão Đại nhìn xem cảm động, chỉ thiếu điều ở một bên lau nước mắt, Dạ Ngưng bĩu môi phản ứng. Đây không phải toàn là trong “tình thâm thâm vũ mông mông”* sao? Kế tiếp có phải sẽ tới trích đoạn kinh điển kia không?

(*cái này là nhạc phim “Tân dòng sông ly biệt”, có lẽ tác giả muốn nói đến cảnh kinh điển nào đó trong phim)

Tế bào sáng tác của Dạ Ngưng lập tức ào ào trào dâng, trong đầu nàng bây giờ đang ảo tưởng giờ khắc này, chị Linh Đang hẳn là vẻ mặt đầy nước mắt kéo quần áo cô Mạch, khóc lớn: “Phì Tạo Mạt, em vô tình, em lạnh lùng, em cố tình gây sự! Không phải chỉ bỏ đi mà không nói một lời thôi sao?” Cô Mạch vẻ mặt đầy chán ghét: “Cô mới vô tình, lạnh lùng, cố tình gây sự! Đã đi rồi thì cũng đừng trở về, coi Mạch Mạt tôi là cái gì, hừ ~~” Chị Linh Đang: “Tôi làm sao lại vô tình, làm sao lại lạnh lùng, sao lại cố tình gây sự! Tôi vẫn luôn luôn cần Phì Tạo Mạt là em mà!” Cô Mạch: “Cô sao lại không phải vô tình, sao lại không lạnh lùng, sao lại không phải cố tình gây sự! Tôi chắc chắn vẫn là Phì Tạo Mạt của cô sao? Ngày nay còn ai dùng xà phòng bọt nữa, tất cả đều dùng nước giặt quần áo Diaopai!” Linh Đang: “Được, cứ cho là tôi vô tình, tôi lạnh lùng, cố tình gây sự đi! Từ nay về sau sẽ chỉ dùng nước giặt quần áo, nếu lại dùng xà phòng bọt nữa thì tôi thề sẽ không làm người!” Cô Mạch: “Cô vốn là Linh Đang vô tình, lạnh lùng không phải người, cố tình gây sự mà! Còn chưa OUT nữa, ngày nay, xà phòng bọt đã sớm được nâng cấp!”

Dạ Ngưng vừa tưởng tượng vừa cười ngu ngốc, chờ đến khi nàng từ trong đoạn kịch ngắn diễn luyện trong đầu phục hồi lại tinh thần, liền thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm.

Tiếu Vũ Hàm cực kỳ im lặng, không cần nghĩ thì cô cũng biết khẳng định vừa rồi Dạ Ngưng không tưởng tượng được ra cái gì tốt cả, đôi tiểu tình nhân người ta cãi nhau đúng lúc tình cảm thăng hoa, mấy người nói xem nàng lại tiếp tục đứng đó cười ngu ngốc cái gì chứ?

“A…”

Dạ Ngưng quẫn bách nhìn Mạch Mạt, Mạch Mạt đen mặt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Hà Lâm Nhiên, lạnh lùng nói: “Thông đồng làm bậy, cùng là một loại.”

Nói xong, cô Mạch rất tiêu sái đi đến trước mặt cô Tiếu, kéo tay cô, liếc cũng không thèm liếc mấy người một cái, nổi giận đùng đùng đi về phía lầu ký túc. Dạ Ngưng trơ mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, lúc này trong đầu nàng lại hiện ra một màn ở dưới Lôi Phong tháp kia, mà hiển nhiên cô tiếu không thể nào phối hợp với nàng, thậm chí bên khóe miệng còn treo một nụ cười như có như không.

Chủ nhân đi rồi, đám tiểu lâu la cũng không thể nói gì hơn, Dạ Ngưng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Hà Lâm Nhiên thật lâu, lại quay đầu nhìn lão Đại, căm giận nói; “Cấu kết với nhau làm việc xấu, bán đứng bạn bè.”

“……”

Sau đó Dạ Ngưng cũng vung tay chạy lấy người, Hà Lâm Nhiên chớp chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nàng một hồi, xoay người, mạnh mẽ nhìn về phía lão Đại. Lão Đại bị cô nhìn mà khẽ run, lùi về phía sau một bước.

“Chọn bạn không cẩn thận, xui xẻo đáng đời!”

Bỏ lại một câu, Hà Lâm Nhiên cũng theo Dạ Ngưng rời đi, tất cả mọi người đi rồi, lão Đại một mình đứng tại chỗ chớp chớp mắt, nửa ngày sau, lẩm bẩm nói: “Đâu liên quan gì tới mình chứ?”

***

Vốn dĩ là một buổi hẹn hò lãng mạn tốt đẹp lại bị cô Mạch kết thúc như vậy, trở lại ký túc xá, Dạ Ngưng ở trên giường lăn lộn mãi, không cam lòng liền ngồi dậy, bật máy tính.

Mở QQ lên, Dạ Ngưng kéo một loạt danh sách bạn bè rất dài, hai mắt sáng ngời, cô Tiếu dĩ nhiên lại online!

“Cô Tiếu, cô Tiếu!”

Một tin nhắn gửi qua, Dạ Ngưng nằm co ro trên giường khoảng tầm mười phút, sau đó QQ của cô Tiếu mới có phản ứng.

“Có việc gì thế?”

“…Cô đang làm gì thế?”

Dạ Ngưng luôn thấy vướng mắc về quan hệ giữa Mạch Mạt và cô Tiếu, nếu mà nói thì giữa hai người đó thực có chút ám muội, nhưng cô Tiếu đối với nàng lại toàn tâm toàn ý, nếu nói không có gì cả, vậy mấy người nói xem cô Mạch không có việc gì lại cứ thích chiếm tiện nghi của Tiểu Ngư Nhi nhà nàng làm gì chứ?

Lại qua mười phút, QQ của cô Tiếu cũng đáp lời: “Ừ, đang cùng Mạch Mạt chơi ‘đấu địa chủ’*.”

Ta ngất! Dạ Ngưng suýt chút nữa từ trên giường ngã lăn xuống đất, mấy người nói thử xem hai vị giáo sư này còn có thể ấu trĩ hơn nữa không? Còn “đấu địa chủ”? Nằm trên giường, Dạ Ngưng cân nhắc một lúc, lại bật dậy, gửi qua một tin nhắn.

“Người nào đấu? Em chơi cùng hai người nhé.”

Dạ Ngưng cân nhắc, trò chơi này là cơ hội bồi dưỡng tình cảm rất tốt nha, không những có thể nói chuyện phiếm với cô Tiếu, lại thuận tiện còn có thể cùng cô Mạch “nở nụ cười xóa ngàn oán cừu”, cớ sao lại không chơi chứ.

Đợi đến khi cắt điện, QQ của cô Tiếu mới chớp lên, một câu, khiến cho Dạ Ngưng tức tới suýt chút nữa hộc máu.

“Tôi rất ít khi chơi cùng người không quen.”

“…..”

Cô Tiếu, cô thế này quả thực là bắt nạt người ta mà!

_Hết chương 38_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.