Thầm Yêu Bạn Thân

Chương 14




Dạ Ngưng vốn không lo lắng gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý như vậy của Tiếu Vũ Hàm, lập tức liền đỏ mặt, chân không tự giác được từng bước lui về phía sau.

Lão Đại ở một bên tức đến nghiến răng nghiến lợi, lão Tứ, mày không thể đứng thẳng lên một chút sao? Cứ như vậy thì còn thử xem yêu hay không yêu làm gì nữa? Nhìn bộ dạng của mình xem? Bảo không phải lòng cô Tiếu thì ai tin được?!

Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng co quắp của Dạ Ngưng, ý cười trên mặt càng đậm, quay đầu nhìn nhìn quyển sách trong tay lão Đại: “Có vấn đề cần hỏi sao?”

“Vâng.” Lão Đại vội vàng đáp lời, Tiếu Vũ Hàm gật đầu.

“Chờ một chút, tôi đi đem giao bảng biểu này rồi sẽ trở lại.”

Lão Đại gật đầu, Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, đứng dậy đi ra cửa, lúc đi qua Dạ Ngưng còn không cẩn thận huých nhẹ tay vào lưng nàng một chút.

Trơ mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm đi ra cửa, lão Đại lập tức bùng nổ: “Không phải tao chứ tao nói này, lão Tứ, sao mày lại trở nên vô dụng như thế hả?”

Thực dọa người, lão Đại thật hối hận đi cùng Dạ Ngưng đến đây, đi cùng nàng tới hỏi vài câu đã đem phẩm vị của mình hạ xuống đủ thấp, bây giờ còn sắp cùng nhau mất mặt.

Dạ Ngưng ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của lão Đại, mặt vẫn còn phiếm hồng, nâng tay phải lên, áp lên mặt, mắt híp lại, nở nụ cười.

Thơm quá à.

……..

“Dạ Ngưng!!!” Lão Đại hoàn toàn xù lông, bởi vì tức giận mà khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, Dạ Ngưng bị quát đến run run, quay đầu nhìn cô.

Nắm chặt nắm tay, lão Đại cố gắng áp chế lửa giận sắp bùng nổ trong lòng: “Đừng quên chúng ta đến đây để làm cái gì!”

Dạ Ngưng mấp máy môi, nhìn bộ dáng vô cùng đau đớn của lão Đại, gấp gáp gật đầu: “Đương nhiên đương nhiên.”

“Thế nào? Có cảm giác sao?” Lão Đại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng hỏi.

Mặt Dạ Ngưng lại đỏ lên, cầm quyển sách Hệ thống tin tức che nửa mặt, mím môi cười, nhỏ giọng nói: “Cô ấy lại cười với tao.”

Lão Đại hoàn toàn hết chỗ nói với Dạ Ngưng, nó còn đem sách làm khăn tay che mặt giả bộ thẹn thùng nữa? Thẹn thùng cái đầu á!

“Cho nên?” Lão Đại cố nén nhẫn nại hỏi.

Dạ Ngưng càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu, tự cười một mình: “Cười khiến tao có chút nóng.”

“…..” Không đợi lão Đại có phản ứng gì quá khích, cô Tiếu đi giao tài liệu xong đã trở lại, kéo ghế ra ngồi xuống, đem chén trà đẩy qua bên cạnh, nhìn hai người.

“Có vấn đề gì cần hỏi?”

Lão Đại nhìn Dạ Ngưng đứng bên cạnh hai mắt nhìn cô Tiếu chằm chằm, thở dài, cũng không thể trông cậy vào nó được. Cầm lấy sách, ra hình ra vẻ chỉ một câu không quá mất mặt để hỏi. Tiếu Vũ Hàm gật đầu, cẩn thận đọc, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc giảng giải cho lão Đại.

Dạ Ngưng đứng một bên nhìn chằm chằm hai người, chính xác mà nói thì là nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm. Thời điểm lúc cô Tiếu giảng bài thực nghiêm túc a, bộ dáng nhíu mày trầm tư hấp dẫn người ta quá đi. Hôm nay Tiếu Vũ Hàm mặc một chiếc áo bằng sa mỏng màu trắng, bên trong là áo màu xanh lam khá rộng rãi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu bạc làm nổi bật lên xương quai xanh gợi cảm vô cùng. Dạ Ngưng ở một bên ngắm nghía Tiếu Vũ Hàm một bên ảo tưởng, nếu bên trong bộ đồ kia mà không mặc gì thì càng thêm hoàn hảo….

Dạ Ngưng đang thưởng thức, Tiếu Vũ Hàm đả trả lời xong câu hỏi của lão Đại, hai người cùng nhau ngẩng đầu, lạo Đại nhìn bộ dáng Dạ Ngưng nhìn chằm chằm thân mình cô Tiếu không chớp mắt, hận không thể một cước đá bay đồ đần kia sang thẳng trời tây, mà Tiếu Vũ Hàm lại khẽ nhếch môi, nhướng mày nhìn nàng: “Còn câu hỏi của lớp trưởng Dạ là?”

Dạ Ngưng giật mình, nghe được Tiếu Vũ Hàm nói như vậy liền hơi bối rối, lấy quyển sách ôm trong ngực đặt trên bàn, lật giở một chút.

Tiếu Vũ Hàm buồn cười nhìn Dạ Ngưng, cầm chén trà ở bên cạnh, nhấp một ngụm, cười khẽ: “Lớp trưởng Dạ thực yêu quí sách vở nhỉ, quyển sách này nhìn như mới tinh vậy.”

“…..” Dạ Ngưng nghẹn họng, đầu cũng không dám ngẩng, tùy tay lật một trang, chỉ vào đề bài luyện tập hỏi: “Là cái này.”

Lão Đại ở một bên liếc trộm đề Dạ Ngưng chỉ, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lão Tứ à, chương kia còn chưa học tới đâu!

Tiếu Vũ Hàm nhìn vào đề Dạ Ngưng chỉ, nở nụ cười: “Bây giờ em còn học trước cơ à?”

“Làm sao ạ?” Vẻ mặt Dạ Ngưng đầy mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ: “Chương này tôi còn chưa giảng tới.”

Nhìn đôi môi hồng nhuận khép mở, Dạ Ngưng lại thất thần, tô son sao? Thế nào mà trông lại mềm vậy, giống như thể giọt nước treo lơ lửng vậy, nếu hôn một chút thì khẳng định còn thơm hơn ô mai, cắn một cái thì sẽ thế nào nhỉ? Còn có lông mi kia nữa, thật dài a, nhất định là đánh mascara. Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt, căn bản là không nghe thấy cô đang nói cái gì. Tiếu Vũ Hàm nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy, khóe môi liền cong lên, nghiêng người cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng.

Lão Đại nhìn đến tái cả mặt, động thân huých Dạ Ngưng: “Lão Tứ.”

“Hử? Ừ!” Dạ Ngưng phục hồi tinh thần lại, nháy mắt mặt liền đỏ bừng, vội cúi đầu, không dám nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Em giở nhầm!” Nói xong, Dạ Ngưng liền lật đến chương một, tùy tiện chỉ một đề.

Căn bản là Dạ Ngương không biết đã học đến chương nào, sợ lại sai tiếp nên dứt khoát chọn chương thứ nhất. Tiếu Vũ Hàm nhìn mà cười cười, cúi đầu, còn thật sự nghiêm túc giảng cho Dạ Ngưng.

Tiếu Vũ Hàm nói cái gì Dạ Ngưng nghe một chút cũng đều không hiểu, nàng cũng không dám nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm nữa, chỉ khe khẽ hít vào hương thơm nơi chóp mũi, vẫn là mùi chanh nhàn nhạt ấy, không biết có liên quan đến việc cô Tiếu uống trà không. Cảm thụ được hơi thở của Tiếu Vũ Hàm khít khao vây quanh mình, tim Dạ Ngưng lại bắt đầu đập rộn ràng mãnh liệt, thanh âm “thình thịch thình thịch” ngay cả bản thân mình cũng có thể nghe được.

“Hiểu chưa?” Giải thích xong, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đỏ mặt gật đầu.

“Hiểu.”

Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, rốt cuộc Dạ Ngưng tới đây làm gì thì cô không biết, nhưng nhất định là không phải tới hỏi đề. Cô ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, mấy ngày qua Dạ Ngưng luôn trốn tránh cô, cô cảm giác được điều đó, nguyên nhân cũng mơ hồ có thể đoán được, nhưng Tiếu Vũ Hàm cũng không vội vạch trần. Cô đã yêu Dạ Ngưng lâu như vậy, đau khổ chờ đợi, nỗi tịch mịch tra tấn, làm sao nàng có thể có can đảm mà cứ như vậy buông tha cho Dạ Ngưng? Chua ngọt đắng cay là toàn bộ hương vị của tình yêu, Dạ Ngưng phải nếm thử từng chút một mới hiểu được chân lý trong đó, chờ đến khi Dạ Ngưng trưởng thành, chờ đến lúc Dạ Ngưng có thể hiểu được tình yêu. Cho dù cô có phải dành cả một đời một kiếp, cho dù có khó nhịn đến đâu, có thống khổ đến mức nào thì cũng vẫn muốn kiên trì.

“Còn có vấn đề gì sao?” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng hỏi.

Lão Đại vội lắc đầu, đưa tay kéo Dạ Ngưng một phen: “Không có gì nữa đâu, cám ơn cô Tiếu.”

Dạ Ngưng cũng đáp lời: “Bye bye.”

Dạ Ngưng chào xong liền quay đầu, đã nghĩ sẽ cùng lão Đại chạy lấy người, Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng nàng sợ hãi như vậy liền nở nụ cười, mở miệng gọi nàng lại: “Chờ một chút, Dạ Ngưng.”

“…..” Dạ Ngưng chậm rãi xoay người, nhìn cô Tiếu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cô còn có việc gì ạ?”

Tiếu Vũ Hàm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mỗi lớp đều cần làm sổ tay lớp và điểm số, yêu cầu mỗi lớp trưởng đều phải làm, vừa đúng lúc buổi chiều hôm nay các em không có tiết, ở lại cùng làm đi.”

“…..Cái đó thì, lão Tứ, mày ở lại đi, tao đi trước.”

Lão Đại vừa thấy không phải chuyện của mình liền vội chạy lấy người, Dạ Ngưng đời nào chịu, bám chặt cánh tay lão Đại, ngẩng đầu nhìn cô.

Lão Đại nhìn Dạ Ngưng, vừa nhìn liền thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Đã khi nào cô từng thấy bộ dáng này của lão Tứ đâu? Trong mắt Dạ Ngưng đầy bất an, cắn chặt môi dưới, tay phải liều mạng ôm lấy cô, sợ cô chạy mất. Lão Đại hắng giọng một tiếng, hạ giọng nói: “Lão Tứ, có một số việc phải tự mình mày giải quyết, mày ở một mình với cô Tiếu lại càng có thể thấy rõ trái tim mình, tao là người thứ ba không thích hợp ở lại đây, huống hồ nhìn cô Tiếu mà xem, ngay từ đầu đã vốn không có ý muốn giữ tao lại.”

Hiện tại Dạ Ngưng sợ nhất chính là ở cùng một chỗ với Tiếu Vũ Hàm, nghe lão Đại vừa nói như vậy, liền liều mạng lắc đầu: “Đừng đi mà, lão Đại, tao không ngại tiểu tam* đâu.”

(*người thứ ba)

“…..Mày không ngại, nhưng tao thì để ý.” Lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, tuyệt tình gạt tay Dạ Ngưng ra, lấy tốc độ như bay rời khỏi văn phòng.

Dạ Ngưng ai oán nhìn chằm chằm phương hướng lão Đại chạy đi, cả người bị nỗi khẩn trương quét qua, hồi lâu mà vẫn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tiếu Vũ Hàm nghiêng người nhìn Dạ Ngưng, mở miệng: “Đừng nhìn nữa, người cũng đi rồi, lại đây đi.”

“……”

_Hết chương 19_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.