Thâm Viện Nguyệt

Chương 1: Lời dẫn




Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng giật nảy mình, chững bước quay lại phắt lại, chỉ thấy hai quái nhân mặt xanh nanh dài rất hung tợn đang đứng cách chàng chừng một trượng, bất giác cả kinh thầm nhủ :

- “Hai quái vật này đến từ lúc nào sao mình không hề hay biết thế nhỉ?”

Đoạn lạnh lùng cất tiếng nói :

- Bằng vào hai vị mà cũng dám nói khoác vậy ư?

Quái nhân bên phải cười vang :

- Hai ta là Thủ Cốc song hồn, tiểu tử ngươi đã từng nghe nói chưa? Hắc hắc...

Thiên Phụng bang chủ nghe vậy thầm nhủ :

- “Hai người này tự xưng là Thủ Cốc song hồn, vậy thì hẳn những người vào đây bao năm qua đều bị họ sát hại, có lẽ võ công của họ chẳng phải tầm thường.”

Đoạn bất giác cất bước đi về phía Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói :

- Vậy thì những xương người trong cốc chính là kiệt tác của hai vị chứ gì?

Quái nhân bên trái cười đáp :

- Đương nhiên, bởi cốc đạo đã quá nhiều xương trắng nên mới để cho tiểu tử ngươi sống vào đến đây.

Nhạc Nhạn Linh ngầm vận tụ công lực vào hai tay nói :

- Vậy hai vị đặc biệt thi ân với Nhạc mỗ rồi!

Quái nhân bên phải cười gằn :

- Đúng vậy, ngươi nên cảm tạ chúng đại gia mới phải!

Dứt lời, cất bước đến gần Nhạc Nhạn Linh.

Thiên Phụng bang chủ lúc này đã đi đến bên cạnh Nhạc Nhạn Linh cách chừng hai thước, thấy vậy vội quay nhìn Nhạc Nhạn Linh truyền âm nói :

- Nhạc Nhạn Linh, hai người này đã có thể giết sạch những người vào đây, hẳn là có độc chiêu kinh người, lúc giao thủ hãy nên hết sức thận trọng.

Nhạc Nhạn Linh cười lạnh nhạt :

- Đó là việc của tại hạ!

Ngay khi ấy, đằng kia vọng đến tiếng như sấm của Cửu Văn Long quát :

- Nằm xuống ngay!

Tiếp theo liên tiếp tiếng “bốp” giòn giã một tiếng rú thảm khốc vang lên, hiển nhiên đã có người táng mạng dưới ngọn Tề Mi côn của y.

Cửu Văn Long một chiêu đắc thủ, liền tức sát cơ bừng dậy, cười to nói :

- Ba người còn làm không xong, hai người làm được gì, nằm xuống luôn đi!

Dứt lời lại vang lên hai tiếng rú thảm khốc, không nhìn cũng biết hai người còn lại cũng táng mạng dưới Tề Mi côn.

Thủ Cốc song hồn thấy vậy cả giận, người bên phải quát vang :

- Trong Đoạn Hồn cốc đâu để cho các người lộng hành, tiếp chiêu!

Dứt lời tung mình bổ vào đầu Cửu Văn Long, vung chưởng với chiêu “Thôi Sơn Điền Hải” công ra như vũ bão.

Nhạc Nhạn Linh ánh mắt bàng quang, lạnh lùng nói :

- Quay về ngay!

Dứt lời người đã vọt lên không, với chiêu “Lục Bình Ngũ Nhạc” thẳng thừng đón tiếp một chưởng của người ấy.

Hai người thân pháp đều nhanh, trong chớp mắt bốn chưởng đã chạm vào nhau, “bùng” một tiếng rền rĩ, cát đá tung bay, cuồng phong cuốn xoáy, trên mặt đất có thêm một cái hố sâu to hơn ba thước.

Trong cát bụi mịt mù, Nhạc Nhạn Linh lùi sau hai bước, nơi ngực huyết khí dâng trào, trong lòng bất giác kinh hãi dường như công lực của người này còn cao hơn Cổ Phật.

Quái nhân ấy bật lùi bốn năm bước mới đứng vững lại được, cánh tay ê ẩm, cảm thấy nơi ngực uất nghẹn, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn vào mặt Nhạc Nhạn Linh, buột miệng hỏi :

- Ngươi là ai?

Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng đáp :

- Nhạc Nhạn Linh.

- Nhạc Nhạn Linh ư?

Thủ Cốc song hồn buột miệng kêu lên, hai mắt dâng ngập sát cơ, cất bước tiến tới gần Nhạc Nhạn Linh.

Thiên Phụng bang chủ bỗng cười sắc lạnh nói :

- Hai vị không với mặt thật gặp gỡ?

Dứt lời công lực đã tụ vào song chưởng.

Quái nhân bên phải quét mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ và Cửu Văn Long, cười khảy nói :

- Hai vị cũng định nhúng tay vào việc này ư?

Cửu Văn Long cười to :

- Nhúng tay với nhúng chân, muốn đánh thì động thủ mau!

Nhạc Nhạn Linh nóng lòng tìm kiếm Cổ Phật, bèn cười khảy nói :

- Cổ Phật có trong cốc này không?

Quái nhân bên phải cười ghê rợn :

- Chỉ cần ngươi thắng được hai ta, Cổ Phật tự ra gặp ngươi.

Nhạc Nhạn Linh ánh mắt sát cơ, đột nhiên vung tay xuất chưởng quát :

- Hãy tiếp chiêu!

Dứt lời chiêu “Cuồng Phong Phi Như” đã công đến trước ngực Thủ Cốc song hồn.

Thủ Cốc song hồn sớm đã định tâm hạ sát Nhạc Nhạn Linh, thấy vậy cùng buông tiếng gầm vang, nhanh nhẹn liền lách người sang hai bên, xuất thù phản kích, chiêu thức nhanh mạnh hung hiểm, vị trí tấn công đều là tử huyệt trên người Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh chiêu “Cuồng Phong Phi Như” là nhằm dụ địch, Thủ Cốc song hồn vừa xuất chiêu, chàng bỗng xoay người thoát khỏi phạm vi thế công của họ, chớp nhoáng đã công về phía quái nhân bên phải liên tiếp bảy chưởng...

Nhạc Nhạn Linh võ công vốn đã cao thâm, một khi tập trung toàn lực vào một người, uy lực dĩ nhiên hết sức kinh người, chỉ thấy bóng chưởng rợp trời, khó phân biệt thực hư.

Thủ Cốc song hồn võ công chẳng kém, nhưng không ngờ thân pháp Nhạc Nhạn Linh lại nhanh nhẹn đến vậy, đến khi phát giác thì quái nhân bên trái không còn cứu viện được nữa.

Quái nhân bên phải nhanh nhẹn xoay người, vừa định xuất chiêu ứng phó thì chưởng phong của Nhạc Nhạn Linh đã ập tới đến trước ngực không đầy nửa thước.

Sự sống chỉ còn trong đường tơ kẻ tóc, quái nhân theo bản năng tức tốc thi triển tuyệt học bình sanh, hai chân chỏi mạnh trên đất, người vọt thẳng lên không như pháo thăng thiên, thoát khỏi phạm vi chưởng lực của Nhạc Nhạn Linh.

Thiên Phụng bang chủ thấy vậy kinh ngạc kêu lên :

- Ủa, thì ra là Vân Trung Hạc Ngô Đạo Bình!

Ngay khi Thiên Phụng bang chủ vừa cất tiếng, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cười lạnh toát, bóng người nhấp nhoáng, chàng đã mất dạng.

Thốt nhiên, trên không vang lên tiếng kêu kinh hoàng của quái nhân ấy, rồi thì “bịch” một tiếng, một người rơi xuống đất, tiếp theo bóng người nhấp nhoáng, Nhạc Nhạn Linh tay cầm chiếc mặt nạ hạ xuống trước người ấy.

Cửu Văn Long đưa mắt nhìn, chỉ thấy quái nhân vọt lên không vừa rồi đã biến thành một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần, mặt mày trắng xanh, y không thấy thân pháp của Nhạc Nhạn Linh, nên sửng sốt nói :

- Ủa, lão tiểu tử, bộ lão là Tôn Ngộ Không tái thế, sao lại biến hóa thế này?

Thiên Phụng bang chủ thắc mắc đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :

- “Võ công người này thật sự cao thâm đến mức nào nhỉ?”

Nhạc Nhạn Linh mắt rực lên ghê rợn, nhìn vào lão nhân ấy với giọng sắc lạnh nói :

- Vân Trung Hạc, tôn giá có biết Trường Giang tam kiệt với Tần Hoài ngũ nghĩa vì sao chết không?

Tiếng nói không to, song khiến người nghe rùng mình nổi gai ốc.

Vân Trung Hạc Ngô Đạo Bình không tự chủ được lùi lại sau ba bước, mặt ngập đầy vẻ kinh giận và lo sợ.

Nhạc Nhạn Linh vung tay ném mạnh chiếc mặt nạ xuống đất, quay nhìn quái nhân kia giọng sắc lạnh nói :

- Vân Trung Diêu, chả lẽ tôn giá cũng muốn Nhạc mỗ lột mặt nạ giùm hay sao?

Quái nhân kia không tự chủ được lùi lại sau một bước, lòng tuy hết sức khiếp sợ, nhưng dẫu sao cũng là người có danh vọng trong giang hồ, đâu thể ngoan ngoản tuân lời kẻ khác.

Y ngầm vận tụ công lực vào song chưởng, mắt căm thù nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :

- Nếu người có đủ bản lĩnh!

Nhạc Nhạn Linh cười khảy :

- Nếu Nhạc mỗ động thủ, e rằng tôn giá phải chịu chút đau khổ trước khi chết!

Dứt lời liền cất bước đi về phía quái nhân ấy, hàn khí từ trên mình chàng toát ra khiến đối phương liên tiếp lùi ba bước.

Đột nhiên, Nhạc Nhạn Linh quát to, mọi người chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Nhạc Nhạn Linh đã trở về chỗ cũ, tiếp theo là tiếng kêu kinh hoàng của quái nhân ấy.

Mọi người theo phản ứng tự nhiên quay sang nhìn, thảy đều sững sờ, thì ra gương mặt hung tợn của người ấy giờ đây đã biến thành một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần, mặt đỏ sẫm và dưới cằm có năm chòm râu dài.

Diễn biến chỉ xảy ra trong chớp mắt, trong bốn người hiện diện ngoại trừ Thiên Phụng bang chủ, không ai trông thấy rõ thân pháp của Nhạc Nhạn Linh.

Cửu Văn Long mắt chơm chớp ngơ ngẩn nói :

- Đây là thân pháp gì vậy?

Nhạc Nhạn Linh ném mạnh mặt nạ xuống đất, lạnh lùng đưa mắt nhìn người ấy nói :

- Vân Trung Diêu, tôn giá còn gì để nói nữa?

Vân Trung Hạc Ngô Đạo Bình và Vân Trung Diêu Ngô Đạo Tế lúc này mặt mày đã trắng bệch, khi nãy vừa nghe thiếu niên này là Nhạc Nhạn Linh, họ đã biết ngay ý định của đối phương và quyết tâm trừ diệt chàng, nhưng chẳng ngờ võ công của Nhạc Nhạn Linh lại cao đến kinh người thế này.

Vân Trung Hạc Ngô Đạo Bình mặt co giật liên hồi, bỗng cất tiếng nói :

- Nhạc Nhạn Linh, lão phu không hề quen biết ngươi, ngươi định làm gì lão phu?

Bốn tiếng “không hề quen biết” y cất rất cao, đồng thời đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ, như có ý cầu cứu nàng.

Nhạc Nhạn Linh cười sắc lạnh :

- Hai vị xưa kia đã dám làm thì bây giờ phải can đảm thừa nhận chứ!

Dứt lời, cất bước đi về phía hai người Vân Trung Diêu Ngô Đạo Tế sợ hãi lùi sau hai bước nói :

- Thừa nhận gì kia?

Nhạc Nhạn Linh cười vang :

- Gì ư? Hai vị hãy đi hỏi Trường Giang tam kiệt với Tần Hoài ngũ nghĩa thì sẽ rõ ngay, ha ha...

Tiếng cười đinh tai cao vút mây xanh, ngập đầy tàn bạo và sát cơ.

Thiên Phụng bang chủ vẫn chau mày, lạnh lùng quát :

- Nhạc Nhạn Linh, không được giết họ!

Nhạc Nhạn Linh nhướng mày, vụt quay người cười khảy nói :

- Bang chủ, tại hạ đã nói rồi, hai ta thế khó lưỡng lập, hôm nay tại hạ đã nhất quyết giết hai người này, nếu Bang chủ không phục thì cứ cùng họ liên thủ đối phó với tại hạ.

Vân Trung Hạc và Vân Trung Diêu nghe Nhạc Nhạn Linh nói một cách kiên quyết như vậy, lòng liều mạng liền nảy sinh, hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, không nói không rằng tung mình bổ vào Nhạc Nhạn Linh.

Vân Trung Hạc thi triển Phi Bộc Nô Triều (thác bay sóng dữ), tung mình lên không xuất thủ, Vân Trung Diêu với chiêu “Bình Phân Xuân Thu” công vào tử huyệt Phục Kết của Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh vừa dứt lời, chưởng lực hai người đã ập đến gần, tốc độ nhanh khủng khiếp.

Nhạc Nhạn Linh mặt vẫn bình thản, chỉ ánh mắt ngập đầy sát cơ, ngay khi bốn chưởng của đối phương sắp chạm vào ngực, chàng buông tiếng quát vang, song chưởng chớp nhoáng vung lên, lập tức ánh đỏ đã phủ trùm khắp mấy trượng.

Sau hai tiếng nổ long trời lở đất, trên không cùng lúc vang lên hai tiếng rú thảm khốc, tiếp theo “phịch phịch” hai tiếng, Vân Trung Hạc và Vân Trung Diêu cùng rơi xuống ngoài xa hơn một trượng, thất khiếu lưu huyết chết ngay tại chỗ.

Nhạc Nhạn Linh trên mặt đã tan biến sát cơ, chàng thẫn thờ nhìn thi thể hai người, môi liên tục mấp mấy, chẳng rõ chàng lẩm bẩm nói những gì.

Cửu Văn Long kinh ngạc đến thừ ra tại chỗ, trước nay y rất tự phụ về võ công của mình, chẳng ngờ chàng thiếu niên này võ công lại cao hơn y nhiều đến như vậy.

Thiên Phụng bang chủ ánh mắt sát cơ, cất bước đi đến sau lưng Nhạc Nhạn Linh, lúc này nàng cảm thấy nếu Nhạc Nhạn Linh một ngày chưa chết, chốn giang hồ bao giờ có ngày bình yên, bởi thủ đoạn của chàng khiến người kinh tâm.

Thiên Phụng bang chủ đứng lại sau lưng Nhạc Nhạn Linh cách chừng ba thước, ngọc chưởng liên tiếp đưa lên mấy lần, nhưng chung quy vẫn không sao hạ thủ được.

Nhạc Nhạn Linh đưa tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, lạnh lùng nói :

- Bang chủ, lúc này là cơ hội tốt để hạ thủ.

Giọng nói hết sức bình thản, như thể kẻ Thiên Phụng bang chủ muốn giết không phải là chàng vậy.

Thiên Phụng bang chủ cắn mạnh răng, rụt tay về cười khảy nói :

- Bổn Bang chủ có thể cho các hạ một cơ hội để quyết đấu công bằng.

Nhạc Nhạn Linh chầm chậm quay người, bình thản đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ nói :

- Bang chủ nhất quyết không chịu buông tha cho Nhạc mỗ ư?

Thiên Phụng bang chủ lạnh lùng nói :

- Võ công của các hạ không thấp hơn bổn Bang chủ, sự thắng bại về tay ai không liệu trước được.

Cửu Văn Long lúc này đã tỉnh táo trở lại, thấy vậy vội nói :

- Này, này không dưng sao lại cãi nhau thế này?

Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười nói :

- Bang chủ hiệp đởm Phật tâm, Nhạc Nhạn Linh không đành lòng sát hại Bang chủ, nhưng tại hạ hôm nay có thể nói thật, những người mà tại hạ sát hại thảy đều rất đáng tội chết.

Ngưng chốc lát, nói tiếp :

- Chẳng hạn như hai người này, bao nhiêu xương người tại đây hiển nhiên là do họ gây ra, chả lẽ còn chưa đáng chết hay sao?

- Họ quả là đáng chết, nhưng các hạ không phải là trừ hại cho võ lâm, hà tất nói không thật lòng.

Nhạc Nhạn Linh thở dài :

- Nguyên nhân tại hạ giết họ, nói ra Bang chủ cũng chẳng tin. Vả lại, tại hạ không muốn giành lấy lòng thương hại của bất kỳ ai.

Thiên Phụng bang chủ cười khảy :

- Chủ yếu không phải là thương hại hay không, mà từ nay các hạ làm sao đứng chân trong võ lâm Trung Nguyên.

Nhạc Nhạn Linh cười áo não :

- Thời gian một năm trôi qua thật nhanh chóng, cùng lắm là quần hùng Trung Nguyên quật mộ Nhạc Nhạn Linh này!

Dứt lời liền đi vào trong cốc.

Thiên Phụng bang chủ nghe vậy biến sắc mặt, dịu giọng nói :

- Bổn Bang chủ không hiểu ý các hạ, có thể nói rõ hơn chăng?

Nhạc Nhạn Linh cười :

- Bang chủ không hiểu cũng tốt....

Thiên Phụng bang chủ run giọng :

- Nhưng bổn Bang chủ nhất định muốn hiểu!

Cửu Văn Long trố mắt tiếp lời :

- Này, mỗ cũng chả hiểu gì cả!

Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn hai người :

- Nơi này không nên ở lâu, Bang chủ với vị huynh đài này đã cho là những người trong đây đáng giết, vậy hãy để tại hạ vào một mình được rồi.

Cửu Văn Long liền phản đối :

- Không được, có trò gì vui ngươi giành hết một mình ư?

Thiên Phụng bang chủ nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh, giọng dịu dàng gần như khẩn cầu nói :

- Các hạ không giải thích nên bổn Bang chủ không hiểu được!

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy chững bước, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :

- Tại hạ chỉ còn sống được một năm nữa thôi!

Đoạn sải bước đi về phía hang động to lớn kia.

Thiên Phụng bang chủ rúng động cõi lòng, lướt đến cản trước mặt Nhạc Nhạn Linh, thấp giọng nói :

- Nhạc Nhạn Linh, các hạ từng nghe nói “thuốc chữa bệnh không chết” hay chưa?

Vừa dứt lời, hai giọt nước mắt đã lăn xuống má.

Nàng mới gặp Nhạc Nhạn Linh chưa đầy một ngày, thậm chí còn định hạ sát chàng, vậy mà giờ đây nghe chàng chỉ còn sống được một năm, nàng đã không cầm lòng được rơi nước mắt, lòng dạ phụ nữ thật là khó hiểu.

Nhạc Nhạn Linh thầm thở dài, song vờ điềm nhiên cười nói :

- Trên đời không còn thuốc nào chữa trị được tại hạ nữa đâu. Bang chủ, xin hãy về đi thôi, Đoạn Hồn cốc là chốn tàng long ngọa hổ, đại kế giang hồ mai này cậy vào Bang chủ, một mình mạo hiểm thế này là một hành động thiếu sáng suốt.

Thiên Phụng bang chủ mặt ràn rụa nước mắt, ngước lên nói :

- Các hạ nữa, chứ không phải một mình bổn Bang chủ!

Cửu Văn Long toét miệng tiếp lời :

- Phải rồi, còn có mỗ nữa!

Nhạc Nhạn Linh động tâm, hít sâu một hơi chân khí, ngoảnh nhìn đi nơi khác nói :

- Nếu Bang chủ lo nghĩ đến quần hùng võ lâm thì không nên đi một mình thăm dò cốc này!

Thiên Phụng bang chủ nghẹn ngào :

- Tại sao bổn Bang chủ lại lo nghĩ cho họ chứ?

Nàng nói vậy tựa hồ đã khuất phục trước thần ái tình, lòng nàng chỉ còn mỗi mình người nàng yêu mà thôi.

Nhạc Nhạn Linh ngẩn người, buộc miệng hỏi :

- Vậy Bang chủ vì ai?

Cửu Văn Long mau miệng tiếp lời :

- Đương nhiên là vì ngươi rồi, mỗ đây cũng vậy!

Thiên Phụng bang chủ lặng lẽ cúi đầu, người con gái rắn rỏi này có lẽ đã thay đổi thật rồi.

Nhạc Nhạn Linh lúc này cảm thấy lòng hết sức rối rắm, trầm giọng hỏi :

- Vì một người chỉ còn tuổi thọ một năm ư? Ha ha... hai vị thật là dại dột!

Thiên Phụng bang chủ bỗng ngửa mặt lẩm bẩm :

- Không chỉ một năm, không chỉ một năm...

Nàng nói với Nhạc Nhạn Linh, lại như tăng cường lòng tin của mình.

Ngay khi ấy trong động vang lên tiếng cười đinh tai nói :

- E rằng ngay cả một ngày cũng không sống được nữa rồi! Ha ha...

Tiếng cười chưa dứt, cửa động đã xuất hiện một lão nhân mập lùn, râu bạc dài phủ đất, hai mắt sâu hoắm, tướng mạo hệt như quỷ dữ.

Thiên Phụng bang chủ vừa thấy người này, buộc miệng kêu lên :

- Huyết Ma Vương!

Trong khi ấy, cùng lúc sau lưng ba người xuất hiện bảy quái nhân tóc dài phủ vai, bao vây ba người vào giữa.

Đồng thời trên ngọn núi đối diện có bốn nữ tỳ áo tím như phi yến đáp xuống, trong tay mỗi người đều có một chiếc ngọc lệnh, bầu không khí hết sức căng thẳng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.