Thám Tử Tuổi Học Trò

Chương 4






Thế giới to lớn như vậy, kỳ thực gặp nhau cũng không dễ dàng, chí ít sau sinh nhật hôm đó Đạm Ngữ cũng không gặp qua Kỳ Dĩ. Dù cho ở cùng một vườn trường, dù cho ở cùng một lớp học trên tầng, thậm chí cùng một căn tin ăn cơm.

Thế mới biết, những lúc tan học đó cậu vừa vặn đi ngang qua cửa tầng dạy học, ăn cơm cơm thì vừa may có thể gặp được các loại, đều là do một bên đang tận tâm tận lực.

Thói quen có một người cùng đi cùng ăn cùng ở, sau đó cô độc thì giống như trở nên không thể chịu đựng được.

Cô đơn như bóng với hình.

Không hề quen nếp cái tiết môn chính trị kia của buổi chiều hôm thứ 2 bên cạnh không còn ai lẳng lặng vung bút họa; không hề quen nếp trước khi ăn không cần phải kiểm tra một chút xem đồ ăn người đối diện có tốt hay không có tổn thương dạ dày hay không; không thể chịu được trên đường xách nước không có ai biết yên lặng nghe mình huyên nào; càng chịu không nổi thời gian ở ký túc xá lên mạng không ai kia tới chia xẻ vui sướng khiến mình đấm bàn cào bàn phím…

Tâm tính bị sủng quá mức đã khó để khôi phục như ban đầu, sau khi cha mẹ qua đời, không còn ai bất kể hồi báo mà đối mình tốt qua như thế cả. Đã có chút không muốn xa rời, đồng thời bởi vì đối phương dung túng mà không tự giác có chỗ dựa, không lo ngại gì. Chưa từng nghĩ tới có một ngày người kia sẽ đem ôn nhu và kiên trì ấy dần dần thu hồi, đồng thời biến mất dứt khoát như vậy.

Trong lúc hoảng hốt không chắc thì không có quy luật cho rằng cậu ấy còn bên người một mặt vô cùng lo lắng, một mặt bất an.

Ví bằng sự tồn tại bản thân cậu ấy đã chẳng khác nào vui sướng và an tâm của cuộc sống, có đúng điều ấy đại biểu cho, có thể nếm thử một lần cùng nhau không?

Thế nhưng nếu như không thể nhận được cái loại tiêu chuẩn đối phương yêu cầu thì sao? Nếu như mình không thích được cậu ấy thì sao?

Mình có phải đã quá mức ích kỷ, để lưu luyến chăm nom an ủi của đối phương, lại vọng tưởng muốn lợi dụng cảm tình đem cậu ấy lưu lại…

Khoảng không hai năm trống trải giường trên đang náo nhiệt chưa được một tháng đã lại trở lại ban đầu.

Buổi tối nằm trên giường, Đạm Ngữ bắt đầu ngủ không ngon, cảnh trong mơ có giữ lại muốn ngừng mà không được và làm thế nào lưu đều lưu không được khiến thương tâm trào ra. Lúc tỉnh lại nhìn giường trên trống trải mà đờ ra, để không phải đi vào giấc mộng mà từ chối luôn cả giấc ngủ.

Di động ngay bên gối, nhưng không có dũng khí thông qua điện thoại, ngực vẫn sợ.

Thời gian xa nhau trở nên dài hơn, thất lực nhưng không bị mờ nhạt. Thời gian lên mạng bị rút ngắn vô hạn, dù sao người kia cũng sẽ không online, thời gian dùng để hoài niệm lại càng ngày càng dài.

Mỗi ngày ít ít một chút rồi lại logout, bình thường cũng là giao âm thô.

Lạc Lạc: cậu từ lần trước giao âm thì không login qua  ┭┮﹏┭┮

Đạm Ngữ: ….

Lạc Lạc: đơn thuần biểu thị một chút hiếu kỳ, lúc này giao âm sao lại sảng khoái như thế?

Đạm Ngữ: Ừm.

Đạm Ngữ: A Dĩ cũng giao rồi?

Lạc Lạc: đúng vậy, kỳ 1 làm xong thì giao rồi.

Lạc Lạc: gần đầy hai cậu không ăn ý lắm nhỉ?

Đạm Ngữ: thế nào?

Lạc Lạc: cảm thấy cậu trở nên u buồn, cậu ấy trở nên càng trầm mặc.

Lạc Lạc: bây giờ lời nhắn lại trên QQ cậu ấy cũng căn bản không hồi âm, gửi mail cho cậu âm thô, cậu ấy cũng chỉ trả lời một tiếng nhận rồi. Nếu không phải cậu ấy chưa nói muốn rời bỏ tổ kịch, tôi đều có điểm hoài nghi cậu ấy có phải muốn bãi công rồi không  ┭┮﹏┭┮

Đạm Ngữ: … .

Lạc Lạc: sau đó cậu gần đây lên mạng cũng quá ít, hiếm có xuất hiện cũng không xù lông nhím nữa. Diễn đàn tổ kịch đều không có ai nói chuyện  ┭┮﹏┭┮

Lạc Lạc: các cậu không phải cãi nhau chứ? Chẳng lẽ lần trước chúng ta linh tinh chọc thực sự làm hậu kỳ đại nhân giận rồi.

Đạm Ngữ: không

Đạm Ngữ: trong hiện thực gặp phải chút việc mà thôi.

Lạc Lạc: cậu nói như vậy tôi không quen lắm  ┭┮﹏┭┮

Đạm Ngữ: tôi thao, ông đây nhân nhượng rồi đấy.

Lạc Lạc: ai, chờ chút, hậu kỳ đại nhân hôm trước cho tôi nghe qua bản thử rồi. Sau hôm phát kịch, cậu sẽ ở đó chứ?

Đạm Ngữ: ừ.

Cô nàng Lạc Lạc nhìn hình cái đầu phát chứng trên màn hình đen tuyền, đây đều là làm sao vậy, một người hai người đều trầm thành như vậy? Không biết cô nàng Ly có biết chuyện gì xảy ra không nữa.

Gõ qua hỏi một chút, chị họ nhà Kỳ Dĩ chỉ biết một câu nói: tôi bây giờ rất hối hận lúc đó để em trai tôi nghe kịch của Đạm tiểu thụ.

Lạc Lạc tâm tư vừa chuyển, kết hợp Kỳ Dĩ chủ động nhận nhiều kịch của Đạm Ngữ như vậy, thậm chí khoác Mã Giáp phối công âm kịch đam mỹ cho Đạm Ngữ các loại tình huống, không khỏi thêm phần ngờ vực vô căn cứ: chẳng lẽ hậu kỳ đại nhân thực sự thích Đạm tiểu thụ, giờ đây theo đuổi thất bại?

Lạc Lạc ở trước máy vi tính rùng mình một cái, quả nhiên YY là vương đạo, người thật cần cẩn thận a.

Phát kịch hôm đó Kỳ Dĩ cùng Đạm Ngữ đều là login. Thấy ai kia trong tổ kịch thuận theo vấn đề của Lạc Lạc, mà hình cái đầu màu xám tro đang ở ngoài danh sách bạn tốt của mình. Đạm ngữ rất không tiếp thụ được.

Lạc Lạc cuối cùng xác nhận một chút số hiệu, cùng với chuẩn bị sắp xếp đoạt sô pha đột kích phần tử, rồi bỏ chạy khỏi diễn đàn đi post bài.

Đạm Ngữ mở diễn đàn QQ ra, không biết có nên gõ qua không.

Phương thức liên hệ vẫn bày ra đó, chính là không có quyết tâm phá vỡ trầm mặc mà thôi.

Do do dự dự, Đạm Ngữ vẫn là trước đi xoát một lần post kịch, vừa xoát thì xoát ra vấn đề, trong danh sách staff phía sau tên của Kỳ Dĩ rõ ràng đi theo hai chữ 【Âm Duyến】, thao! Cậu không phải không tham gia xã đoàn sao?! Này lại tính chuyện gì xảy ra?

Đạm Ngữ tức sùi bọt mép không hề do dự mà gõ qua.

Đạm Ngữ: là ai nói ngại gia nhập xã đoàn phiền phức này nọ, bây giờ lại là ai lật lọng?! (gấu lớn hành hung bạch nhãn lang)

Kỳ Dĩ: là tôi.

Đạm Ngữ bị nghẹn lời, cậu ấy thừa nhận sảng khoái như thế mình ngược lại không lên án được.

Đạm Ngữ: nè, cậu có ý gì a, xã đoàn khác kéo cậu cậu liền vào?

Kỳ Dĩ: không có gì, xã trưởng của xã đoàn kia là bạn tôi.

Hắn là bạn cậu, ông đây thì không phải sao!!

Kỳ thực xã trưởng của xã đoàn chỗ Đạm Ngữ kia sau lại cũng đi tìm Đạm Ngữ, mời cậu hỗ trợ hắn giới thiệu Kỳ Dĩ vào xã, bên ngoài hậu kỳ nổi danh như vậy tuyệt đối là phúc khí của xã đoàn. Có điều khi đó Đạm Ngữ đã hỏi qua Kỳ Dĩ, lúc Kỳ Dĩ biểu thị ý nguyện “đối xã đoàn không hứng thú lắm”, Đạm Ngữ phi thường sảng khoái đem cái trả lời đã biết này chuyển đạt cho xã trưởng.

Hôm nay người này cũng bởi vì người khác mà thêm vào xã đoàn, cậu ấy có bạn bè nào tốt thành như vậy a?!

Đạm Ngữ: đại hiệp cậu còn có bạn bè tốt vậy a, đều khiến cậu có thể thay đổi nguyên tắc ~

Kỳ Dĩ: …

Kỳ Dĩ: cậu không vui sao?

Đạm Ngữ: không, vốn không liên quan chuyện P với tôi gì, việc riêng của cậu mà ╮(╯▽╰)╭

Kỳ Dĩ: ừ.

Đạm Ngữ nhìn một chữ “ừ” bị nghẹn đến ghê gớm, lại ủy khuất lại phiền muộn, tôi nói chuyện khiến cậu không kiên nhẫn vậy sao?! Đạm Ngữ phiền toái mà quăng chuột, thế nhưng mình lại vì sao tức giận chứ? Thực sự không có mất hứng sao?

Không, rất mất hứng, rất không thoải mái. Ngực sắp nghẹn chết rồi, lại không biết nói phải như thế nào mới có thể thoải mái một chút.

Kỳ Dĩ: thời gian làm hậu kỳ cũng có hạn, bởi vì sẽ đem phần lớn tinh lực đặt ở chỗ cậu, bên kia bạn tôi đã đẩy hết phần lớn kịch rồi, lần này hắn tổ chức xã đoàn, mấy người hậu kỳ đều là người mới, về mặt kỹ thuật và kinh nghiệm đều rất khiếm khuyết, thời gian suy xét đến giúp bọn họ chỉnh sửa làm hậu kỳ của bản thử tương đối có thể tiếp thu, người bạn kia của tôi để tôi vào xã, kỳ thực tôi chính là treo một cái tên mà thôi

Kỳ Dĩ: nếu như cậu cảm thấy không tốt, tôi lui cũng được.

Kỳ Dĩ: ?

Kỳ Dĩ: xin lỗi.

Kỳ Dĩ: tôi không ngại cậu đối tôi nhắm mắt làm ngơ.

Kỳ Dĩ: … hôm nào đó không muốn để tôi làm hậu kỳ nữa, cứ bắt tiếng với tôi là được. (vẫy chào)

Không phải, không có chán ghét nhìn thấy cậu ấy, tuyệt đối không có. Từ đầu tới cuối cũng không có đối với cảm tình của cậu ấy cảm thấy bài xích và chống cự, bất an của mình, là bởi vì sợ hãi bản thân mình không thể dùng cảm tình đồng dạng hồi báo cậu ấy.

Là mình khiến cải trắng đại hiệp luôn luôn ít lời lại thao thao bất tuyệt giải thích như vậy, khiến cậu ấy ăn nói khép nép mà chiều theo mình một cách miễn cưỡng, Đạm Ngữ mày là một thằng đểu, mày rốt cục làm cái gì chứ?! Đạm Ngữ cúi đầu rú một tiếng rồi gõ đầu, tự trách và hổ thẹn, cùng với không đành lòng, đan vào thành tự ghét tràn đầy.

Đạm Ngữ: tôi không phải ý này!

Đạm Ngữ: (gấu trắng lớn hành hung bạch nhãn lang ) <─── bạch nhãn lang mới là tôi! Cậu đánh chết tôi đi! Đạm Ngữ: tôi hoàn toàn không phải ý ấy! A Dĩ cậu tin tôi đi! Kỳ Dĩ: vậy là tốt rồi. Đạm Ngữ: cậu đánh chết tôi đi! Kỳ Dĩ: ha hả, vốn tôi cũng muốn nói, nếu như cậu không muốn cho tôi làm hậu kỳ, tôi kỳ thực có thể dùng Mã Giáp. Đạm Ngữ: A Dĩ ~~o(>﹏<)o~~ Kỳ Dĩ: xin lỗi, tôi rất hối hận vì đã cho cậu những phức tạp này. Hôm đó là tôi nhất thời xung động. Đạm Ngữ: cậu có ý gì!!!!!!!!!!!!!!! Cậu đừng có nói với tôi hôm đó cậu là thuận miệng nói!!!!!!!!!!!!!!!!! Kỳ Dĩ: … Đạm Ngữ: cậu dám vào lúc ông đây dự định muốn cùng cậu quen nhau thì mới nói cho ông đây cậu là nói giỡn! Ông đây bóp chết cậu luôn! Nói ra ngoài thì không thu lại được, cảm giác không có gì hối hận, nhưng thật ra có chút thấp thỏm cùng chờ mong mơ hồ. Đạm Ngữ thừa nhận là nhất thời nhanh tay, cũng không tốt nhất thời xung động. Nếu như không phải một mực suy tư vấn đề này lâu như vậy, lúc này sẽ không thốt ra được theo bản năng như thế. Thế nhưng bên kia không trả lời lại, hình cái đầu của đối phương cũng dần dần nhạt màu. Đạm Ngữ từ chờ mong dần dần vội vàng xao động, cứ thế chậm rãi tràn ngập bất an và sợ hãi, tỉ mỉ lật đi lật lại xem lướt qua mấy câu đối thoại cuối cùng, Đạm ngữ bỗng cảm thấy trước mắt từng đợt biến đen. Hỗn đản a, cậu lẽ nào… thực sự chỉ là nói giỡn?! ~oOo~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.