Thám Tử Tuổi Học Trò

Chương 3-1




“Cái gì?”

Lôi Nam Vũ ngẩng mặt lên, mỉm cười.

“Kì thật anh vẫn thấy mình có tội, anh cảm thấy mình là người hủy hoại em, em chính là đi theo anh cho nên mới trở thành như vậy.”

“Kỳ Diễn, trước kia ở trường học em thực nổi danh, anh khi đó đã sớm biết em rồi. Lúc mà em vẫn còn là học sinh ưu tú ấy, tuy rằng chúng ta ở hai thái cực khác nhau, mỗi lần ở trường học gặp thoáng qua, tuy rằng ngoài miệng nói là không ưa, nhưng thực ra trong lòng vẫn cảm thấy rất hâm mộ người như em, em biết không?”

“Hồi đó nhà em chưa xảy ra chuyện, khi đó em chính là dùng từ “hoàn mĩ” để hình dung. Bộ dáng cười rộ lên còn chói mắt hơn ánh nắng, còn những kẻ như anh chỉ khiến gia đình và nhà trường thất vọng không che giấu…Mãi đến sau này khi nghe chuyện em không học hành gì nữa, em còn đánh nhau, lúc thấy em đi lang thang trên đường mới đến bắt chuyện.”

“Anh ấy mà…” Lôi nam Vũ uống một hơi, lại cười. “Lúc ấy chỉ là muốn nhìn xem một người luôn ở trên cao như em, rốt cuộc sa đọa sẽ thành như thế nào mà thôi.”

“Nhưng mà không giống, Kỳ Diễn, bản chất của em không phải như vậy.”

“Anh chính là lười biếng, chỉ thích đánh nhau, gây chuyện, ghét học hành, một chút tiền đồ cũng không có, sống chỉ biết đến ngày hôm nay. Kỳ Diễn em…em lại không phải ban đầu đã thế. Em rõ ràng rất tốt, chỉ là cố tình sa đọa, chỉ là muốn như thế để trừng phạt những người tổn thương em, đúng không?”

“…”

“Đứa nhỏ như em, trong lòng mang thật nhiều nỗi khổ. Mỗi lần nhìn đến em, đều cảm thấy em thật thống khổ. Nhưng anh là người rất ích kỉ, mang theo em đi đánh nhau thật thích, cho nên không đánh thức em khỏi sự mê man ấy.”

“Nhưng mà hiện tại phải đi rồi, anh thật tâm muốn nói với em…không nên như vậy nữa. Em chính là ngọc, bọn họ chỉ là đá. Biết không Kỳ Diễn?”

“Em nên trở về con người khi trước. Em chính là để người khác ngưỡng mộ, không phải để người khác nghĩ em là đồ thừa, đồ bỏ đi. Em là một viên ngọc, không thể vì những tảng đá kia mà khiến mình không còn là mình nữa. Em hiểu không?”

Lôi Nam Vũ càng nói, tôi càng bực mình. Tuy biết đều là muốn tốt cho tôi, tuy rằng đều là sự thật, thế nhưng…

Lôi Nam Vũ dù sao cũng không phải tôi, người trong cuộc mê muội, kẻ bên ngoài thì bàng quan nhận rõ, làm sao hiểu được thống khổ rối rắm trong lòng tôi?

“Ai cần anh lo!”

Tôi thà làm một viên ngọt bị xây xát cũng không muốn bọn họ đắc ý!

Lôi Nam Vũ nhìn tôi, nhíu mày. “Càng lo là đằng khác! Hôm nay anh muốn nói toàn bộ! Nhất là chuyện với Trình Trí Viễn.”

Tôi càng phát hỏa. “Đừng nhắc đến anh ấy!”

“Anh lại càng muốn nhắc!” Lôi Nam Vũ ném chiếc dĩa xuống bàn. “Tuy rằng chính anh cũng không hiểu tình cảm giữa nam và nam…nhưng em rõ ràng là thích người ta! Em không thừa nhận. Nói rằng báo thù cũng được, nhưng đừng quá đáng quá. Anh em thật đáng thương, em đối xử với anh em như thế, có lẽ đó là người cả đời này tốt nhất với em thì sao?”

“Đừng nhắc tên người đó! Anh nói nữa chúng ta trở mặt!”

“Trở a! Em đừng nhìn mặt anh nữa đi! Sợ em sao? Nếu không nói đến những chuyện chưa giải quyết được thì em sẽ giải quyết thế nào đây? Kỳ Diễn, anh là lo sau khi anh đi rồi, em nếu có bị đuổi đi, lại không có anh em thương em, anh cũng không ở đây, ai chiếu cố em, em biết tìm ai đây? Em sẽ sống nổi sao?”

“Không sống nổi thì chết!”

“Mẹ kiếp! Anh ghét nhất chính là lúc em thế này! Trốn tránh trốn tránh, một chút liền nghĩ đến rời khỏi! Cuộc sống này em phải đấu chọi tới cùng, biết không? Anh thừa nhận cuộc sống của em bây giờ khó khăn hơn người khác rất nhiều, nhưng em cũng thật may mắn, vì em vẫn còn những thứ mà người khác không có!”

“Lôi Nam Vũ anh còn nói! Anh thật muốn bị đánh phải không?”

“Được được! Muốn đánh liền đánh đi!”

Chúng tôi ồn ào to tiếng, chủ quán cũng phải đến bảo: “Bình tĩnh, bình tĩnh a…có chuyện gì từ từ giải quyết…”

Hai chúng tôi một chút cũng không để ý đến câu nói đó.

“Lôi Nam Vũ, anh thật sự muốn bị đánh?”

“Người bị đánh là em mới đúng. Anh sợ em chắc?” Lôi Nam Vũ cũng không yếu thế chút nào. “Đi, đi theo anh, chúng ta ra ngoài giải quyết vấn đề này!”

Bên ngoài cửa tiệm, mưa vẫn to như cũ.

Bởi vì tiếng mưa rất lớn, Lôi Nam Vũ cũng không khỏi nói lớn giọng hơn, cơ hồ là rống lên.

“Kỳ Diễn, hãy nghĩ thông suốt một chút! Nếu muốn trả thù người phụ nữ kia, đem bắt cóc rồi trả thù. Em căn bản không có thù với Trình Trí Viễn, hiểu không? Em càng ưu tú bà ta càng khó chịu! Anh là muốn tốt cho em!”

“Lôi Nam Vũ! Đã bảo đừng nói nữa!”

Nóng nảy! Nóng nảy! Nóng nảy! Tôi tức đến sùi bọt mép, đám một cú lên mặt Lôi Nam Vũ.

“Em dám đánh! Kỳ Diễn! Không thể tử tế nói chuyện sao? Còn dám đánh! Được!”

“Kỳ Diễn đồ ngu ngốc! Tức chết anh!”

Tuy rằng gầm lên giận dữ, Lôi Nam Vũ ghìm chặt tôi lại.

Đây là lần đầu tiên khi tôi đánh nhau lại bị kìm kẹp lại như vậy.

Còn chưa lấy lại tinh thần, cả người tôi bị xoay qua, bả vai bị đập một cú, không nghĩ Lôi Nam Vũ dùng chiêu này, cả người tôi gục xuống nền mưa.

“Anh nói cho em biết! Hôm nay cho em biết thế nào mới thực là giang hồ đánh nhau!” Lôi Nam Vũ nghiến răng nói. “Em cho rằng em hơn anh trong chuyện này sao? Về nhà ngủ đi! Ngủ dậy thì ngoan ngoãn trở lại làm Kỳ Diễn đứng đầu trường học đi!”

“Anh…”

“Anh cái gì? Anh hôm nay dạy cho em thế nào mới là chân chính sa đọa!”

Nghe đến đó, tôi liền bị đánh.

Chống cự không có hiệu quả, hơn nữa tôi vẫn cảm giác được Lôi Nam Vũ vẫn nhẹ tay. Từ khi sinh ra đến giờ, tôi thực chưa bị quần như thế. Tôi đánh không lại Lôi Nam Vũ, sự thật chứng minh tôi hoàn toàn bại.

Lúc đánh nhau thường là tôi sẽ lên đánh, còn Lôi Nam Vũ lúc đầu sẽ khoanh tay đứng nhìn một màn đó. Cho nên từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mọi người đều một mực đi theo là vì Lôi Nam Vũ là một thiếu gia có tiền, có thể bao ăn bao uống mọi người, không nghĩ đến là dựa vào bản lĩnh thực sự!

Thật lâu sau đó tôi mới biết ba của Lôi Nam Vũ là công an trưởng ở thị trấn này. Tất cả các chiêu mà Lôi Nam Vũ dùng đều là học được từ ba, chẳng trách dễ dàng đả thương người khác.

Mà người như Lôi Nam Vũ mới thực sự là thuộc về phe giang hồ. Tôi coi như là một đứa đánh nhau được, như lời Lôi Nam Vũ nói, chính là vẫn chưa biết chân chính sa đọa là thế nào.

Cuối cùng đánh một trận đó xong, tôi cả người đau nhức cùng đầu óc hỗn loạn, dầm mưa trở về nhà.

Cửa không khóa, điều này làm tôi cảm thấy có chút khác thường.

“Anh?”

Không có ai trả lời, tôi nhìn thấy cái bàn xê dịch, ghế đều đổ, mọi nơi đều có dấu vết đảo lộn, trong lòng chợt đông cứng.

“Anh, anh, chuyện gì thế này, anh ở đâu?”

Anh đã đi đâu? Tôi liếc mắt qua chiếc đồng hồ, đã ba tiếng…tôi thế nhưng ra ngoài ba tiếng, để anh đợi lâu như vậy. Lỡ như anh bị đau, không có ai bên cạnh, vậy…

Tìm một vòng đều không thấy anh, tôi bắt đầu sợ hãi.

-Hết chương 54-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.