Thám Tử Tuổi Học Trò

Chương 2-1




Một đám hộ vệ ăn mặc đều là áo giáp màu đen, bên hông đều treo một chuôi trường đao màu đen tương xứng, chỉnh tề xuất hiện ở hậu viên phủ Thừa Tướng.

Thống lĩnh hộ vệ quỳ trên mặt đất: "Vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Vương gia xử phạt."

"Đứng lên đi, hồi phủ." Nam tử chắp tay sau lưng, tiêu sái đi ra ngoài, tất cả hộ vệ theo sát phía sau nam tử, biến mất trong màn đêm.

Gió mát thổi qua, trong hậu hoa viên tản ra nồng nặc mùi máu tươi, thừa tướng híp nửa mắt, nhìn qua nam tử vừa rời đi, trong mắt lộ ra tính toán sau đó lập tức biến mất.

"Lão gia, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư cũng ở trong này, giống như bị thương." Một tỳ nữ thét to.

Thừa tướng xoay người nhìn rõ người nằm trên mặt đất, sắc mặt đại biến,phủ Thừa Tướng lập tức loạn thành một đoàn.

Nguyệt Mộng Tâm không ý thức đi về phía trước, mờ mịt nhìn bốn phía, chung quanh đều là một mảnh trắng xoá nhìn không thấy điểm cuối.

Đây là đường hoàng tuyền xuống U Minh giới sao? Vì cái gì nàng từ nãy tới giờ đi cả buổi mà một người cũng không thấy, trong nội tâm nghi hoặc, trải qua hai trận sinh tử, tâm như ao tù nước đọng, đến bây giờ không có gì có thể làm cho tâm nàng rung động sợ hãi, đợi nàng uống canh của Mạnh bà thang, chính mình sẽ quên đi hết thảy mọi thứ, khóe miệng giơ lên một nụ cười chua xót.

Tiếng đàn du dương từ nơi xa truyền đến, trên mặt nàng lộ ra kinh hỉ, có người đánh đàn, chứng minh nơi này có người, quay người hướng về tiếng đàn đi đến.

Tiếng đàn xa xưa linh hoạt kỳ ảo, như một làn gió mát,thổi trên thân thể, làm cho người ta say mê, xuyên thấu xâm nhập vào linh hồn con người, khiến cho người ta đồng cảm.

Nguyệt Mộng Tâm nghe tiếng đàn giống như thanh âm của thiên nhiên, dỗ dành lòng nàng đang nôn nóng bất an, nội tâm oán hận.Tiếng đàn cách nàng càng ngày càng gần, ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy cách đó không xa một nam tử mặc áo trắng đang ngồi tại nơi đó cúi đầu đánh đàn.

Giống như cảm giác có người đến, nam tử dừng lại động tác gãy đàn, ngẩng đầu lên con mắt màu đen thâm sâu nhìn nàng, nói khẽ: "Ngươi đã đến rồi."

Thanh âm nam tử giống như một cổ thanh tuyền,nghe rất là êm tai rồi lại mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nguyệt Mộng Tâm lúc nhìn rõ khuôn mặt nam tử, hít vào một hơi.Nam tử một thân áo trắng như tuyết, dáng người thon dài, một đầu tóc đen như mực nhẹ rủ xuống sau lưng, một nữa phần tóc được vấn lên cố định bằng một cây trâm cài ngọc bích,dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo, da thịt trong suốt như ngọc,đôi mắt thâm thẵm như hồ nước sâu, xuất trần mà phiêu dật, chung quanh vây quanh tiên khí nhàn nhạt, không nhiễm một tia bụi trần làm cho người ta không dám không tôn trọng.

Chính mình chưa từng có nhìn thấy qua nam tử nào đẹp mắt như vậy, giống như bước ra từ trong tranh, đồng thời trong nội tâm tuôn ra một loại cảm giác kỳ quái.

Nam tử thấy nàng đứng ở nơi đó bất động,đang si ngốc nhìn mình, trong tròng mắt màu đen thâm sâu hiện lên tia sáng, ho nhẹ hai tiếng.

Nguyệt Mộng Tâm tỉnh táo từ trong si mê, sắc mặt đỏ ửng, chính mình vậy mà nhìn nam tử này đến ngây người, con ngươi thanh tịnh lộ ra khó hiểu, hắn đang chờ nàng sao? Chẳng lẽ là quỷ sai? Nhìn xem hắn ăn mặc một thân áo trắng, chẳng lẽ là Bạch vô thường, nàng bỗng nhiên phát giác sách cùng trên TV đều là gạt người, Bạch vô thường này một điểm quỷ khí cũng không có.

"Ngươi là Bạch vô thường? Cái kia Hắc vô thường đâu? Không ở cùng một chỗ với ngươi sao?" Nguyệt Mộng Tâm trong nội tâm tò mò, nếu như là Bạch vô thường..., cái kia Hắc vô thường lớn lên sẽ thế nào? Trong mắt chớp động chờ mong nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt.

Nam tử áo trắng hơi sững sờ, theo ý tứ trong lời nói của nàng lại nhìn ánh mắt đang sáng ngời không một tia sợ hãi,nên ôn hòa nói: "Đây là không phải là U Minh giới."

"Không phải U Minh giới, vậy đây là chỗ nào?" Lúc này đổi lại Nguyệt Mộng Tâm hết sức kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía một mảnh trắng xoá.

"Ngươi bây giờ đang ở bên trong không gian của Huyết Hồn Châu, ta là hồn phách bên trong Huyết Hồn Châu, đã hấp thu máu của ngươi bây giờ ngươi chính là chủ nhân của ta. Thân thể của ngươi đã bị hủy, ta hao hết hơn phân nửa linh lực để đem hồn phách của ngươi đưa đến thời không khác, vừa nãy ngươi lại bị trọng thương, chỉ sợ ta sẽ phải ngủ say, ta lưu lại một bộ công pháp tu tiên quyết cho ngươi, còn có một ít vật dụng khác, đến lúc đó ngươi phải chăm chỉ tu luyện cho thật tốt, đợi ngươi có linh lực cường đại, ta có thể từ trong ngủ say mà tỉnh lại." Lam Niệm đi đến trước mặt nàng, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng vươn tay,đầu ngón tay như bạch như ngọc điểm nhẹ trên trán của nàng.

Nguyệt Mộng Tâm nhìn nụ cười của hắn hô hấp như muốn ngừng lại, nam tử trước mắt, giống như một đóa Bạch Liên, thanh nhã không một tia tạp chất.Đầu ngón tay lạnh buốt tiếp xúc đến da thịt nàng, làm cho nàng giống như bị điện giật, lòng khẽ run lên.

Một viên hạt châu đỏ như máu theo trán của nàng bay ra, hạt châu rơi vào trong lòng bàn tay Lam Niệm, màu đỏ tươi làm cho người ta cảm giác thật quỷ dị, một đạo ánh sáng màu thủy lam đem Huyết Hồn Châu bao trùm, Huyết Hồn Châu tham lam hấp thu ánh sáng màu thủy lam.

Sau nửa ngày, trán của Lam Niệm ướt đẫm mồ hôi,ánh sáng màu thủy lam cùng màu đỏ dung hợp cùng một chỗ trông rất là đẹp mắt.

Sương mù nhàn nhạt lập tức bao lấy Nguyệt Mộng Tâm, tay Lam Liệm làm một cái Thủ Ấn, làm cho nàng lâm vào hôn mê. Thời gian trôi qua sương mù dần dần biến mất, chỉ để lại nhàn nhạt tiếng thở dài.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, người đang ngủ say trên giường gỗ lim chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn qua bốn phía sa trướng màu hồng nhạt, cách đó không xa đặt trên bàn là một lư hương chạm rỗng làm bằng đồng bốc lên khói xanh lượn lờ, tản ra nhàn nhạt mùi hương thanh nhã.

Cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nàng muốn uống nước,vừa mới di động thân thể liền cảm giác choáng ván hoa mặt, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

"Tiểu thư, ngươi cuối cùng đã tỉnh." Một thiếu nữ mặc quần áo nha hoàn phấn lụa mỏng đi đến, vẻ mặt cao hứng nói.

"Ngươi là ai? Tiểu Thu đâu?" Nguyệt Mộng Tâm nhìn thiếu nữ trước mắt, hai mắt lưu chuyển lên hàn quang, lạnh lùng hỏi.

Nàng thừa hưởng hết thảy trí nhớ của thân thể này, cái thế giới này không thuộc về bất kỳ thời đại nào. Nàng hoàn toàn đoán sai phải gọi là một nơi dị giới không biết tên, gọi là Điệp Vũ Đại lục.

Phân chia thành bốn quốc gia: Phong Dạ quốc, Yến Vũ quốc, Minh Nguyệt quốc cùng Nguyên quốc.

Trí nhớ của cỗ thân thể này cũng không rành về thế giới này lắm, xem ra nàng phải tìm một ít tư liệu về nơi này để biết rõ ràng cái thế giới này là cái dạng gì.

Cỗ thân thể này tên là Nguyệt Mộng Tâm,giống như tên của nàng ở kiếp trước.Là đích nữ _ Đại tiểu thư của Thừa tướng đương triều Yến Vũ quốc - Nguyệt Thu Bạch.

Là thiên kim tiểu thư của phủ Thừa Tướng,chắc hẳn là sẽ ăn ngon mặc đẹp, rất được sủng ái nhưng mà sự thật lại không phải như vậy.

Mẹ của nàng là nữ nhi của một tiên sinh dạy chữ, cha Nguyệt Mộng Tâm lúc ấy bất quá chỉ là một tú tài, về sau lại đổ trạng nguyên cưới nữ nhi của Thừa Tướng tiền nhiệm cùng mẫu thân nàng hầu hạ chung chồng.Con đường thăng quan tiến chức rất thuận lợi thẳng đến khi nhậm chức Thừa tướng cao cao tại thượng.

Thừa tướng vốn định bỏ người vợ danh phận nghèo hèn này nhưng lại nhớ đến một chút tình xưa nghĩa cũ nên thôi. Mẫu thân nàng ở trong phủ Thừa tướng không được sủng ái,không đến vài năm sau liền bệnh mà qua đời.

Về sau đem nàng giao cho vợ lẽ nuôi nấng, vợ lẽ nắm quyền hành trong phủ Thừa Tướng, vì thừa tướng sinh ra hai nữ nhi nhận hết sự sủng ái.Đối với nàng là con gái của người đã mất,bên ngoài có mặt Thừa tướng thì giả bộ chiếu cố vô cùng tốt,phía sau lại xem nàng còn thua một hạ nhân.Nguyệt Mộng Tâm thường là một bữa no một bữa đói, còn thỉnh thoảng bị hành hạ.Hạ nhân trong phủ điều coi thường vị đại tiểu thư này.

Nguyệt Mộng Tâm tính cách mềm yếu, nhẫn nhục chịu đựng, còn sống hoàn toàn là chịu tội.Loại xã hội phong kiến này, trọng nam khinh nữ.Đặc biệt là loại người phú quý này người hiền lành luôn bị người ức hiếp, ngựa hiền luôn bị người ta cưỡi.

Nha hoàn lúc ở ao sen nàng nhìn thấy chính là thiếp thân nha hoàn của Nguyệt Mộng Tâm.Đem nàng đẩy xuống hồ sen ý định muốn nàng chết đuối.Trách không được lúc nàng bơi lên mặt hồ, nha hoàn nhìn thấy nàng giống như gặp quỷ chạy thục mạng.

Nam nhân làm hại nàng bị liên lụy Dạ Vương gia của Yến Vũ quốc - Dạ Ly Hoan.Là nhi tử thứ năm của hoàng đế.Đại thọ bốn mươi tuổi của Thừa tướng bá quan văn võ đến đây chúc mừng trong đó có cả hắn.

Dựa vào trực giác nàng biết hắn là người rất nguy hiểm.Truyền thuyết về hắn rất nhiều, thị huyết biến thái, giết người vô số, lòng dạ độc ác.

Mười tuổi đi theo quân đội đến biên cương thủ hộ Yến Vũ quốc, mười tám tuổi ở trong quân đội bộc lộ tài năng, giết chết ba Đại tướng quân của Phong Dạ quốc đến Yến Vũ quốc xâm lược.Một lần thành danh trở thành Chiến thần của Yến Vũ quốc, từ nay về sau Phong Dạ quốc không bao giờ đến gây chiến nữa.

Lần này bị hoàng đế triệu hồi về kinh, bị thừa tướng mời tới tham gia đại thọ. Nguyệt Mộng Tâm từ nhỏ theo trong miêng người khác nghe được,ở đằng xa nhìn thoáng qua hắn liền ghi nhớ ở trong lòng.

Nam nhân này lớn lên quá yêu nghiệt làm tất cả thiếu nữ gặp qua hắn đều động tâm, đối với Dạ Vương gia nghe đồn là vừa yêu vừa sợ, Nguyệt Mộng Tâm lúc trước cũng có trong số đó.

Nơi đây là địa phương ăn thịt người không có chỗ cho những kẻ yếu. Nghĩ tới đây trong nội tâm than nhẹ.Xuyên qua cái địa phương phiền toái này, bất quá Nguyệt Mộng Tâm trước kia đã mất.Nàng phải thay chủ nhân của thân thể này hảo hảo mà sóng sót.Sống tự do tự tại, không bị bất luận kẻ nào khi dễ, đem vận mệnh nắm giữ ở trong lòng bàn tay mình.

"Đại tiểu thư,Tiểu Thu nàng mấy ngày nay phát sốt nói mê sảng,Thừa tướng lệnh cho ta tới hầu hạ Đại tiểu thư." Lăng Hương biết nàng thắc mắc,liền giải thích cho nàng rõ.

Nàng(Lăng Hương) là nô tài vừa được phủ Thừa tướng thu mua,được Đại tổng quản phái tới chiếu cố Đại tiểu thư.Tự nhiên cũng nghe được người trong phủ bàn tán, Đại tiểu thư ở trong phủ không được sủng ái, hơn nữa cuộc sống còn thua hạ nhân, bị người khi dễ, trong nội tâm đối với vị Đại tiểu thư này có chút đồng tình.

"Được rồi, đi rót cho ta chén nước.Ta ngủ bao lâu rồi?" Nguyệt Mộng Tâm trong nội tâm cười lạnh, xem ra Tiểu Thu là bị nàng hù cho hoảng sợ, nhìn qua gian phòng bố trí xa hoa đẹp đẽ, không phải là chổ ở của Nguyệt Mộng Tâm trước kia.

Chỗ ở trước kia là kho củi, dơ bẩn, nhỏ hẹp, rách nát,vật gọi là tốt nhất trong đó là một cái giường ván gỗ.

"Dạ, Đại tiểu thư người hôn mê đã ba ngày, lão gia rất lo lắng, bảo nô tỳ phải chiếu cố tiểu thư thật tốt." Lăng Hương đến trước bàn rót một chén nước, đưa tới trước mặt nàng.

Nguyệt Mộng Tâm tiếp nhận chén nước, uống một hơi hết sạch, lập tức cảm giác yết hầu thoải mái lên rất nhiều, bụng lại xì xào đã lâu rồi không được ăn vang lên.

"Đại tiểu thư, người nhất định là rất đói bụng, ta đi múc cho người một chén cháo." Lăng Hương miệng che cười khẽ, xoay người đi ra ngoài.

Nguyệt Mộng Tâm sắc mặt trở nên hồng hồng vuốt cái bụng, hôn mê ba ngày thực sự là đói chết nàng.Ngực loáng thoáng truyền đến một trận đau nhức, Vương gia chết tiệt, trong nội tâm nhịn không được oán thầm vài câu.

Tựa ở đầu giường cúi đầu trầm tư, Lam Niệm nói cho nàng biết rất nhiều thứ, trí nhớ của Nguyệt Mộng Tâm, còn có một bộ công pháp tu tiên Hồng Mông Luyện Tiên Huyền, còn có một ít thuật luyện đan,đồ vật bình thường cùng trân quý rất nhiều.

Thò tay kéo áo tơ lụa trước ngực, kéo ra cái yếm thêu hình hoa mai hiện ra da thịt trắng trẽo nõn nà, cúi đầu nhìn ngực mình vết thương do đao chém đã biến mất, chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ màu trắng nhạt, nếu như không chú ý còn tưởng rằng là vết bớt.Trái tim của Nguyệt Mộng Tâm nằm ở bên phải không phải bên trái, cho nên Lam Niệm mới có thể cứu được nàng.

Cổ thân thể này dinh dưỡng không đầy đủ, lại thêm mất máu quá nhiều,vết thương trước ngực là do Lam Niệm giúp nàng chữa trị.Bây giờ thân thể này quá yếu ớt cần phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.

Hiện tại điều quan trọng nhất là phải có thực lực để bảo vệ mình, kiếp trước bị người giết chết, ở kiếp này lại thêm chút nữa là mất mạng.Nàng hiểu được bây giờ điều quan trọng nhất nàng cần là thực lực.Không muốn bị người khác giết chết, muốn bảo vệ tánh mạng của mình, không bị người trói buộc,nắm vận mệnh của mình trong tay.

Đem quần áo sửa sang chỉnh tề, Lăng Hương đẩy rèm che ra, trong tay nâng khây đi tới nói khẽ: "Đại tiểu thư, dùng bữa thôi."

Nguyệt Mộng Tâm xuống giường, đi đến bên cạnh bàn nhìn thức ăn trong khay, một chén cháo thịt bầm nóng hổi, thêm mấy đĩa điểm tâm.

Cầm lấy chiếc đũa, ăn một hơi sạch sẽ, nàng cảm giác còn không có ăn no, ngước mắt nhìn qua Lăng Hương bên cạnh.

Lăng hương tự nhiên phát giác, cười khẽ mà nói: "Đại tiểu thư, ta lại đi lấy một chén khác cho người."

"Cảm ơn, Lăng Hương." Nguyệt Mộng Tâm mỉm cười thản nhiên nói, cái nha đầu này, nàng đánh giá cả buổi là một tiểu cô nương rất đơn thuần.

"Đại tiểu thư, đây là chuyện nô tỳ phải làm." Lăng Hương sắc mặt trở nên hồng, hai tay nắm ống tay áo có chút ngượng ngùng nói.

Lăng Hương đối với lời cảm tạ của Nguyệt Mộng Tâm, trong nội tâm được sủng mà lo sợ, nàng vốn là hài tử con nhà nghèo, cho rằng trời sinh các tiểu thư đều cao ngạo, đối với hạ nhân không đánh chính là mắng có bao giờ sẽ nói với bọn họ hai từ "Cảm ơn" đâu.

Quay người lại bước lên vài bước,Lăng Hương nhất thời hoảng hốt vẻ mặt cung kính nói: "Lão gia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.