Thâm Tình Khó Làm

Chương 11: Nắm thóc "độc"?




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Ngay tại thời khắc mặt trời vừa khuất núi, quân đoàn Bạch Ma Ưng liền bay ra khỏi sào huyệt của bọn chúng, bắt đầu công cuộc rong ruổi và thống trị vùng đất đang chìm trong hắc ám này.

Đường chân trời sắp sửa khép lại hoàn toàn bị lông vũ trắng muốt của bọn chúng phủ kín, giống như một đám mây trắng khổng lồ đang muốn che trời vậy. Nó chậm rãi nghiền ép đến, vẻ đồ sộ của nó khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Lần tiến công này của Bạch Ma Ưng so với lần trước càng thêm mãnh liệt, số lượng tham chiến cũng càng tăng lên gấp bội. Bọn chúng phảng phất như đang tìm tới loại thức ăn ngon nhất của mình, lại giống như đang hóa thân thành những con bạch điểu ma quỷ khát máu trong truyền thuyết cứ mỗi buổi đêm lại tiến hành tập kích nhân gian.

Chúng nó bay qua dãy núi cùng khu rừng rậm phía Tây, thế tới cực kỳ hung hăng trong khi phòng tuyến quan trọng nhất ở khu vực đó lúc này vẫn như cũ bị bao phủ trong cơn khủng hoảng bệnh dịch.

Đám quân pháp sư trong cứ điểm chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần, trèo lên những hàng phòng tuyến thật dài ở mặt Tây.

Khi đối mặt với sinh vật bay trên không trung, tuyệt đại đa số sơ cấp pháp sư cùng với trung cấp pháp sư đều rất khó mang đến tác dụng

Thế nhưng trên thực tế, sức chiến đấu chủ yếu của toàn bộ cứ điểm phía Tây này lại chính là những sơ cấp pháp sư cùng với trung cấp pháp sư có số lượng khổng lồ kia.

Vào giờ phút này, cứ điểm phía Tây chỉ có thể sai phái ra một số nhân vật tinh anh trong tinh anh, đứng ở trên những tòa lầu tháp chuẩn bị nghênh chiến.

Trong trận chiến với quân đoàn Bạch Ma Ưng, chỉ có những lầu tháp này mới thật sự là những rào cản có thể ngăn được của mưu đồ xâm nhập địa giới của đám yêu ma kia.

Ngoài ra, trên bầu trời của cứ điểm phía tây còn có rải rác một ít Ma Pháp Sư đang trôi nổi. Do không có sự giúp sức của Thiên Ưng, một số cao cấp ma pháp sư thậm chí còn không thể tiến vào vùng chiến trường chính diện này.

Vẻ mặt của mỗi một người ở đây đều rất nghiêm túc. Nhưng nếu như nói bọn họ khi đối mặt cả một quân đoàn Bạch Ma Ưng trắng xóa khổng lồ kia mà trong nội tâm không hề có một chút khủng hoảng nào thì nhất định là lừa người rồi.

Số lượng Bạch Ma Ưng tham gia lần này thực sự là quá nhiều, cho dù là cao cấp pháp sư thì vẫn có khả năng sẽ phải ngã xuống.

Trong lịch sử tranh đấu cùng với yêu ma của nhân loại, số lượng bên phe nhân loại luôn ít hơn phe yêu ma rất rất nhiều, chênh lệch giữa hai bên tựa như trời với đất vậy.

Nhưng dù là như vậy, các pháp sư nhân loại vẫn không dám lùi về sau nửa bước. Bởi vì ở sau cái phòng tuyến này, có quá nhiều dân thường không hề có một chút sức phản kháng nào cần họ bảo vệ.

Nếu như để cho Bạch Ma Ưng vượt qua hàng phòng tuyến trọng yếu này thì lúc đó mới thực sự là một trường giết chóc máu đổ thành sông, thây chất đầy đồng.

...

...

Trong phòng hội nghị chiến lược của cứ điểm phía Tây, Chúc Mông nghị viên đứng cạnh cửa sổ liếc nhìn ra chân trời đằng xa, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có. Hắn mạnh mẽ rít một hơi thuốc, sau đó trực tiếp bóp tắt, mở miệng nói:

“Vũ Bình Cảnh, cùng ta tiến đến chiến trường phía trên đi!”

“Nghị viên đại nhân, chúng tôi làm sao có thể ngài tự mình ra chiến trường được.” Cung Đình thị vệ Lý Cẩm can ngăn.

“Đã tới nước này rồi, lại còn phân địa vị để làm gì. Nếu ta còn không ra tay thì ai sẽ tới đối phó con súc sinh quân chủ cấp kia?” Chúc Mông nghị viên nói.

“Đúng vậy, trước mắt chúng ta không những phải tìm cách ngăn cản quân đoàn Bạch Ma Ưng đang chuẩn bị tập kích với số lượng lớn mà còn phải nghĩ cách để ngăn cản con Ma Ưng quân chủ cấp kia nữa!” Quân Ty của cứ điểm phía Tây gọi là Vân Phong bức thiết nói.

“Nghị viên đại nhân, Vũ Bình Cảnh, Đường Trung chánh án, Lê Thiên chánh án, đầu sinh vật quân chủ cấp kia phải nhờ tới bốn người các vị cùng nhau tới đối phó rồi…”

(Quân Ty: Tổng chỉ huy quân đội trong một vùng, cao hơn Quân Thống một bậc.)

Bốn người chậm rãi gật đầu, bọn họ đã làm tốt chuẩn bị để quyết một trận tử chiến với sinh vật quân chủ cấp kia.

Lê Thiên chánh án liếc mắt nhìn sang Chúc Mông nghị viên, sau đó lại ngó qua chỗ của Quân Ty Vân Phong, mở miệng nói: ” Thế tiến công lần này của quần tộc Bạch Ma Ưng hung hăng một cách khác thường. Lẽ nào các vị ở đây trước khi cùng nó chém giết lại không có nghĩ qua tại sao bọn chúng vốn vẫn luôn bình tĩnh ở Tây Lĩnh nhưng hiện tại lại bất ngờ liều mạng tập kích thành thị của chúng ta hay không?”

“Tộc quần súc sinh này vốn cũng có trí khôn, có lẽ chúng nó chỉ đơn giản là muốn thừa hư mà nhập. Hiện tại cứ điểm phía Tây của chúng ta đang rơi vào cuộc khủng hoảng bệnh dịch, sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều. Vì thế cho nên chúng nó đương nhiên sẽ không buông tha cho lần cơ hội tuyệt hảo này!” Quân Ty Vân Phong suy đoán nói.

“Chắc chắn chúng nó đã sớm có ý đồ đối với thành thị của chúng ta. Khoảng thời gian bình tĩnh lúc trước chỉ là mưu kế để cho chúng ta buông lỏng cảnh giác đối với chúng!”

Chúc Mông nghị viên liếc mắt nhìn sang Lê Thiên, nghiêm túc hỏi: “Lê Thiên chánh án, ngươi giống như là đã biết được điều gì đó rồi phải không?”

“Bộ hạ của ta Lãnh Thanh thông qua sự giúp đỡ của một vài tên pháp sư tuổi trẻ tài cao đã phát hiện được chân tướng của trận bệnh dịch lần này. Thứ bệnh dịch này không phải là do thiên tai, mà là …!!” Lê Thiên chính án trầm giọng nói.

Bệnh dịch này không phải là do thiên tai, mà là …? Câu nói này vang vọng khắp cả căn phòng hội nghị chiến lược, khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Lê Thiên chánh án, lời này của ngài là có ý gì?” Quân Ty Vân Phong kinh ngạc hỏi lại.

“Chắn hẳn mọi người đều đã biết, nguyên nhân gây ra đợt bệnh dịch càn quét qua toàn bộ cứ điểm phía Tây chính là do đám huyết tề được vận chuyển đến cách đây không lâu.” Lê Thiên chậm rãi nói.

“Trong đám huyết tề đó có ẩn giấu một loại tạp chất gọi là Lăng Trảo Dịch Thử bệnh huyết. Khi loại bệnh huyết này triệt để bạo phát trong cơ thể người dùng thì liền trở thành thứ bệnh dịch đáng sợ kia...”

Nhưng khi mà Lê Thiên chánh án còn chưa nói xong, tên La Miện nghị viên râu dê ngồi phía bên kia liền vội vội vàng vàng ngắt lời, nói: “Hiện tại, chuyện gấp gáp nhất là làm thế nào để đối kháng Bạch Ma Ưng. Sự tình bệnh dịch cũng chỉ có thể tạm thời để sang một bên.”

Chánh án Lê Thiên liếc mắt nhìn sang tên La Miện nghị viên có tật giật mình kia, không khỏi phát ra một tiếng cười gằn, tiếp tục nói, “Mọi người có chỗ không biết, nguyên nhân khiến cho Bạch Ma Ưng dốc hết toàn bộ lực lượng, chính là bởi vì trận bệnh dịch này!”

“Lăng Trảo Dịch Thử là loại mỹ thực mà Bạch Ma Ưng ưa thích nhất/ Hơn nữa chúng nó còn có thể luyện hóa bệnh huyết trong người Lăng Trảo Dịch Thử để đề cao huyết mạch của mình…”

“Vì lẽ đó, một khi Bạch Ma Ưng ngửi được mùi máu tanh của Lăng Trảo Dịch Thử, chúng sẽ liền bất chấp tất cả để truy đuổi tới cùng. Trong thành thị của chúng ta lại có nhiều người bị nhiễm bệnh như vậy, huyết dịch đang chảy xuôi trong thân thể họ cũng không khỏi đã biến đổi một phần thành bệnh huyết của Lăng Trảo Dịch Thử…”

Nói tới chỗ này, Lê Thiên chánh án liền ngừng lại một chút. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không hề rời khỏi cái tên La Miện nghị viên kia một khắc nào.

Tất cả, tất cả những thứ này đều là do sự tham lam của hắn gây nên. Vậy mà hắn còn dám ngồi đây, trong căn phòng hội nghị chiến lược này, giả vờ như không có chuyện gì liên quan tới mình.

La Miện để Phó chánh án Vương Nghị làm người chết thay cho hắn, còn khiến cho Đồ Đằng Huyền Xà mà Đồ Đằng bộ tộc bảo vệ đến gánh vác tất cả những thứ tội danh của mình. Đối với thứ mặt người dạ thú như vậy, Lê Thiên chánh án chỉ hận không thể đem hắn đi xử quyết ngay lập tức mà thôi!

“Bạch Ma Ưng sở dĩ điều động với quy mô lớn như vậy chính là bởi vì chúng nó đã xem những những người đã bị lây nhiễm trong thành thị như là những đầu Lăng Trảo Dịch Thử, như là mỹ vị của bọn chúng, như là tài nguyên trọng yếu để cho bọn chúng nâng cao thực lực bản thân!”

Một câu nói sau cùng này, chánh án Lê Thiên nói ra một cách vô cùng căm phẫn! Khi mọi người nghe xong, vẻ khiếp sợ trên mặt càng là tột đỉnh.

“Ngươi là nói, Bạch Ma Ưng tới tập kích chúng ta chính là bởi vì những người nhiễm bệnh kia?” Chúc Mông nghị viên có chút không dám tin tưởng hỏi lại.

“Không sai, lẽ nào các ngươi không nhận thấy, mục tiêu của Bạch Ma Ưng căn bản không phải là cứ điểm phía Tây của chúng ta hay sao? Khi chúng ta đem tất cả những người nhiễm bệnh từ Bạch trấn và cứ điểm phía Tây di dời về Hàng Châu, mục tiêu chân chính của những đầu Bạch Ma Ưng này đã biến thành Hàng Châu thị!!” Lê Thiên chánh án nặng nề nói.

Hàng Châu đang trong lúc nguy cấp, Lê Thiên chánh án nơi nào còn quan tâm tới tình cảm quan chức gì gì đó. Hôm nay hắn xuất hiện ở buổi hội nghị chiến lược này chính là để mạnh mẽ vạch trần tên La Miện nghị viên lòng lang dạ sói kia, để cho mọi người ngồi đây được rõ ràng tràng chiến tranh vô nghĩa với yêu ma này là do điều gì khởi xướng lên!

Bản thân là một pháp sư, Lê Thiên chánh án cảm thấy mỗi một vị pháp sư đều phải có trách nhiễm dùng tính mạng của mình để ngăn cản sự xâm phạm của yêu ma. Thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ phải hy sinh tính mạng quý giá của mình để dọn dẹp tai họa do sự tư lợi của kẻ khác gây ra!

———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.