Thâm Tình Khó Làm

Chương 10: Máu đen




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Án theo chỉ dẫn của Vương Tiểu Quân, Mạc Phàm cùng Linh Linh rất nhanh đuổi tới được khu rừng kia, đồng thời bắt được một con độc thử quái mà Vương Tiểu Quân đã nói tới.

Linh Linh đối với yêu ma hiểu biết rất sâu. Cô nàng chỉ cần quan sát một chút liền nhận ra đây là một chi nhánh yêu thử thường trú ẩn dưới những gốc cây to trong rừng rậm, gọi là Lăng Trảo Dịch Thử.

Lăng Trảo Dịch Thử là loài sinh vật nô bộc cấp thuộc tầng dưới đáy của chuỗi thức ăn, Mạc Phàm trong lúc cùng bọn chúng giao thủ qua, phát hiện chúng so với Cự Nhãn Tinh Thử lúc trước ở Bác thành còn muốn yếu hơn rất nhiều.

Linh Linh ngồi xuống tại chỗ rồi tiến hành giải phẫu con Lăng Trảo Dịch Thử vừa mới bắt được kia, thủ đoạn xử lý vô cùng nhanh nhẹn. Điều này khiến cho Mạc Phàm cùng với Vương Tiểu Quân sắc mặt quái dị đứng xem một bên, vì căn bản họ không thể tin được đây là sự tình mà một cái Tiểu la lỵ mới mười một tuổi rưỡi có thể làm được a.

“Kỳ quái, dĩ nhiên xuất hiện dị huyết, vận may của ta lại tốt như vậy sao?” Linh Linh nói nhỏ, sau đó liếc mắt nhìn sang Mạc Phàm, chỉ tay về mảnh rừng sâu xa, nói, “Ngươi lại chạy đi giết thêm mấy con, xem xem trong người chúng có dị huyết hay không?”

Mạc Phàm nghe xong liền gật đầu làm theo. Đối phó loại yêu ma cấp bậc này quả thực là không tốn bao nhiêu khí lực cả. Nhưng điều khiến cho Mạc Phàm hơi kinh ngạc chính là, loại Lăng Trảo Dịch Thử này mỗi một con đều xuất hiện dị huyết.

Dị huyết, thông thường phải giết chết mấy chục, mấy trăm con yêu ma mới có thể lấy được vài giọt, ở trên thị trường vẫn luôn là tài liệu thiếu hụt trọng yếu.

Các thợ săn pháp sư ở dã ngoại vào sinh ra tử đánh giết yêu ma, đơn giản chính là muốn từ trên người yêu ma lấy được dị huyết, dị cốt, dị bì. Dị cốt cùng dị bì đều là vật liệu trọng yếu để chế tạo ma cụ. Tác dụng của dị huyết càng rộng rãi hơn, như huyết tề chữa thương cũng là thông qua tinh luyện dị huyết mà thành.

Một loại vật phẩm khá là hi hữu như dị huyết, vậy mà có thể xuất hiện hàng loạt trong người một loài sinh vật nô bộc cấp, quả thực là không thể tưởng tượng được.

Mạc Phàm đem tình huống này nói cho Linh Linh đang ngồi giải phẫu phân tích. Khi cô nàng nghe xong, miệng nhỏ liền bất giác câu lên, chậm rãi nói: “Chân tướng của vụ việc đã được sáng tỏ.”

Mạc Phàm cùng Vương Tiểu Quân nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh chuẩn bị nghe Linh Linh phân tích.

“Loài Lăng Trảo Dịch Thử này là một loài sinh vật phi thường kỳ lạ, trong họ nhà chuột cũng là một trường hợp cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì chúng nó phi thường nhỏ yếu, thậm chí còn không thể tự vệ trước những loài yêu ma ở đáy của chuỗi thực vật. Lúc trước, khi ta đọc về loài chuột này trong thư tịch cũng từng vô cùng tò mò, loài Lăng Trảo Dịch Thử này, thực lực yếu như vậy, lại không biết cách ẩn thân, hơn nữa còn đặc biệt ngu xuẩn, rốt cuộc tại sao lại không bị tuyệt diệt. Nguyên lai là do chúng nó là có một phương thức sinh tồn vô cùng đặc thù.”

“Trong cơ thể của bọn chúng có cất giấu một loại bệnh huyết, loại bệnh huyết này cùng dị huyết vô cùng giống nhau, đến mức cho dù thật sự bị đánh tráo, không tiến hành phân tích kỹ lưỡng thì không có cách nào nhận biết được. Nếu liên hệ việc này với các loại sự tình phát sinh gần đây, chúng ta liền có được kết quả …”

Mạc Phàm đã nghe ra đầu đuôi của câu chuyện, liền tiếp lời của Linh Linh nói: “Có người sử dụng loại Lăng Trảo dị huyết thật giả lẫn lộn này, sản xuất ra một lượng lớn huyết tề chữa thương có vấn đề, vì vậy đưa đến bùng nổ trận bệnh dịch này.”

Linh Linh gật gật đầu, mở miệng nói: “Tin tức của tỷ tỷ ta bên kia cho thấy, danh tính của hai cỗ thi thể được phát hiện sớm nhất đã từng được ghi chép lại trong danh sách những người từng mua huyết tề ở Bạch trấn, còn đám người phát bệnh sớm nhất kia e rằng đều là những người đã từng mua qua loại huyết tề có chứa bệnh huyết của loài Lăng Trảo Dịch Thử này.”

Toàn bộ quá trình sản xuất huyết tề vẫn luôn được đặt dưới sự khống chế nghiêm ngặt của Hiệp Hội Ma Pháp, cho nên khả năng xuất hiện sai lầm nghiêm trọng trong tài liệu đầu vào như thế này rất khó xảy ra. Khả năng cao là có người đã thông đồng với Giám Chế của Hiệp Hội Ma Pháp để lợi dụng loại huyết dịch đặc thù của Lăng Trảo Dịch Thử trắng trợn sản xuất ra những lô huyết tề trái với quy tắc này.

Mặc dù loại huyết tề này vẫn có hiệu dụng giống như huyết tề chính thống, nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới chính là, dị huyết của Lăng Trảo Dịch Thử khi tiềm phục trong cơ thể người lại đột nhiên phát sinh biến đổi, làm cho độc tính của bệnh khuẩn bên trong nó tăng lên một cách ghê gớm, thậm chí còn kèm theo khả năng truyền nhiễm cho những người khác. Và khi những bệnh khuẩn này bắt đầu lan truyền ra bên ngoài, dị huyết trong cơ thể những người đã từng sử dụng qua loại huyết tề thấp kém này cũng rất nhanh liền bị kích hoạt, khiến cho bệnh dịch khuếch tán càng mạnh mẽ hơn, gây nên thảm kịch ôn dịch ở thành Hàng Châu lần này.

Đầu nguồn của bệnh dịch xem như đã được tìm thấy một cách triệt để!

Toàn bộ sự kiện này cuối cùng lại không hề dính dáng tới việc lột da của Đồ Đằng Huyền Xà một chút nào!

Việc mà bọn họ bây giờ cần làm chính là đào móc ra rốt cuộc là kẻ táng tận thiên lương nào đứng sau màng, lợi dụng sự đáng sợ của dịch bệnh để kích động quần chúng nhân dân hòng đổ hết tội trạng của mình một cách trắng trợn..

Linh Linh cùng Mạc Phàm đem này phát hiện trọng đại này báo cho Lãnh Thanh, mà Lãnh Thanh bên kia cũng có thu hoạch của nàng. Nàng đã điều tra được người lúc trước quản lý đám huyết tề kia chính là thê tử của vị Phó chánh án Vương Nghị kia.

Nhưng dù cho tên Vương Nghị đó lá gan lớn hơn nữa thì hắn cũng sẽ không dám đem loại bệnh huyết này đầu nhập vào quy trình sản xuất huyết tề. Vì vậy chúng ta phải tiếp tục truy cứu ngược lên trên, khi đó thì tất cả manh mối sẽ đều chỉ thẳng vào một người —— La Miện Nghị Viên.

Nếu vụ án này thật sự là do La Miện nghị viên chủ mưu, thì cũng có thể giải thích vì sao hắn lại đột nhiên thông đồng cùng với Chúc Mông nghị viên rồi!

Sự kiện bệnh dịch lần này chung quy vẫn cần có một người đến chết thế, Đồ Đằng Huyền Xà xuất hiện liền vừa vặn giúp hắn giải quyết cái phiền toái lớn này. Chỉ cần Đồ Đằng Huyền xà bị người của Thẩm Phán Hội xử quyết, vậy thì tất cả trách nhiệm của hắn đều có thể đổ lên đầu Đồ Đằng Huyền xà đã bị xử tử này.

Đây quả thực một âm mưu hiểm độc khiến cho người ta phải khiếp sợ mà!

...

Rất nhanh sau đó, Mạc Phàm, Linh Linh, Vương Tiểu Quân, Lãnh Thanh cùng Đường Nguyệt liền chạy tới hội họp ở Tây hồ. Mạc Phàm đem toàn bộ sự kiện lần này hoàn chỉnh kể lại một lần. Đường Nguyệt nghe xong liền giận tới mức mặt mũi đỏ bừng, đồi núi nhấp nhô, nàng làm sao cũng không ngờ được trận ôn dịch đáng sợ này dĩ nhiên là do La Miện nghị viên một tay mang tới. Càng đáng hận chính là vị Nghị Viên này không những không biết hối cải, lại còn tiếp tục lợi dụng sự sợ hãi của mọi người đối với Đồ Đằng Huyền Xà cùng với sự nóng lòng Chúc Mông Nghị Viên, khiến cho Đồ Đằng Huyền Xà bị đẩy đi gánh vác tất cả những tội danh này. Hắn là cỡ nào táng tận thiên lương cùng lòng dạ ác độc mới có thể làm ra được những chuyện này a!

“Nếu chúng ta đã tra ra chân tướng, vậy thì hãy mau đem La Miện nghị viên bắt lại đi.” Vương Tiểu Quân đề nghị.

“Trên thực tế, quyền lực của một Nghị Viên so với một vị Chánh Án còn muốn lớn hơn, muốn bắt hắn nói thì dễ nhưng làm thì khó. Trước hết chúng ta vẫn nên báo cho Chúc Mông nghị viên để hắn đem Đồ Đằng Huyền Xà thả ra, Đồ Đằng Huyền xà vốn đang ở trong thời kỳ suy yếu, nếu còn tiếp tục bị hành hạ như vậy, chỉ sợ nó không thể kiên trì nổi.” Mạc Phàm nói.

Lãnh Thanh gật gật đầu, muốn lật đổ một vị Nghị Viên không phải là chuyện đơn giản như vậy, huống hồ trong tay bọn họ căn bản vẫn chưa có bằng chứng chứng minh hắn là chủ sự sau màn của bệnh huyết huyết tề. Điều này còn phải xem Chánh án Lê Thiên bên kia có thu hoạch lớn nào nữa hay không.

Đường Nguyệt nắm chặt nắm đấm, rõ ràng đã biết rõ được kẻ cầm đầu, nhưng lại không thể đem hắn đem ra trước công lý.

Đang lúc bọn họ còn đang nói chuyện, Lãnh Thanh bỗng nhiên nhận được một tin tức, sau khi đọc xong thì khuôn mặt nàng liền lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Phó chánh án Vương Nghị sợ tội tự sát, đây là tin tức mới vừa truyền ra không lâu từ cứ điểm phía Tây.”

“Nhóm huyết tề được vận chuyển từ nhà kho ở Bạch Trấn đến cứ điểm phía Tây tất cả đều có vấn đề, cho nên cứ điểm phía Tây ngay lập tức phát dịch cũng là chuyện bình thường. Nếu như biết trước sự tình sẽ xảy ra như thế này, chúng ta đúng ra là nên ngăn cản đám huyết tề này tiến vào cứ điểm mới phải.” Mạc Phàm hối hận nói.

“Chân tướng mà chúng ta tra ra được, đã không còn chút ý nghĩa nào rồi. Tên La Miện nghị viên qua cầu rút ván kia, đã đem toàn bộ sự tình ở cứ điểm phía Tây đổ lên người Phó chánh án Vương Nghị. Hiện tại toàn bộ Tây cứ điểm đã bắt đầu chịu ảnh hưởng của bệnh dịch, khiến cho năng lực phòng ngự ở đó liền suy giảm rất nhiều. Nếu như quân đoàn Bạch Ma Ưng quân đoàn thừa lúc này để tấn công... Thì tòa thành Hàng Châu này sẽ xảy ra đại sự.” Lãnh Thanh nói.

Đang nói tới đây, Lãnh Thanh bất chợt nâng cao tầm mắt, nhìn chằm chằm về phía cứ điểm phía Tây.

Liền sau đó, một đạo pháo hiệu Cảnh Giới vô cùng kinh diễm và rực rỡ phóng lên từ nơi thành thị phía Tây, mạnh mẽ quét ngang cả bầu trời, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.

Ánh sáng của nó đan xen cùng với ánh tà dương màu đỏ sậm cũng đang lặn dần về phía Tây, cùng nhau vẽ nên một khung cảnh vô cùng thê lương và u ám, giống như đang báo hiệu cho một sự tình vô cùng không hay sắp sửa xảy ra.

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.