Tham Tiền, Háo Em!

Chương 13: TRÀ XANH




“Ân…… A……” Khoảng không rút cuộc cũng tràn đầy, ta thỏa mãn thở dài.

Lão Nhị bên cạnh cầm dục vọng bừng bừng phấn chấn: “ Nơi này của lão ba, cũng không thể bị bỏ rơi nha….” Nói xong, hắn rút ra khỏi thân thể tiểu Tam, tách hai chân ta quỳ xuống, đem thắt lưng tráng kiện dựa vào hai chân ta, động phía sau mới vừa bị lão Đại khai phá, nhắm ngay dục vọng của ta……

Bởi vì có trơn dịch do lão Đại cung cấp, lại vừa mới bị sáp qua, sau huyệt của lão Nhị thực dễ dàng liền nuốt xuống nơi kiên đĩnh kia của ta. Lão Nhĩ dùng thân thể phập phồng của hắn bộ lộng ta, cùng tiết tấu với lão Đại đang trừu sáp sau động.

Sáp cùng bị sáp đồng thời tiến hàn, khoái cảm chen chúc tới, nháy mắt bao phủ ta.

“Còn có ta đâu……” Tiểu tam bất mãn kêu, cũng gia nhập cùng chúng ta.

Hắn đối mặt lão Nhị quỳ gối phía trên đầu ta, đem mặt của ta giáp vào bên trong hai chân thon dài mãnh khảnh, tính khí xinh đẹp thẳng đẹp thùy bên miệng ta. Ta một ngụm hàm trụ, mút vào chất lỏng trong suốt, dùng đầu lưỡi linh hoạt chơi đùa, cố gắng vui vẻ nó. Mà tiểu Tam cũng hạ người, cầm phân thân cứng rắn của lão Nhị, đồng thời một ngụm hàm trụ, thủ giao làm nó đứng lên.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc dày đặc cùng ý tứ hàm xúc tràn ngập sắc tình “Phốc ”“Phốc ” tiếng va chạm của thân thể……. Phối hợp tuyệt hảo làm cho mỗi người đều hưởng thụ đầy đủ khoái cảm, Mà ta, càng bởi vì tay và chân bị còng, chính mình tại giữa nơi tràn ngập tình ái càng cảm thấy vài phần khoái cảm khác thường.

Tuy rằng ta đối chịu ngược là căm thù đến tận xương tủy, nhưng bởi vì đối phương là ba người bọn hắn, cũng bởi vì loại cảm giác trói buộc lại cẩn thận chiếu cố, cho nên chẳng những không có cùng cảm giác dĩ vãng vô lực khắc sâu, ngược lại làm cho khoái cảm của ta càng thêm mãnh liệt. Hơn nữa “Tiền diễn” Thật sự quá mức kích thích, cho nên, lần này, ta trước hết quăng mũ cởi giáp.

Đồng dạng bọn họ cũng đã trải qua, cũng không có so với ta tốt hơn, ta bắn tin, miệng theo bản năng cố gắng mút vào, phía sau cũng động cũng run rẩy co rút làm cho tiểu Tam cùng lão Đại đồng thời bị kích thích, cơ hồ là cùng lúc, nghe được tiếng nức nở của lão Tam cùng tiếng gầm nhẹ của lão Đại, miệng cùng phía sau động cũng đồng thời tiếp nhận dịch thể của bọn họ. Cùng lúc đó, ta bắn tinh, phân thân bắt đầu nhuyễn đi, còn không kịp rời đi mật huyệt của lão Nhị, liềm cảm thấy hắn mãnh liệt co rút lại, lão Nhi cũng bắn ra.

Một ngày trải qua hai trận kích tình như thế, tin tưởng là mọi người cũng mệt chết đi. Dục vọng sau khi được thỏa mãn, ta cơ hồ lập tức ngủ đi. Mơ mơ hồ hồ, cảm giác được có người thả tay chân ta ra, ôm ta đến phòng tắm tẩy rửa, ý thức lại thủy chung mông mông lung lung. Mà sau khi sạch sẽ, ta càng thâm trầm rơi vào mộng đẹp.

Bình thường ta rất ít nằm mơ, lần này lại ngủ cực kỳ không an ổn, một ít mơ hồ ngắt quảng không ngừng xuất hiện, cái này cố ý giấu sâu ở trong trí nhớ, ở cảnh trong mơ lại không thể trốn tránh.

Tu ôn nhuận như ngọc, Tu phóng đãng kịch liệt, Tu tài hoa hơn người……“Lâm làm bánh ngọt ăn ngon thật.” Thanh âm mỉm cười……“Lâm cư nhiên cũng có thời điểm xấu hổ nga.” Thanh âm khiêu khích……

Vây quanh chân ta có ba đứa nhỏ, cười nói……“Thúc thúc, cha là không phải lại khi dễ ngươi?” Lão đại còn thật sự hỏi……“Thúc thúc, ngươi vì cái gì ôm cha ngủ a?” Tiểu Tam thiên chân hỏi……

Hắc ám trong bóng ma không có cách trốn khỏi……“Ngươi cho là thoát được sao?” Thanh âm đến từ hắc ám mang theo hơi thở tà ác……

Máu tươi, theo các góc toát ra, đem trời đất đều nhuộm thành màu đỏ sậm quỷ dị……

Đỏ sậm quỷ dị chậm rãi kết thành vật rắn màu nâu, đem ta vây ở trong đó, không thể bước đi.

Chỗ nâu sâu nhất, dần dần hình thình hắc ám dày đặc, thong thả không dừng bước đi về phía ta, làm cho ta dần dần hít thở không thông… Tử vong….

Người đầy mồ hôi lạnh, ta bừng tỉnh.

Tìm được nguyên do của ác mộng – cánh tay của lão Đại, ở trước ngực ta, ép ta tới nghiêm trọng.

May mắn…… Chính là mộng mà thôi. Đã qua đi, ta là Lâm Hà, huấn luyện viên cap cấp của tổ huấn luyện hình cảnh tổ chức quốc tế. Ba đứa nhỏ, đang nằm ở bên người ta, hơn nữa, tất cả đều bình an vô sự.

Chính là tu……

Ta than nhẹ. Tu……

“Ngươi tỉnh?”

“Ân.”

Ta đứng dậy rời khỏi giường.

Việc nói chuyện, cũng không thích hợp ở trên giường diễn ra.

Ngồi vào bên cạnh bàn, tiểu Tam tự giác pha chén trà cho ta. Sau đó ba người huynh đệ bọn họ vây quanh người ta, chờ ta mở miệng.

Lo lắng lâu lắm, tất nhiên sẽ bị bọn họ phát hiện ta giấu diếm, nhưng nếu nói quá nhanh, lại sợ lòi. Ta uống ngụm trà, nương theo hai ba giây quý báu này sửa sang lại một chút ý nghĩ, bắt đầu ngả bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.