Thẩm Thị Kiều Kiều

Chương 9




Tan việc, Tòng Thiện gọi điện cho Hàn Dập Hạo, nói cho anh biết cô có chút việc, đợi lát nữa mới về.

Hàn Dập Hạo đoán được cô muốn làm cái gì, vốn định cùng cô cùng đi tìm Lương Tư Hàn, nhưng Tòng Thiện nói nên đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, để cho cô giải thích rõ với anh ta là được.

Đến nhà Lương Tư Hàn, tuy Tòng Thiện rất ít tới đây, nhưng có chìa khóa nơi này.

Mở cửa, cô đi vào đợi Lương Tư Hàn, vừa nãy cô gọi điện cho anh, anh nói buổi tối có cuộc gặp quan trọng, không biết khi nào mới về, gọi điện lại, cũng đã tắt máy.

Vô cùng buồn chán mà nhìn xung quanh một chút, Tòng Thiện thấy phòng ngủ của anh có chút lộn xộn, liền bắt tay vào dọn dẹp giúp anh.

Khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy dưới gầm giường có một thứ màu đỏ, theo bản năng cô liền ngồi xổm người xuống, tìm được lại là một cái quần lót của phụ nữ.

Thân thể cứng lại, Tòng Thiện nhìn cái quần lót lụa kia rõ ràng đã được mặc qua, đột nhiên ý thức được cái gì đó.

Chậm rãi đứng lên, Tòng Thiện bước ra cửa không hề quay đầu lại.

Thật ra thì cô sớm nên nghĩ đến, với ánh mắt chuyên nghiệp của cô, trong hai năm qua làm sao có thể không có phát hiện dấu vết gì, chẳng qua mỗi lần anh đều tìm đủ mọi cớ cho qua, mà cô vì tin tưởng anh, cho nên lần lượt lựa chọn lừa dối lòng mình.

Nhưng sau khi cô gặp được Hàn Dập Hạo, cô hiểu ra, hóa ra không đi truy cứu không phải bởi vì quá yêu anh, mà là vốn không yêu, cho nên cho dù đoán được bị anh phản bội, cô cũng có thể điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà bịa đủ mọi lời nói dối để lừa gạt mình. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Cũng tốt, như vậy thì sẽ không cảm thấy có lỗi với anh rồi.

"Chúng ta chia tay đi." Tòng Thiện gửi cho Lương Tư Hàn một cái tin nhắn, sau đó liền rời khỏi nhà của anh.

Lúc nhận được tin nhắn của Tòng Thiện, Lương Tư Hàn đang nằm ở trên giường, chờ người phụ nữ tắm trong phòng tắm.

Anh nhìn thấy mấy chữ, cười lạnh một tiếng, sau đó gập điện thoại lại, không bao giờ để ý tới nữa.

Người phụ nữ ngu xuẩn này, nhất định là đã tìm nhìn thấy đồ gì đó trong phòng của anh rồi.

Thật ra thì anh vốn định bỏ cô, anh của hôm nay, là người tin cẩn trong giới cảnh sát, thăng quan tiến chức, từng bước thăng cao, cô đã sớm không còn giá trị lợi dụng. Hai năm qua, nếu không phải ham muốn năng lực phá án của cô, và cần một bạn gái danh chính ngôn thuận để tạo hình tượng tốt cho mình, anh mới mặc kệ người phụ nữ nghèo này.

"Anh muốn đi tắm không?" Cửa phòng tắm mở ra, một cô gái xinh đẹp chỉ quấn chiếc khăn tắm trên người đi ra, cô nhìn người đàn ông lười nhắc nằm trên giường, môi đỏ hơi cong, vô cùng quyến rũ mở miệng nói.

"Anh đã không kịp đợi nữa rồi!" Lương Tư Hàn cười đến gần An Nhuế, ôm cô lên, ném trên giường, thân thể cao lớn phủ lên, kéo rơi khăn tắm, nhen nhóm lửa dục nguyên thủy nhất giữa nam và nữ...

"Tòng Thiện, hôm nay có trở về ăn cơm hay không?" Trên đường đi đến nhà Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện nhận được điện thoại của Thẩm Tòng Nghĩa.

"Cậu, hôm nay con không về ăn đâu ạ." Tòng Thiện cười đáp, cô đương nhiên biết mục đích Thẩm Tòng Nghĩa gọi cú điện thoại này, sáng sớm hôm nay cô vội vàng về nhà thay quần áo rồi đi ngay, Thẩm Tòng Nghĩa muốn hỏi cô cũng không có thời gian.

"Có phải đến chỗ tiểu Hàn không." Thẩm Tòng Nghĩa hỏi tiếp, tối qua Tòng Thiện cả đêm không về, ông lại già hồ đồ thêm nữa cũng đoán được.

"Dạ." Tòng Thiện thừa nhận nói.

"Tòng Thiện, tuy cậu rất thích tiểu Hàn, nhưng một cô gái cũng không thể đêm không về nhà ngủ, biết không?" Nghe thấy cô muốn đến chỗ của Hàn Dập Hạo, thật ra thì Thẩm Tòng Nghĩa rất vui, nhưng làm bậc cha chú, ông vẫn phải dạy dỗ đôi câu.

"Biết rồi, cậu, tự con có chừng mực." Tuy cô và Hàn Dập Hạo vốn không có xảy ra cái gì, nhưng nghe được Thẩm Tòng Nghĩa càm ràm, trong lòng Tòng Thiện dâng lên một dòng nước ấm, tuy cô không có cha mẹ, nhưng vẫn còn một người cậu quan tâm cô sợ cô chịu thiệt như vậy, cô cảm thấy vậy là đủ rồi.

"Vậy lúc nào thì lại gọi tiểu Hàn tới nhà ăn cơm." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò nói, "Chuyển lời đến cậu ấy, cậu muốn đánh cờ với cậu ấy."

"Con nhất định sẽ nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện đồng ý nói.

Cúp máy, Tòng Thiện cảm thấy chưa từng có tâm trạng thoải mái như vậy, gánh nặng trong lòng cũng được dỡ xuống, cô cũng có thể bắt đầu tình cảm mới thật tốt.

Đến nhà Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện vừa mới vào cửa, liền bị người nào đó ôm vào trong ngực, không nói hai lời, đè cô ở trên cửa hôn thật sâu.

"Ưmh-- " Không có chuẩn bị tâm lý, Tòng Thiện dần dần không thở nổi, nhịn không được đánh anh.

Lưu luyến rời khỏi môi cô, Hàn Dập Hạo ngắm nhìn mắt của cô, thốt ra loại tình cảm nhớ nhung: "Anh rất nhớ em."

Tòng Thiện nhịn không được khuôn mặt đỏ lên, "Không phải mới một ngày không gặp sao."

"Chẳng lẽ em chưa có nghe lời cổ nhân nói, một ngày không gặp như cách ba thu sao, ở trong lòng của anh, tựa như có ba năm dài vậy." Hàn Dập Hạo cọ cọ lên trán của cô, chân thành nói.

"Không chịu nổi anh, thật là buồn nôn." Tòng Thiện quở mắng, đẩy anh ra, "Em rất đói, ăn cơm trước đi."

Tòng Thiện vốn định mua thức ăn về làm, nhưng Hàn Dập Hạo không muốn để cho cô vất vả, đã gọi bên ngoài.

"Cơm nước xong chúng ta đi xem phim có được không?" Anh ôm eo cô, đề nghị. Hôm nay anh đặc biệt hỏi đám người Đường Tuấn, quá trình yêu đương thế nào, tuy Tòng Thiện đón nhận anh, nhưng có những bước vẫn không thể thiếu.

"Không phải anh nói cái bộ dáng này không muốn đi ra ngoài gặp người khác sao?" Tòng Thiện cười trêu nói.

"Anh đi ra ngoài với bộ dáng này, em mới yên tâm, những người đẹp khác cũng sẽ không liếc nhìn anh nhiều." Hàn Dập Hạo ngồi xuống, lại kéo cô ngồi trên đùi mình.

"Em mới không lo lắng, nếu như ai ngắm trúng anh, em sẽ đóng gói anh tặng cho người ta." Tòng Thiện mạnh miệng phản bác.

"Cô gái khẩu thị tâm phi[1]." Hàn Dập Hạo trìu mếm véo cái mũi nhỏ của cô, lại muốn hôn cô.

[1] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.

Tòng Thiện vội vàng che miệng của anh lại, nói: "Ăn cơm trước."

Nói xong, liền muốn nhảy xuống khỏi đùi của anh, Hàn Dập Hạo lại không cho, cánh tay sắt để ngang hông của cô, làm cô không thể động đậy được: "Anh muốn em đút anh."

"Anh còn hếch mũi lên mặt à." Tòng Thiện không vui trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này quả nhiên không thể cưng chiều, có một thì có hai.

"Tay của anh rất đau." Nói xong, anh lại ăn vạ tựa đầu vào trong lòng cô, cọ cọ.

"Anh lại giả bộ." Tòng Thiện mới không tin anh, tay phải của anh đau, tay trái của anh nào có gì.

Không nghĩ tới, Hàn Dập Hạo đột nhiên dùng miệng cắn mở một nút áo trên đồng phục của cô, giọng trầm thấp thuần phác từ vị trí ngực cô truyền đến: "Bộ dáng em mặc đồng phục thật hấp dẫn."

Dừng lại! Anh muốn làm gì!

Tòng Thiện cuống quýt đẩy đầu anh ra, trống ngực đập nhanh hơn, "Không được động tay động chân."

"Anh động là miệng mà." Anh cười xấu xa, ánh mắt lấp lánh tràn đầy màu sắc.

"Ăn cơm thôi!" Mỗi lần đối mặt với đùa giỡn của anh, cô đều không có lực chống đỡ, buộc lòng phải chuyển đề tài.

"Anh muốn ôm em ăn." Anh tựa đầu vào trên vai cô, cố chấp nói.

Tòng Thiện vùng vẫy không thoát được, đành phải chấp nhận, cô mở nắp hộp trên bàn, thấy anh gọi đồ bên ngoài lại là cơm Tây, người này, nhất định là cố ý.

"Em xem, anh chỉ có một tay, không cắt được bò bít tết." Anh đương nhiên nói.

"Anh thật là gian xảo!" Tòng Thiện lên án nói, tay lại nhận mệnh mà bắt đầu giúp anh cắt thịt bò.

Đút cho anh một miếng, Hàn Dập Hạo lại ngậm lấy muốn cô cũng ăn, Tòng Thiện không lay chuyển được anh, mới vừa cắn một cái, thế nhưng anh lại nhân cơ hội hôn cô, một miếng thịt cứ như vậy được hai người nhai nuốt vào.

"Anh thật buồn nôn!" Tòng Thiện đánh nhẹ anh một cái, khuôn mặt đỏ bừng.

"Anh thấy rất ngọt ngào." Anh liếm liếm khóe miệng, cười đến mức rất mị hoặc.

"Không được như vậy nữa!" Ánh mắt Tòng Thiện ẩn chứa cảnh cáo trừng mắt nhìn anh, nói.

"Được." Trêu chọc cô đủ rồi, Hàn Dập Hạo cũng biết cô thật sự đói bụng, nên không có giở trò xấu nữa.

Nhưng nói thì nói vậy, tay của anh lại thỉnh thoảng không yên mà du di trên người cô, Tòng Thiện chỉ có thể đẩy anh, véo anh, ăn một bữa cơm, tay của anh không có sao, tay của cô lại mỏi nhừ.

Ăn cơm no, Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện nằm trên ghế sofa, tham lam mà ngửi mùi hương trên tóc của cô.

"Cậu nói, bảo anh lúc nào thì đến nhà ăn cơm." Tòng Thiện giống như còn mèo con mềm mại mà vùi ở trong lòng ngực của anh, nhẹ giọng nói.

"Được." Anh thì thầm đáp lại, lại nhịn không được muốn hôn cô.

"Hàn Dập Hạo, em muốn dẫn anh đến một nơi." Tòng Thiện ngẩng đầu lên, cười nhẹ như hoa, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Đi đâu?" Anh yêu thương mà cùng cô vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cũng có chút tò mò.

"Đến rồi anh sẽ biết." Nói xong, Tòng Thiện liền kéo anh lên, đi ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.