Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 9: Chương 9




Có tiếng cười khúc khích đâu đây rồi im bặt ngay khi Cẩm Tú mở cổng…

Cẩm Tú ngẩn ngơ, ngó dọc ngó ngang con đường đi qua cổng nhà bà Mơ giờ lại vắng vẻ đến độ cô có thể cảm nhận rõ sự im lặng rợn người. Cẩm Tú vòng ra lối đi sau nhà, cũng không có gì ngoài mấy chậu cây nhỏ vắt vẻo trên hàng rào. Chẳng có ai cả…

– Trinh, là bồ phải không? Tôi không giỡn đâu nhé…

Cẩm Tú đánh động bằng cách lên tiếng trước, nhưng không một âm thanh nào đáp lại. Ban đầu, cô tưởng mình ngủ mớ, đến lúc mở cửa hẵng còn nghe tiếng ai đó gọi mình, cô đinh ninh không thể do tưởng tượng ra được. Rõ ràng vừa có người ở đây trêu cô!

Lòng vòng một hồi, Cẩm Tú bực dọc trở vào nhà và khóa trái cửa. Cô nheo mắt nhìn đồng hồ. Đúng ba giờ bảy phút! Cẩm Tú lầm bầm khó chịu đi lên phòng với các em. Từ lúc ấy đến sáng, Cẩm Tú không chợp mắt được mấy nữa, cứ nằm đó lặng ngắm mặt trời mọc xua tan làn sương mờ.

Bà Mơ tất bật lên tận nơi gọi ba chị em dậy ăn sáng; bà mới úp mì và luộc mấy quả trứng. Anh Đào và Vân Vân ngủ ngon giấc nên hăng hái chạy xuống sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, còn Cẩm Tú ủ rũ lê từng bước mệt mỏi vì thiếu ngủ. Bà Mơ mỉm cười, xoa đầu cô cháu gái lớn, hỏi han

Cẩm Tú, đêm qua Vân Vân quấy con à mà sao coi con phờ phạc dữ vậy?

– Dạ, không có. Vân Vân đêm qua ngủ ngoan bà ạ. Chắc con lạ giường nên nằm không yên.

– Chịu khó ăn sáng cho no rồi đi chợp mắt xíu nghe con. Bà đưa Vân Vân đi chợ, hai chị em con cứ ở nhà chơi.

Bà Mơ vừa dắt Vân Vân đi được một đoạn, Khuê và Trinh đã ở ngoài cổng gọi. Nhớ ra chuyện đêm qua, Cẩm Tú tươi tỉnh hơn chút, chạy ra mở cửa cho hai bạn. Khuê nhăn nhó, vuốt quanh hai má của Cẩm Tú.

– Bồ thiếu ngủ hả? Mặt mày như con gấu trúc ấy.

– Còn không phải tại Trinh à?

– Ủa, mắc gì bồ thiếu ngủ lại tại tôi?!

Cẩm Tú đứng chống hông, một tay chỉ ra cổng.

– Đêm qua, bồ tới dọa ma tôi còn gì?! Đứng dưới kêu tôi dậy đi chơi, xong lúc tôi xuống mở cửa thì chạy lẹ đi đâu không biết!

Khuê và Trinh ái ngại nhìn nhau, vẻ không hiểu bạn mình đang nói gì. Trinh lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận chuyện mò đến nhà bà Mơ lúc đêm.

– Nè, bồ ngủ mớ phải không? Tôi đâu rảnh mà đêm hôm đến nhà bồ chứ!

– Không phải bồ thì chỉ có Khuê thôi! Ngoài hai bồ ra, tôi còn chơi với ai ở xóm nữa!

– Đêm nào tôi chả qua nhà ngoại ngủ. Ngoại tinh lắm, tôi  đâu dám rời khỏi giường!

Lẽ nào Cẩm Tú nghe nhầm thật? Có thể là ngủ không đủ giấc, đầu óc mệt mỏi nên tưởng tượng linh tinh. Thấy cả hai cô bạn đều thề thốt, Cẩm Tú không muốn truy cứu thêm. Tối nay, cô sẽ về phòng riêng ngủ xem có khá khẩm hơn không.

Ba cô gái lại rủ nhau ra bờ suối chơi. Cẩm Tú định tranh thủ ngâm mình dưới dòng nước mát lạnh cho khoan khoái và tỉnh táo.

Hôm nay, Trinh khoe bộ váy mới do chị gái đi du học về tặng, Cẩm Tú và Khuê đều tròn mắt ngưỡng mộ. Ba cô gái thi nhau ướm thử, rồi tạo dáng sao cho trông mình thật xinh đẹp. Đến lượt Cẩm Tú, Trinh và Khuê đều bần thần vì Cẩm Tú mặc đẹp quá, cả hai cô bạn cố gắng mấy cũng không thể nào có được vẻ quý phái và sang trọng như thế. Cẩm Tú xoay một vòng, để tà váy bay lên yểu điệu rồi bất chợt đứng khựng, phóng mắt sang bờ bên kia.

Cảm giác ớn lạnh của lần trước tìm về, nhưng lần này cứ như có người đang đứng sát Cẩm Tú, phả từng hơi thở “khà, khà” vào sau gáy. Rùng mình! Tay Cẩm Tú hơi run, bất giác dán chặt mắt vào những cành cây đang đung đưa. Một cơn gió thoảng qua, bóng người hôm bữa thoắt ẩn thoắt hiện, rồi đột ngột quay lưng, khuất dạng sau mỏm đá. Ánh mắt của Cẩm Tú lại di chuyển sang ngang trong vô thức, bất ngờ bắt gặp dáng dấp của ai đó hòa mình vào những hàng cây rậm rạp. Không rõ do cô tưởng tượng hay thực sự đang có một cặp mắt đầy oán hận nhìn về phía mình!

Cẩm Tú đứng im hồi lâu, Khuê và Trinh liền huơ huơ tay phía trước để thu hút sự chú ý.

– Bồ tự dưng như người mất hồn vậy? Không phải thích cái váy này đến độ không muốn trả tôi chứ?

– À không! Tôi nghĩ mình vừa thấy có người ở bên kia…

– Bên đó làm chi có người ở, mỗi cây cối không à!

– Nay bồ lạ lắm nghen! Sáng ăn gì hư bụng mà cứ nói chuyện đâu đâu?!

Cẩm Tú lần chần thay chiếc váy trắng ra, trả lại cho Trinh gấp gọn, cất vào túi. Rồi, cả ba ngồi ngâm chân bên tảng đá lớn, ngửa mặt ngắm mây trời. Chợt, Khuê nhớ ra, hôm qua đã nghe được cuộc chuyện trò của ngoại với bà hàng xóm lúc đang rửa bát ở trong bếp.

– Mấy bồ biết cái ngôi nhà bị bỏ hoang trong xóm mình không?

– Ủa có hả? – Cẩm Tú ngạc nhiên.

– Chắc Cẩm Tú không biết, chứ tôi cũng có nghe ba mẹ nói đôi lần. Chỗ đó lúc nào cũng kín cổng cao tường, lại nằm khuất nên người ta cứ để vậy.

Khuê nghe ngoại kể, khoảng mười năm trước, gia đình sống ở đó đột nhiên biến mất, không ai hay biết tung tích. Địa thế không đẹp nên dù người trong xóm rao bán giá thấp mãi, cũng chẳng ai thèm mua. Giờ có cậu ruột của Khuê về đây, đang muốn mở rộng làm ăn, nên nhờ ngoại Khuê xem có mua được ngôi nhà đó với giá rẻ không.

– Hồi đó tôi nhỏ quá, không quen gia đình ấy. Ba mẹ với ngoại kêu chuyện người lớn, con nít con nôi không cần hỏi. – Khuê cong môi, vẻ hờn dỗi.

– Ba tôi bảo nhà người ta toàn đi làm đến đêm muộn mới về, làm chi có thời gian mà chào hỏi hàng xóm. – Trinh tiếp lời.

– Hay tụi tôi tạt qua đó xem sao đi? – Cẩm Tú háo hức.

– Nè, nè, bồ thôi đi nha! Bồ hùa với Trinh rồi, giờ muốn đầu tàu bày đặt vẽ trò nữa hả?

Ngoài con suối, bà Mơ và ba mẹ Cẩm Tú đều không đả động gì đến ngôi nhà hoang. Nay mới nghe từ miệng Khuê, Cẩm Tú cảm thấy rất hiếu kỳ, muốn tìm hiểu xem tại sao ngôi nhà ấy lại bị mọi người xa lánh. Trinh định hùa theo Cẩm Tú, nhưng Khuê kiên quyết lắc đầu, bảo người nhà Khuê đang qua coi khu nhà, nếu bắt gặp sẽ về mách ngoại. Khuê gợi ý đợi cậu ruột của Khuê về, Khuê sẽ hỏi nhờ cậu cho đi cùng, như thế, ngoại mới không la Khuê! Thế là, ba cô gái đành ngậm ngùi lùi cuộc phiêu lưu mới này qua hôm khác.

*

Tối đến, Cẩm Tú mắc mùng xong, trải lại ga giường thật phẳng phiu rồi chui vào trong nằm yên, hy vọng đêm nay sẽ ngủ ngon. Chưa kịp chợp mắt được mấy giây, Anh Đào đã ở ngoài gõ cửa. Vân Vân lại quấy không chịu ngủ nên Anh Đào muốn chị hai qua kể chuyện và ngủ cùng.

Tiêu tan ý định ngủ bình yên, Cẩm Tú đành chép miệng bê chăn gối đi theo Anh Đào sang phòng các em. Thế này bao giờ mới lớn được, Cẩm Tú thở dài. Ba mẹ Cẩm Tú dặn làm chị hai phải gương mẫu, không được nuông chiều các em nên cô phải ngủ một mình để tập cho các em thói tự lập. Khổ nỗi, con bé út mà không ngủ được, sẽ phá quấy cho cả nhà mất ngủ theo. Lỡ bà Mơ mất ngủ, ngày mai chẳng biết ai sẽ đi chợ, nấu ăn cho ba chị em.

Lúc Cẩm Tú kể chuyện, Anh Đào lăn ra ngủ, trong khi Vân Vân vẫn thao láo. Thành thử, Cẩm Tú phải kể tới hai, ba câu chuyện khác nhau, Vân Vân mới chịu quay người vào trong tường ngủ ngon lành. Đã mệt nhoài, Cẩm Tú ngáp ngắn ngáp dài, nhanh chóng thiếp đi.

Khoảng ba giờ sáng, Cẩm Tú lại trở mình, tỉnh giấc vì những tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Thật lạ! Bình thường trong phòng riêng của Cẩm Tú cũng có đồng hồ nhưng chưa bao giờ cô tỉnh giấc vì âm thanh ấy. Cố nhắm mắt ngủ tiếp, Cẩm Tú đột ngột lạnh gáy khi lần nữa, tên cô lại được gọi lên tha thiết. Âm điệu cao vút, kéo dài, thoạt đầu trong trẻo tựa giọng thiếu nữ mới lớn cất tiếng hát, nhưng càng nghe lại càng thấy ỉ ê, thê lương đến mức như muốn gào thét mà dòng cảm xúc uất hận bị dồn nén xuống trong tuyệt vọng. Cẩm Tú xoa xoa hai vai, đột nhiên thấy cổ họng ứ nghẹn giống như ai thò tay xuống bóp lấy dây thanh quản.

“Cẩm… Tú… ơi… xuống… đây… chơiiiiii…!”

Không nhầm được, chính là giọng nói đêm qua, cũng tầm giờ này. Rốt cuộc, không phải Khuê với Trinh thì còn ai vào đây? Chả lẽ, trong xóm có người không thích cô mà đêm hôm tới chọc phá?

Cẩm Tú định chạy xuống nhà để bắt tận tay người dám phá hoại giấc ngủ của mình, nhưng nghĩ lại, lần trước cô xuống thì người đó đã bỏ chạy. Bây giờ mở cửa chính cũng mất vài phút, đủ thời gian để người ta trốn rồi! Nghĩ thế, cô nhón chân lại gần cửa chớp, cố gắng tháo chốt nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, nín thở chờ đợi.

“Cẩm… Tú… ơi… xuống… chơi… với… mình… điiiiiii!”

Chắc mẩm người chưa rời đi, Cẩm Tú khẽ đẩy cửa chớp, ló mắt trông ra ánh đèn đường bên ngoài. Cánh cổng dẫn vào nhà vẫn khóa chặt, đằng sau cổng cũng chẳng có ai thập thò. Tuy nhiên, dưới gốc liễu, Cẩm Tú giật mình khi bắt gặp một bóng người đang đứng quay lưng về phía cô. Cẩm Tú dụi dụi rồi chớp mắt liên tục, nhưng vẻ như cô không hề nhìn nhầm.

Nương theo ánh đèn đường, có thể thấy người này để tóc đen xõa dài, mặc một chiếc váy liền thân dài đến mắt cá chân, song có nhiều vệt đen trên váy, không giống họa tiết vẽ của vải. Cẩm Tú bàng hoàng, không hiểu bằng cách nào có người vào được sân nhà trong khi cô chắc chắn đã khóa cửa cẩn thận lúc chuẩn bị đi ngủ.

– Trinh, bồ đấy à? – Cẩm Tú lấy hết dũng khí để gọi, giọng vẫn run run vì lo lắng.

Bóng người đứng dưới hơi đung đưa, nhưng tuyệt nhiên không đáp lại câu hỏi của Cẩm Tú. Bất chợt, người này cất tiếng hát giữa màn đêm thanh vắng. Nghe du dương… ma mị…

Rồi nàng buồn thơ thẩn chẳng còn ngồi trang điểm qua màu phấn

Để phai úa đến tàn cả hương sắc tháng ngày luôn héo hon

Hoa không tươi khi hay nàng ít nói

Chim muông ngừng tiếng hót

Trời không thương nên đêm đổ giông tố

Cướp đi cuộc đời nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.