Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 3: Chương 3




Về tới Nà Hạ, cả đoàn người rệu rã, mỏi mệt như vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt. Đúng là một đêm dài, Lan Phương cảm giác như chỉ cần đặt lưng xuống là cô có thể đánh một giấc ngon lành tới tận sáng hôm sau. Nhưng vẻ như, Gia Huy không có chung suy nghĩ với cô. Bên cạnh, trông anh ta như đang lo lắng về một chuyện bất thường nào đó. Thấy thế, Lan Phương bèn lên tiếng, đặng hỏi.

– Trông anh không ổn lắm. Có chuyện gì sao?

Gia Huy chưa vội nói, nhìn Lan Phương với ánh mắt khác lạ. Rồi chuyển ánh mắt ấy xuống cái ba lô. Hai bàn tay khẳng khiu, trắng xanh của anh đang nắm chặt lấy ba lô. Mắt bỗng tái nhợt đi.

– Anh có cần nghỉ ngơi không? Có cần uống nước không? – Lan Phương thật sự hoảng hốt khi nhìn thấy thế; e là Gia Huy đang có điều khó nói.

Gia Huy bèn lắc đầu, trấn an, rồi nói.

– Tôi không sao! Nhưng có một chuyện?

– Chuyện gì?

Lúc này phía dưới nhà, đám thanh niên Nà Hạ đang mổ lợn, giết gà để làm lễ. Theo tục lệ, sau một lần trừ tà, lập đàn tế lễ, Lang Trượng lại sai người giết gà, mổ lợn, làm cái lễ nho nhỏ để cảm tạ tổ tiên đã ban phước, phù hộ cho người dân vùng này. Nghe có vẻ hơi mê tín dị đoan, nhưng đó là tục lệ lâu đời ở đây. Tiếng nói cười khúc khích vang lên, đối nghịch với cảnh tượng vắng lặng như tờ phía trên nhà. Đột nhiên, Lan Phương cũng cảm thấy khó thở.

Khi ấy, Gia Huy bắt đầu lên tiếng, giãi bày.

– Có lần cha tôi nói, nếu một vật thể tâm linh lạ như mảnh lư hương đây nóng lên, thì nhiều khả năng là có chuyện không hay xảy ra. Với lại, từ sáng tới giờ, tôi cứ thấy lòng mình như lửa đốt vậy!

Lan Phương nhìn Gia Huy, băn khoăn. Cô không hiểu những gì Gia Huy nói, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh thì cô lại thấy đồng cảm. Dẫu gì, hai người cũng đã gắn bó trong một hành trình có thể coi là dài, và đủ để hiểu nhau.

– Anh có thể nói rõ hơn được không? – Sau đó, Lan Phương từ tốn hỏi.

Gia Huy im lặng, ánh mắt xuôi dọc theo dòng sáng từ khoang ngoài hắt vào, mặt trầm ngâm. Dưới nhà, dân làng vẫn rúc ra rúc rích nói cười. Thảng hoặc, chen lẫn vào đó là những thanh âm bí ẩn vang vọng từ phía núi rừng.

Khi đó, Gia Huy mới lên tiếng.

– Tôi nghĩ là chúng ta không thể chậm trễ được. Nếu cứ nán lại đây thì sẽ muộn mất. Tôi cứ có linh cảm không hay.

Gia Huy nói, đồng thời nhìn vào cái hộp gỗ đang đựng mảnh lư hương. Lòng vẫn như lửa đốt! Gia Huy nói, từ hôm qua tới giờ, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại những hình ảnh kỳ quái đáng sợ có liên quan tới mảnh lư hương. Gia Huy kể xong, nhắm tịt mắt, nhăn trán như đang cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện một cách rõ ràng nhất.

– Anh đã nhìn thấy những gì? – Lan Phương tò mò hỏi tiếp.

Gia Huy lắc đầu, bảo không rõ.

– Tôi không nhớ rõ… – Gia Huy ngập ngừng – … vì tôi chỉ nghe thấy tiếng la hét, máu, và cả sự đau khổ.

Gia Huy dừng lại, nét mặt kinh hãi. Đúng lúc đó, từ gian ngoài có ánh đèn lập lòe. Gia Huy và Lan Phương ngước lên, chăm chú dõi theo. Là Thạnh.

– Thầy tôi đã dậy rồi! Nếu hai người có chuyện thưa với thầy thì xin mời xuống nhà dưới. – Thạnh nói.

– Vậy phiền cậu báo với Lang Trượng là chúng tôi sẽ xuống ngay. – Lan Phương đáp lời.

Thạnh gật đầu, im lặng, rồi đi nhanh ra ngoài. Gia Huy và Lan Phương chuẩn bị đồ, đi xuống nhà dưới ngay theo Thạnh.

Lang Trượng đang ở gian giữa, bên cạnh trường kỷ có đèn, một tẩu thuốc. Thoảng trong không khí, Gia Huy có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thượng hạng đang tỏa ra xung quanh. Thạnh vào trước để thưa với thầy.

Lang Trượng lớn tiếng nói.

– Hai người mau vào đi!

Gia Huy và Lan Phương chẳng nói chẳng rằng, đi vào trong theo yêu cầu của Lang Trượng. Trong nhà, cảm giác mọi thứ đều trang nghiêm và lạnh lẽo. Lang Trượng ra hiệu cho hai người ngồi xuống đối diện ông, trong lúc đó thì Thạnh lui ra ngoài đôn đốc người trong làng mau mau chuẩn bị đồ cúng lễ tạ ơn thần linh.

Lang Trượng trầm ngâm rồi quét ánh mắt cương nghị của ông về phía Gia Huy và Lan Phương khiến hai người thấy bối rối vô cùng. Rồi ông mỉm cười nói.

– Hai người còn trẻ, tương lai cũng xán lạn lắm đấy, dù dòng đời còn nhiều gian truân, khổ cực!

Gia Huy thấy khó hiểu, tính hỏi lại, nhưng Lan Phương đã lên tiếng, không vòng vo mà đi thẳng vào câu chuyện như mục đích ban đầu của hai người khi tìm tới chốn rừng thiêng nước độc này. Không còn nhiều thời gian để nói những chuyện ngoài lề nữa.

– Như chúng tôi đã thưa chuyện với ông ngay lúc mới tới đây. Chúng tôi vất vả tìm lên đây để muốn hỏi ông một chuyện.

– Cô, cậu mau nói đi!

Sau đó, Lan Phương nhìn Gia Huy, anh hiểu ý ngay nên lặng lẽ lôi từ trong chiếc ba lô của mình ra chiếc hộp gỗ màu nâu cánh gián, bên trong có đựng mảnh lư hương bí ẩn nhặt được từ nhà của Lan Phương.

Gia Huy gỡ lớp giấy bọc quanh mảnh lư hương ra, đưa về phía Lang Trượng. Ông cầm lấy, nghiêng mảnh lư hương ra phía ánh đèn dầu, chăm chăm nhìn một hồi rất lâu.

Gia Huy sau đó lên tiếng.

– Chúng tôi muốn ông giải nghĩa hộ những ký tự ghi trên đó. Theo tìm hiểu trong một số tài liệu hiếm hoi, thì được biết những ký tự, chữ viết đó được bắt nguồn từ vùng này.

Lang Trượng gật gù đáp.

– Đúng thế! Đây là chữ cổ của người Thái vùng này, thêm một số ký tự mà tôi e là giờ chẳng thể nhớ ra. Nó liên quan tới một cái ấn trấn giữ hay một bản ghi chép được tạc trên đá.

– Một cái ấn ư? – Lan Phương ngạc nhiên hỏi lại.

– Không hẳn. – Lang Trượng nói. – Nó chỉ là ký tự ghi trong một cái ấn, nhưng cái ấn đó lại được vẽ trong một cuốn sách cổ khắc trên bia đá.

– Ông không biết ý nghĩa của nó sao? – Gia Huy gặng hỏi.

Lang Trượng rít tẩu, nhả khói đậm đặc ra bầu không khí lạnh lẽo, rồi mới ôn tồn nói tiếp.

– Tôi không nhớ rõ lắm! Cũng không hiểu hết được ý nghĩa của nó, chỉ biết nó có liên quan tới trấn yểm yêu thuật, phù thủy hay quỷ ma nào đó có nguồn gốc vô cùng phức tạp.

– Nguồn gốc vô cùng phức tạp ư?

Lần này tới lượt Lan Phương hỏi, vẻ như cô cũng không thể giấu giếm được sự tò mò của mình.

Lang Trượng lắc đầu một lần nữa, nói.

– Về cái này thì tôi cũng không chắc chắn được đâu. Tôi đã từng nghe thầy tôi nói qua về những linh hồn cổ xưa, từ thuở khai thiên lập địa. Trước cả khi con người ta tồn tại trên cõi đời này nữa. Nên e là những hiểu biết về sau đều thành ra vô nghĩa hết.

Lang Trượng nói thêm, khi cầm trên tay mảnh lư hương này, ông chỉ thấy một cảm giác trống rỗng, dẫu có chút gì đó quen thuộc, nhưng càng muốn đi sâu vào địa phận của nó để khám phá thì càng dễ khiến tâm trí con người ta lạc lối, rồi tới độ phát điên lên khi không thể tìm ra thứ gì. Sức mạnh của những linh hồn cổ xưa là vậy. Phức tạp, khó đoán và cũng hiểm ác vô cùng.

Lang Trượng rít thêm một vài lần thuốc nữa. Gia Huy và Lan Phương chỉ biết im lặng trước những điều mà Lang Trượng vừa mới cung cấp. Xem ra, nguồn gốc của mảnh lư hương này phức tạp hơn rất nhiều so với những gì mà hai người đã nghĩ trước đó.

Nghĩ một hồi thì Gia Huy mới đưa ra một lời đề nghị.

– Ông có thể dẫn chúng tôi tới chỗ có bản ghi ký hiệu giống như trên mảnh lư hương này không?

– Được chứ! Nếu điều đó giúp được hai người. – Lang Trượng đáp.

– Chúng tôi cần đi ngay, tôi cảm thấy không thể chậm trễ thêm nữa. – Gia Huy sốt ruột nói.

Lang Trượng gọi Thạnh vào dặn dò đôi điều rồi chỉnh trang lại xống áo, giắt thêm con dao rựa bên hông, khoác cái túi khót một bên vai như mọi khi, sau đó lên đường.

Trời về chiều, sương phủ xuống khiến không khí lạnh hơn bình thường.

Ngược con đường từ nhà sàn của Lang Trượng lên trên một dốc nhỏ hẹp, qua con dốc, họ rẽ vào một con đường mòn nhỏ và lắt léo hơn. Đá dưới chân lổn nhổn sắc nhọn, nếu không cẩn thận có thể bị cạnh đá sắc cứa vào khiến chân bật máu. Đi được khoảng mười lăm phút thì ba người tới một cánh đồng với những cột đá lớn xếp theo thứ tự rất ngẫu nhiên. Bọc quanh cánh đồng là những phiến đá nhỏ hơn, xếp theo dạng cung tròn bao quanh. Gia Huy định bước qua nhưng Lang Trượng đột ngột giơ tay ngăn lại.

– Đây là cánh đồng đá thiêng. Người ngoài không thể tùy tiện bước vào được đâu. Đợi tôi cử lễ đã!

– Tôi xin lỗi. – Gia Huy bối rối nói.

Lang Trượng lôi từ trong túi khót ra cái hũ, rồi rắc rắc thứ bột gì đó màu trắng như muối lên, miệng lẩm bẩm lời chú. Sau đó, ông bước vào trước, ra hiệu cho hai người đi theo.

Dẫn hai người đi qua những cột đá khác nhau, lòng vòng mất một hồi nữa thì Lang Trượng mới dừng lại ở một cột đá nom lớn hơn tất cả những cột đá khác. Phía trên cột đá có hai gạch chéo màu đỏ hình dấu nhân, có lẽ là để đánh dấu. Lang Trượng tiếp tục rắc muối xuống chân cột đá, miệng lẩm bẩm đọc chú.

Một lát sau, dưới chân cột đá bỗng xuất hiện một cái hốc kỳ lạ, nho nhỏ. Lang Trượng cúi gập người, thò tay vào sâu trong hốc, rồi lấy ra một cái hộp bằng gỗ. Ông mở ra, bên trong đựng một phiến đá có khắc những ký tự y hệt như ký tự trên mảnh lư hương của Gia Huy. Một phần ký tự trên phiến đá đã bị mất một cách bí ẩn, Gia Huy lấy làm ngạc nhiên. Sau đó, anh xin phép Lang Trượng được chụp lại phiến đá.

– Mảnh đá này do thầy tôi cùng một người nữa tìm thấy trong một cái động ở gần đây. – Lang Trượng trầm ngâm nói rồi trỏ tay về phía rặng núi xanh mờ xa xa. – Hồi đó, tôi còn nhỏ, chỉ đi theo rồi đứng ở ngoài động. Không biết hai người làm những gì nữa. Khi trở ra, họ có trên tay mảnh đá này.

Lang Trượng kể thêm, sau khi thầy ông tạ thế thì phiến đá này được chôn ở cánh đồng đá thiêng, chỉ có ông biết được chính xác vị trí cất giấu nó. Hồi đó vài chuyện lạ đã xảy trong vùng. Khi phiến đá được lấy ra khỏi động thì đột nhiên động sập, làng gần đó bị cháy. Thầy ông mang phiến đá về, cảm thấy không hay, định nói với người đi cùng thì sáng sớm ông ta đã lẻn khỏi Nà Hạ rồi biệt tăm. Sau này, ông mới biết người đó là một tay phù thủy từ mạn trong ra ngoài này tìm hiểu.

Khi còn để phiến đá ở chính điện, bao nhiêu chuyện kỳ lạ đã xảy ra, nào phụ nữ trong làng đột nhiên đổ bệnh, trẻ con mới sinh thì khóc lóc liên miên, hỏa hoạn, cháy rừng, gia súc đột nhiên lăn ra chết không rõ nguyên nhân. Thầy của Lang Trượng nghi có điều đáng ngờ liên quan đến phiến đá này, nhưng cũng không còn cơ hội để hỏi gã phù thủy lạ mặt đó nữa nên đem bỏ phiến đá vào cánh đồng đá thiêng, rồi làm bùa trấn giữ. Từ đó mọi chuyện mới yên ổn trở lại, trong vùng không còn xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ ấy nữa. Và cũng từ đó, người dân Nà Hạ coi vật cất giấu trong cánh đồng đá là linh thiêng, không ai có ý định xâm phạm. Tin đồn truyền tới vùng khác, có vài người tự xưng là nhà khảo cổ muốn tới để thăm thú, khám phá, nhưng rồi ai cũng trở về trong trạng thái mỏi mệt, chán chường, đêm nằm thấy ác mộng triền miên. Cơm ăn không ngon, miệng lúc nào cũng cảm thấy đắng nghét, tình trạng xảy ra lâu ngày, đâm sinh bệnh, rồi lăn ra chết lúc nào chẳng hay. Thế nên, người vùng này, không một ai còn cả gan xâm phạm vào nơi được coi là thiêng liêng ấy. Chỉ có ông là người được phép ra vào đây để coi sóc, phần là vì tiện theo dõi tình hình, nhỡ có xảy ra biến cố gì bất chợt thì còn có phương án đề phòng, ứng biến kịp thời.

– Ông có biết người lạ mặt đó tới từ đâu không? – Lan Phương tò mò hỏi.

– Từ Lâm Đồng. Tôi chỉ nhớ mang máng thầy tôi nói như thế! Vì ngay cả thầy cũng không có chút thông tin gì. Tôi từng hỏi nhiều lần nhưng thầy chỉ lắc đầu, cố giấu. Hai cô cậu thử vào đó tìm hiểu xem sao!

– Vâng, cảm ơn ông! Có lẽ chúng tôi lại phải Nam tiến một chuyến rồi! – Gia Huy nói.

– Ma quỷ rất khó lường, nhất là những linh hồn cổ xưa, mang trong mình nhiều căm hận. Muốn diệt trừ, trấn yểm, không phải là không có cách, mà cần phải tìm hiểu rõ căn nguyên, ngọn ngành của vấn đề thì mới mong giải trừ được. – Lang Trượng lên tiếng dặn dò.

Sau đó, cả ba người xuôi xuống con dốc lởm khởm đá nhọn. Khi ấy, trời đã bắt đầu tối.

Phía sau lưng, nơi cánh đồng đá, một làn khói trắng bí ẩn bốc lên. Khói tan, dưới ánh trăng, như có bóng người áo đen đang lặng lẽ đứng nhìn. Bất chợt, có cơn gió lạ thổi mạnh khiến bụi đường mù mịt bay lên, phủ kín cả không gian. Bụi tan, không còn nhìn thấy bóng dáng người áo đen đâu nữa.

***

Trưa hôm sau, Gia Huy và Lan Phương không có ý nán lại Nà Hạ nữa nên đành cáo lễ, từ biệt Lang Trượng.

Thạnh đưa Gia Huy và Lan Phương ra đường lớn để chờ xe đò. Lúc chia tay, nó nhìn Gia Huy và Lan Phương, vẻ quyến luyến, như muốn hai người lưu lại đây lâu hơn.

– Cảm ơn cậu nhiều nhé! – Lan Phương nói.

– Tạm biệt anh chị! – Thạnh ngượng nghịu đáp lại.

Xe đò tới, Gia Huy và Lan Phương bước lên xe. Trời về trưa nhưng không khí vẫn ảm đạm. Xe xuôi xuống con dốc mù sương, chẳng mấy chốc, vùng Nà Hạ đã khuất sau những rặng núi, chỉ còn đọng lại trong ánh mắt người lữ khách một màn sương nhờ nhờ, trăng trắng. Xe quành vào con dốc quanh co lắt léo, rồi xuôi ra phía đại lộ, tăng tốc. Gia Huy lấy điện thoại, tra cứu thêm thông tin về địa điểm mà anh và Lan Phương sắp tới!

Tới khúc cua khuất, xe tròng trành rồi đột ngột thắng gấp, khiến mọi người hoang mang, dáo dác nhìn.

“Có chuyện gì vậy bác tài?” – Ai đó hỏi.

“Tai nạn rồi! Tôi vừa thấy xe đâm phải một người đằng trước.” – Một người phụ nữ hốt hoảng nói thêm.

Còn người tài xế thì im lặng, mặt cắt không còn giọt máu. Chỉ vài giây trước,  một bóng người vụt qua, lao vào trước mui xe. E rằng, chuyến này không hay rồi.

Đoạn, người tài xế vội vàng mở cửa đi ra. Một vài người cũng đi xuống theo. Trước mui xe có một vết hõm nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không thấy người nào cả.

– Rõ ràng là có người vừa mới lao vào đầu xe mà nhỉ! Chính mắt tôi đã nhìn thấy mà! – Người phụ nữ vẫn khăng khăng khẳng định.

Còn người tài xế thì thở phào nhẹ nhõm, dù vẫn còn hoang mang. Sau đó, ông ta ra hiệu cho mọi người lên xe để tiếp tục hành trình.

Gia Huy nhìn sang phía Lan Phương, cảm thấy ngạc nhiên vì cô vẫn tỏ ra rất bình thản, như thể đã biết rõ sự việc vừa mới diễn ra cách đó không lâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.