Tham Hoan

Chương 5: Giải quyết tin đồn gái bao (1)




Một cây nến hắt ra ánh sáng dịu nhẹ trong căn phòng nhỏ. Một cái giường cũng nhỏ, dựa vào tường với một cái thùng nhỏ dưới chân. Một tấm thảm lớn thêu hình một cánh đồng hoa mùa hè cùng những đứa trẻ đang nô đùa, bao phủ bức tường đối diện. Trên một bức tường khác thì treo một cái kính thép được đánh bóng hết sức, với một cái kệ nhỏ bên dưới đang giữ một loạt các thứ từ những cái kẹp khảm đá quý và những cái hộp lược ngà, cho đến nhưng chai nước hoa và một cái ghế dài được lót đệm thật dày đặt phía trước.

Một cái trụ cao đã được chạm khắc đứng trong góc phòng với những cái móc gỗ trải dọc theo chiều dài của nó, một vật trang trí treo trên đó, được tô điểm với những màn mỏng và dây ruy băng khác màu. Cái cửa sổ duy nhất trong phòng được treo một tấm lụa màu vàng nhạt, thật là phung phí những mảnh vải đắt tiền đó. Có hai cái ghế dựa cao đặt quanh chiếc bàn nhỏ với một bình hoa hồng trên đó.

Những chiếc ghế hiện giờ bị bao phủ bởi quần áo của hai kẻ đang ở trên giường. Căn phòng thuộc về một người phụ nữ, Corliss Raedwood, một phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, 21 tuổi, người hết sức tự đắc vào mái tóc hung đỏ và đôi mắt màu chocolate.

Corliss là vợ chưa cưới của người đàn ông đang nằm với cô ta, Royce Wyndhurst một quý tộc của vua Alfred. Cách đây bốn năm, nàng ta được giới thiệu cho anh để làm vợ nhưng đã bị từ chối. Mùa đông rồi, cô nàng đã một mực buộc cha mình ướm lời lần nữa và lần này cô ta được chấp nhận. Nhưng cô ta biết rằng mình được chấp nhận lần này là vì đã cố gắng kéo quý ngài Royce vào phòng, nơi cô ta đã ném mình vào anh, và anh, người đã say bét ở bữa tiệc của cha cô ta, đã chiếm lấy cô.

Dâng mình cho Royce đêm đó chẳng phải là sự hy sinh to tát gì với Corliss, cô hy vọng anh không nhận ra, vì cô đã từng với người đàn ông khác trước anh rồi. Chỉ một thôi. Dù vậy, sau lần đầu ấy, cô đã quyết rằng quan hệ giữa nam nữ trong phần này không như cô mong gì cả. Bởi vì cô ta biết mình sẽ phải nghiến răng chịu đựng thường xuyên một khi đã cưới Royce.

Đó là một dấu hiệu xác định rằng dù không thích làm tình với anh, Corliss vẫn dâng mình cho Royce mỗi khi anh đến thăm, thật may là không thường xuyên. Cô nàng sợ rằng nếu từ chối anh bây giờ, trước đám cưới, anh sẽ hủy bỏ hôn ước. Sau cùng thì, anh không muốn một ngườ vợ. Anh chỉ mới 27 tuổi và không cớ gì phải vội để trói đời mình lại. Ít nhất, đó cũng là cái cớ anh thường tận dụng đối với những ông bố có con gái ở tuổi lấy chồng. Cũng có một lý do khác, dù anh chưa bao giờ dùng đến. Trước đây anh đã đính hôn, cách đây 5 năm rồi, với một cô gái anh yêu. Anh đã mất cô 3 ngày trước khi cưới và đã không yêu ai nữa từ đó đến giờ.

Corliss là một lựa chọn mà Royce không bao giờ muốn. Chắc chắn là anh không yêu cô ta, cũng không giả vờ yêu. Cô ta thậm chí không có liên kết với cha mình để nhử anh nữa, vì Royce và cha cô ta là bạn bè với nhau. Một cuộc hôn nhân là không cần thiết để duy trì tình bạn giữa họ. Bây giờ cô ta cho rằng mình đã đạt được rồi, vào cái lần đầu tiên ấy, việc cô ta đem thân thể mình trao cho anh là điều kiện duy nhất làm anh lung lay.

Nếu Royce không đáng ao ước như một người chồng, Corliss sẽ không bao giờ kết hôn sớm thế. Nhưng sự thật là, mỗi thiếu nữ mấy dặm quanh đây đều muốn có Royce Wyndhurst cho riêng mình, bao gồm 3 em gái của Corliss. Điều này có thể hiểu mà, vì anh không chỉ giàu có và được đặc ân của đức vua, anh còn là một người đàn ông đẹp trai, dù anh có to lớn một cách lạ lùng … cao hơn Corliss cả foot. Sự kết hợp giữa mái tóc nâu sậm và đôi mắt không dò đoán được màu xanh lá cây đậm vô cùng nổi bật. Với tư cách là vị hôn thê của anh, cô ta là người làm cho tất cả phụ nữ ghen tị, và điều đó hợp với cô ta một cách đáng ngưỡng mộ, vì cô ta thích được ghen tị. Cô ta lớn lên với sự ghen tị mà, và các chị em gái cô giờ hẳn đang đố kỵ lắm đây. Điều đó đáng để chịu đựng bất cứ thứ gì với Royce trên giường, thậm chí việc làm tình kéo dài của anh.

Lần đầu tiên rất nhanh. Nhưng những lần khác, cả lần này nữa, dường như cứ tiếp diễn mãi vậy, đầy những nụ hôn và đụng chạm. Cô nàng không phiền những nụ hôn lắm, nhưng việc đụng chạm …. ! Anh chạm vào cô khắp nơi, và cô phải nằm đó trong sự nhục nhã và chịu đựng tất cả. Đôi khi cô tự hỏi liệu có phải anh cố ý kéo dài nó, liệu có phải anh đoán được là cô không thích điều đó? Nhưng làm thế nào anh biết được? Chưa bao giờ cô ta phản kháng hay yêu cầu sự chịu đựng thấp nhất. Cô ta nằm đó một cách hoàn hảo và để anh làm những gì anh muốn. Cô có thể làm gì hơn để anh biết rằng cô sẳn lòng?

Anh nhìn xuống cô ta, và có sự kinh ngạc trong mắt anh. Cô ta nghe anh thở dài và cứng người, biết rằng đây là dấu hiệu anh đã sẳn sàng để vào trong cô. Có tiếng gõ cửa ngay khi anh lắp mình giữa hai chân cô.

“Thưa ngài! Thưa ngài, xin ngài hãy đến ngay! Người của ngài đang ở bên dưới và nói rằng anh ta cần gặp ngài gấp ạ!”

Royce rời giường và tiến đến nơi để quần áo của mình. Việc anh vui mừng vì bị cắt ngang không hiện ra trên mặt anh. Việc làm tình với Corliss đang trở thành một nhiệm vụ chán ngắt, đầy thất vọng, việc mà anh không còn mong đợi với bất cứ sự hào hứng nào.

Nó cũng khó hiểu nữa, vì anh không tìm cô ta. Mỗi lần đều là cô ta lôi anh vào phòng, khiến anh nghĩ rằng cô ta muốn anh. Nhưng khi bọn họ ở trên giường, Corliss lạnh nhạt như xác chết vậy, và anh làm mọi thứ anh nghĩ ra để kéo cô vào việc họ đang làm.

Việc cô không thích thú không có vấn đề với hầu hết đàn ông, nhưng Royce là người tìm thấy sự thỏa mãn từ sự thỏa mãn mà anh đem lại.

Và nếu anh biết được sự thật tại sao, anh ngủ với một nô lệ thấp hèn còn vui hơn là lên giường với người đàn bà sẽ là vợ anh đây, không cần biết cô ta xinh cỡ nào.

Sau khi buột dây thắt lưng quanh chiếc áo vest da đang mặc, anh nhìn thoáng qua Corliss. Cô ta đã che người lại một cách e lệ khi anh rời giường. Cô ta bực bội cả với cái nhìn của anh vào trạng thái khỏa thân của cô ta cơ đấy. Cơn giận của anh bùng lên vì điều đó, nhưng nén nó lại. Anh phải xem xét lại sự nhạy cảm này của Corliss. Sau rốt thì, cô ta là một quý cô, và như những phụ nữ mà anh quen biết, cô ta cần được đối xử tử tế, hoặc là cảnh tượng sắp khóc đến nơi này sẽ là hậu quả.

“Thưa ngài, làm thế nào mà ngài bỏ đi bây giờ?” Corliss hỏi một cách ai oán.

Rất dễ dàng, việc nhỏ xíu mà, anh nghĩ thế, nhưng chẳng lời nào thoát ra khỏi miệng. “Nàng nghe thấy rồi đó, người hầu của nàng mời ta xuống. Bên dưới có người cần ta.”

“Nhưng, Royce, dường như…. như thể anh không quan tâm….như thể anh không muốn em.”

Những giọt nước dâng đầy trong mắt cô ta, và Royce thở dài kinh tởm. Tại sao tất cả bọn họ đều như thế? Họ khóc dễ dàng, chỉ vì một lý do tí tẹo, cứ bám víu, đòi hỏi sự đảm bảo. Mẹ anh đã từng như thế, dì anh, thậm chí là cô em họ Darrelle, người đang sống cùng nhà với anh ….làm thế nào mà họ bật khóc nhanh vậy và làm cho đàn ông muốn chạy càng nhanh càng tốt. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu phải chịu đựng nó từ vợ mình. Tốt hơn là dẹp cái thói quen đó ngay bây giờ.

“Thôi nào, Corliss. Ta không chịu được nước mắt đâu.”

“Anh…anh không muốn em! ” cô nàng nức nở.

“Ta đã nói thế à?” anh cắt ngang.

“Vậy xin ngài hãy ở lại, Royce!”

Anh ghét cô ta lúc này. “Nàng bắt ta lờ đi công việc của ta để dỗ dành nàng à, quý cô? Đừng bao giờ làm điều đó. Ta cũng sẽ không nuông chiều nàng, vì thế đừng mong đợi điều đó.”

Anh bước ra khỏi phòng trước khi cô ta có thể giữ anh lâu hơn, nhưng tiếng khóc thét của cô ta theo anh xuống tận phòng khách, làm anh điên tiết. Cảnh tượng đó làm tâm trạng anh bực bội, và việc thấy Seldon đang đợi anh bên dưới chẳng giúp được gì. Nếu vấn đề nghiêm trọng thì sẽ không phải là người người hầu đi tìm anh.

“Có chuyện gì?” Royce quát vào anh người hầu nhỏ bé.

“Những tên Viking, thưa ngài. Họ đến đây sáng nay.”

“Cái gì!” Royce túm lấy ngực áo của Seldon và lắc anh ta. “Đừng nói ta nhầm, anh bạn. Người Đan Mạch ở phía bắc, đang giải quyết cuộc nổi loạn chống lại luật lệ của họ và chuẩn bị tấn công Mercia.”

“Đó không phải là người Đan Mạch!” Seldon la oai oái.

Royce chậm rãi buông anh ta ra, một sự kinh hãi lạnh ngắt lướt qua anh. Anh có thể chống lại người Dan Mạch, bọn họ đang nắm quyền 2 tòa lâu đài ở đất nước này. Họ đã thử sức ở Wessex, lâu đài của Alfred phía tây Saxons, vào năm 871, năm mà họ gọi là năm của chiến tranh. Alfred chỉ mới 22 tuổi khi ngài nối ngôi vào mùa xuân đó, khi anh trai ngài ấy là Aethelred mất đi. Và vào mùa thu, sau 9 trận đấu với 2 binh đoàn Viking hùng mạnh để giành quyền kiểm soát Wessex, Alfred đã đàm phán hòa bình.

Đó là hòa bình mà không một ai mong đợi kéo dài, nhưng Alfred với sự nhìn xa trông rộng đã dành thời gian tập hợp binh lính lại và chuẩn bị hàng phòng thủ. Các tướng quân của ngài, cùng với lãnh chúa và chiến binh của các vùng trung du, đã huấn luyện những người đàn ông tự do, cải thiện kỹ năng chiến đấu, cũng như củng cố trang viên của họ 2 năm qua.

Royce thậm chí đi xa hơn thế, anh đã huấn luyện kỹ thuật chiến đấu cho vài người hầu cường tráng của anh. Anh đã chuẩn bị để chống những tên Viking Đan Mạch, tất cả bọn họ đã có ý chiếm vùng đất này. Đó là những cướp biển Viking không bao giờ được lường trước được, bọn chúng có thể đã bất ngờ chiếm lấy Wyndhurst và phá hủy nó như chúng đã gần như làm được cách đây 5 năm.

Việc nhớ lại rõ mồn một cuộc đột kích sau cùng của người Viking ở Wyndhurst làm Royce đau đớn, nhen nhóm lại sự căm thù đã âm ĩ 5 năm qua, căm hận việc đã giết nhiều người Đan Mạch mùa hè năm 871, vì người Đan Mạch đã tấn công Wyndhurst năm 868, trước khi tàn phá tu viện Jurro. Anh đã mất cha trong trận chiến đó, người anh cả của anh, và cả người yêu của anh, Rhona, cô đã bị cưỡng bức tập thể trước khi bị cắt cổ, ngay trước mặt anh. Trong khi anh không thể làm gì cho cô vì bản thân bị hai ngọn giáo ghim vào tường, anh phải chịu đựng nổi đau đớn khi nghe tiếng cô kêu khóc, van xin, cầu cứu anh giúp cô, cùng lúc đó máu anh cũng tuôn xối xả. Lẽ ra anh cũng chết rồi nếu bọn Viking ở lại lâu hơn chút nữa.

“Quý ngài, Ngài có nghe tôi nói không ạ? Họ là người Na-uy đấy, những người Viking.”

Royce lắc mạnh anh ta lần nữa. Họ là ai thì có vấn đề gì? Nếu họ không thuộc 2 binh đoàn Viking dũng mãnh kia, vậy thì họ đang tấn công bọn cướp biển, cố giết bọn chúng.

“ Có tên nào thoát khỏi Wyndhurst không?”

“Chúng ta đã đánh bại họ!” Seldon nói vội. “Một nữa số họ đã chết, những người khác đã bị bắt. ”

Royce túm lấy anh ta lần nữa và lại sốc anh ta. “Đồ ngốc, lẽ ra cậu phải nói điều này trước”

“Tôi nghĩ là tôi đã, thưa ngài. Chúng ta thắng mà.”

“Bằng cách nào?”

“Ngài Alden đã truyền lệnh kêu gọi tất cả đàn ông đến bãi tập trận ở khu vực phía đông. Nhưng em họ tôi, Arne đang ở phía nam bờ sông và không nhận được lệnh triệu tập. Và chính cậu ta nhìn thấy con tàu Viking đó.”

“Chỉ một thôi ?”

“Vâng, thưa ngài. Arne đã chạy thẳng về Wyndhurst, và gặp người của ngài Alden ở khu vực phía đông. Chỉ bởi vì họ đã trang bị vũ khí sẳn sàng và quá gần bờ sông nên đã thúc đẩy ngài Alden tấn công. Chúng ta chỉ có đủ thời gian để chuẩn bị một cuộc phục kích. Các chiến binh đã leo lên cây ở cánh rừng phía trước con sông và tấn công bọn Viking khi chúng đi qua. Quá nhiều người bị giết trong cuộc đột kích bất ngờ này đến nổi chúng ta có thể đánh bại đám còn lại.”

Royce hỏi một câu khiếp đảm: “Có bao nhiêu người bị giết?”

“Chỉ 2 người ạ.”

“Và số bị thương?”

“ít hơn …18, thật là vậy.”

“Mười tám !”

“Bọn Viking chiến đấu như quỷ, thưa ngài--- những tên quái vật khổng lồ,” Seldon nói một cách phòng thủ.

Nét mặt Royce trở nên căng thẳng và gớm guốc. “Chúng ta sẽ có cách của chúng ta, ta sẽ lo liệu bọn cướp biển khát máu còn lại.”

“Àh, thưa ngài, ngài Alden…”

“Cậu ấy không chết, phải không?” Royce rên rỉ.

“Không ạ,” Seldon nói nhanh, vì anh ta biết hai anh em họ thân thiết thế nào. Anh ta do dự thêm vào, “nhưng ngài ấy bị thương nặng.”

“Ở đâu?”

“Ở bụng a.”

“Ôi tạ ơn chúa!” Royce lầm bầm rồi lập tức rời khỏi sảnh nhà Readwood.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.