Tham Hoan

Chương 2: Người con gái được bao nuôi (2)




Hạt giống đã trồng rồi, Kristen không thể lôi nó lên. Mẹ nàng chỉ nói đùa về việc lẽn lên tàu, nhưng cốt lõi của sự thật ẩn trong những gì bà nói không thể lờ đi được. Brenna đủ liều lĩnh để làm việc đó vì bà đã làm nhiều việc hoang dã trước đây rồi. Không phải bà đã lòng vòng quanh vịnh trong mùa đông rét chết người năm đó để quay lại với Garrick, sau khi đã lẽn trốn đi trước khi họ kết hôn sao? Kristen cũng có thể liều như thế. Nàng có thể giữ được tự do của mình và tránh khỏi Dirk, đó cũng là một cuộc phiêu lưu. Ý tưởng về cuộc phiêu đã khuấy động sức tưởng tượng của nàng.

Chỉ có một điều không hay trong ý tưởng này. Nàng bị cấm không được đi, và khi trở lại thì cái giá phải trả chẳng khác gì địa ngục cả. Nhưng trong niềm phấn khích, Kristen không muốn nghĩ đến, hoặc là để cho Tyra lãi nhãi khi nàng kể cho bạn mình nghe những gì nàng sẽ làm. Tyra kinh ngạc nhưng Tyra không còn hứng thú với những cuộc phiêu lưu nữa khi trưởng thành. Kristen thì không.

Các cô gái đang ở trong phòng của Kristen trên lầu, nơi duy nhất có được sự riêng tư từ bữa tiệc chia tay đang diễn ra bên dưới. Đêm nay đám thủy thủ sẽ ngủ ở lâu đài. Tyra đến cùng với cha nàng để tiễn anh cô ấy, Thorolf, bởi vì anh ấy đã ở đây vài ngày để chuẩn bị cho chuyến đi rồi. Kristen vui vì có anh ấy trên tàu, họ là bạn thân mà. Nàng thậm chí đã cố dạy Thorolf vài thứ tiếng mà nàng đã học khi họ còn nhỏ dù anh ấy không phải học sinh có năng khiếu. Thorolf có lẽ là người duy nhất bảo vệ nàng khi Selig và 3 người anh họ khác trên tàu bắt đầu quở trách nàng về sự ngu ngốc này.

Selig chắc chắn sẽ nổi điên, cũng như anh họ Olaf, Hakhôngn và Ohthere, người lớn nhất trong 3 người bọn họ. Nhưng miễn là họ đã đi ra khỏi đất liền đủ xa để khi phát hiện ra nàng, họ không thể quẳng nàng trở lại, lúc đó họ sẽ mũi lòng sau khi xã đã cơn giận vào nàng. Bị mắng là tất cả những gì nàng sẽ nhận, vì không một ai đánh nàng cả, biết rằng nàng không phải người bị đánh mà không đánh trả.

“Tại sao, Kristen?” Tyra hỏi ngay khi nàng tiết lộ bí mật. “Mẹ cậu sẽ khóc đấy. Cha cậu sẽ ….” Cô dừng lại và rùng mình. “ Tớ kinh hãi khi nghĩ tới những gì ông sẽ làm đấy.”

Kristen cười toe với cô bạn nhỏ nhắn của mình. “Ông sẽ không làm gì hết cho đến khi mình trở về. Và mẹ mình thì không bao giờ khóc cả. Bà sẽ không lo lắng cho mình miễn là cậu chắc chắn phải nói cho bà biết mình ở đâu. Bà sẽ nghi ngờ những gì mình làm khi không tìm thấy mình đâu hết, bà sẽ lo lắng nếu không biết chắc chắn. Đó là lý do tại sao mình tâm sự với cậu. ”

“Mình ước gì mình có thể tâm sự với ai khác. Cha cậu sẽ điên tiết đấy.”

“Nhưng không phải với cậu, Tyra. Và cậu phải hứa với mình là nói cho họ biết vào ngày mai, trước khi họ lo lắng.”

“Mình sẽ làm mà, Kristen, nhưng mình không hiểu tại sao cậu muốn cải lời họ. trước đây cậu chưa bao giờ muốn ra khơi với các anh cậu.”

“Dĩ nhiên mình muốn, mình chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi xin họ trước đây thôi. Và nếu nói về lý do, thì đây là cơ hội cuối cùng của mình để ra khơi với Selig. Năm tới cha mình sẽ dẫn mình đi Miền Nam để tìm chồng đấy - nếu mình không tự tìm được ở Hedeby.” Nàng thêm vào với nụ cười thầm trên môi.

“Cậu quá nghiêm túc trong việc tìm một ông chồng ở nơi khác nhỉ?” Tyra hỏi với sự ngạc nhiên.

“Cậu nghĩ mình đùa àh ?”

“Dĩ nhiên rồi. Điều này có nghĩa là cậu sẽ sống xa nơi này, xa cha mẹ cậu.”

“Bất kể mình lấy ai chăng nữa, mình vẫn phải đi khỏi ngôi nhà này mà.”

“Nhưng nếu cậu lấy Sheldon, cậu vẫn sẽ ở gần nhà cậu.”

“Nhưng không có tình yêu sâu sắc, Tyra. Mình muốn có tình yêu sâu đậm dù cho phải sống ở Viễn Đông chăng nữa. Nhưng cậu quên rằng cha mình sở hữu 2 con tàu lớn và một cái nhỏ hơn à. Cậu nghĩ họ sẽ không đến thăm mình sao, bất kể mình ở xa thế nào. ”

“Không, dĩ nhiên họ sẽ thăm cậu. Mình quả thật quên mất. ”

“Tốt rồi. Vì thế cậu ngừng việc làm mình thay đổi ý định đi, vì cậu không thể đâu. Mình sẽ đi để có một quảng thời gian tuyệt vời, Tyra, và đừng lo lắng về hậu quả cho đến khi mình quay lại. Cậu không biết các trung tâm thương mại là nơi thú vị thế nào đâu, vì cậu chưa bao giờ đến đó. Mình đến đó lúc mình còn nhỏ, chỉ thích thú với việc buôn bán hàng hóa, không phải đàn ông. Nhưng đàn ông từ khắp nơi trên thế giới tập trung về đó. Mình sẽ tìm được một người mình có thể yêu và mang anh ấy về đây, và điều đó sẽ xoa dịu cơn giận của cha mình.”

“Nếu cậu nói thế.” Tyra gật đầu một cách ngờ vực.

“Mình sẽ làm được. Đi nào, hoặc là phần hấp dẫn nhất của bữa tiệc sẽ trôi qua đấy. ”

Họ bước vào lâu đài ồn ào và trình diễn một bức tranh đẹp mắt cho đám đàn ông đang ầm ĩ, Tyra nhỏ nhắn và thanh tú, đứng không quá vai của Kristen, và Kristen trông xinh xắn lạ thường trong chiếc đầm xanh vừa vặn với sự mãnh khảnh của nàng, cùng với chiếc vòng tay bằng vàng tôn trên cánh tay trần của nàng.

Sheldon đập mạnh lưng Kristen khi nàng đi qua, nàng quay lại quát anh. Anh đuổi theo nàng vì sự thô lỗ đó nhưng nàng đã lẫn nhanh khỏi anh. Nàng ước gì anh cũng ra khơi, nhưng anh và em trai anh phải giúp cha họ, Perrin, xây thêm vài phòng nữa trong nhà họ, cũng như coi sóc mùa màng.

Anh họ nàng, Ohthere, là người tiếp theo cầm chân nàng, túm lấy eo, nâng nàng lên và hôn. “ Đó là dành cho sự may mắn, bé con,” anh lè nhè bảo nàng.

Kristen mỉm cười với anh. Anh cứ ngoan cố gọi nàng là bé con dù nàng không còn nhỏ nữa rồi, chỉ bởi vì anh lớn hơn nàng những 10 tuổi. Cha anh là một trong những ông chú tuyệt vời của nàng. Bây giờ anh ấy và các em trai đang sống với chú Hugh của Kristen. Anh Athol của nàng sẽ không ra khơi, vì anh ấy là con một của chú Hugh, ông không cho anh đi xa tầm với.

“Anh cần may mắn chỉ để buôn bán ờ Miền Đông?” Nàng gặng hỏi Ohthere.

“Một người Viking luôn cần may mắn khi ra khơi, bất kể điểm đến là đâu” Anh nháy mắt với nàng sau khi truyền đạt chút kiến thức đó.

Kristen lắc đầu với anh. Anh đã say rồi và vẫn còn quá sớm. Anh sẽ lờ đờ khi khởi hành sáng mai. Nàng sẽ thương xót cho anh trong khi an toàn trốn trong đống hàng hóa.

“Để cô ấy đi, Ohthere, trước khi cô ấy chết đói.” Ai đó la hét.

Anh đã làm vậy, nhưng không cho đến khi phát vào lưng nàng. Nàng nhìn lại anh rồi tiếp tục đi tới chiếc bàn dài nơi gia đình nàng đang ngồi.

Nàng đi vòng qua bàn, nhưng không xa hơn chiếc ghế của cha nàng vì ông đã với tay ra và kéo nàng vào vòng tay. “Con giận ta sao, Kris? ”

Ông cau mày với nàng, nhưng đó là cái nhăn mặt quan tâm. Mẹ nàng đã nói chuyện với ông rồi, và ông đã nói ‘không’ một lần nữa. Đôi mắt xanh biển gặp một đôi khác cùng màu và nàng cười với ông, vòng tay quanh cổ ông.

“Con đã giận cha khi nào chưa?”

“ Rất nhiều lần để ta có thểnhớ, và mọi lúc khi con không được làm theo ý mình.”

Kristen cười khúc khích. “Những lần đó không tính đâu.”

“Con hiểu tại sao con không thể đi với Selig chứ ?” Ông hỏi dịu dàng.

“Vâng, con hiểu tại sao cha không cho con đi.”Nàng thở dài. “Đôi khi con ước con là con trai cha.” Ông quay đầu qua với cái cười nồng nhiệt. Nàng cau có với ông. “Con không thấy cái gì vui cả.”

“Con giống mẹ con hơn con nghĩ đấy, Kris,” ông bảo. “Cả nữa đời người, mẹ con muốn làm con trai đấy. Ta chỉ rất biết ơn vì có một đứa con gái dễ thương như con.”

“Vậy cha sẽ tha thứ cho con nếu con… nếu con làm gì đó mà cha không cho phép?”

Ông cười tươi. “Đây là loại câu hỏi gì dzậy? Con đã làm gì rồi?”

“Không ạ.” Nàng trả lời thành thật, chỉ cho lúc này thôi.

“Àh, chỉ là giả sử thôi à? Ta cho rằng ta sẽ tha thứ cho con bất cứ việc gì….. có lý do hẳn hoi” ông thêm vào với cái nhìn nữa nghiêm khắc, nữa buồn cười.

Nàng chồm lên và hôn ông. “Con yêu cha,” nàng nói nhỏ, vì ông ôm chặt nàng đến nghẹn thở và làm nàng phát khóc, “Cha!”

Ông đẩy nàng ra với cái vỗ nhẹ và ra lệnh, “ Con tìm cái gì ăn đi trước khi không còn gì để ăn.” Giọng ông khô khan nhưng nét mặt ông đầy sự yêu thương.

Kristen ngồi vào giữa mẹ nàng và Selig, người sẵn sàng rót đầy cốc rượu mật ong cho nàng. “Em không phải là đứa hay hờn dỗi, phải không, Kris?” anh hỏi nàng. “Anh không cần phải bị dỗi để nhớ trong suốt chuyến đi này đâu.”

Kristen cười cái cách anh sếp thức ăn lên đĩa cho nàng vì anh hiếm khi giúp nàng tại bàn ăn. “Anh tội nghiệp em hả, Selig?”

Selig càu nhàu. “ Làm như em để cho mọi người tội nghiệp em vậy. ”

“Không, em không đâu, vì vậy anh đừng có làm thế. Và cái em dỗi nhiều nhất là việc chào tạm biệt anh tối nay đấy, vì thế em sẽ không phải nhìn anh khởi hành mà không có em trên đó.”

“Thật xấu hổ, Kristen.” Brenna mắng con gái. “Nếu con muốn Selig thấy có lỗi về việc bỏ con lại thì con đã thành công rồi đấy.”

“Không đâu.” Kristen cười một cách tinh quái với Selig, nhưng lại nói với mẹ nàng, “Con thậm chí sẽ không nhớ anh ấy đâu.”

Selig nhìn nàng cáu kỉnh vì câu nói không chút tình anh em của nàng và quay qua nói gì đó với Athol đang ngồi bên kia anh. Kristen thở dài, vì Selig chưa biết thật hư thế nào những lời của nàng, dù cho anh có thể vẫn nhớ khi phát hiện nàng cùng ra khơi với anh.

Brenna hiểu nhầm tiếng thở dài của nàng. “ Con thật sự không vui vì quyết định của cha con à ?”

“Đó thật sự là cuộc phiêu lưu hấp dẫn trước khi kết hôn của con mà mẹ.” Kristen nói thật. “Mẹ có một chuyến phiêu lưu trước khi cưới, không đúng sao?”

“Đúng, nhưng cũng là một chuyến quá nguy hiểm.”

“Nhưng một chuyến đi kinh doanh thì không có gì nguy hiểm cả. Và cha nói con rất giống mẹ mà. ”

“Đúng. Ta có nghe. ” Brenna cười. “Và cha con đúng, con biết mà. Ta đã rất cố gắng để thành một đứa con trai mà cha con không bao giờ có. Nhưng cha con có 3 đứa con trai giỏi giang và vui sướng khi có đứa con gái duy nhất là con. Đừng ước mình trở thành thứ gì khác, nhưng con ước gì, con yêu. ”

“Con chỉ ước có được một chuyến phiêu lưu thôi,” Kristen thừa nhận.

“Vậy thì đừng ước thêm nữa, bởi vì điều ước đó sẽ thành hiện thực khi con thậm chí không còn muốn nó nữa đấy.”

“Như điều ước của mẹ ạ ?”

“Ta không hối tiếc việc chuyến phiêu lưu đã mang ta đến đây, nhưng ta đã làm điều đó. Còn sau cùng thì con cũng có chuyến đi miền nam dù bây giờ cha con chưa biết.” Brenna thì thầm nói với nàng. “Ta sẽ nói với ông ấy con không muốn cưới Sheldon, sau khi khách khứa về hết vì điều đó sẽ làm cha con thất vọng không ít. Ông ấy và Perrin đã rất mong đợi sự kết hợp này. ”

“Mẹ ơi con xin lỗi.”

“Đừng như thế, con yêu. Chúng ta muốn con hạnh phúc, và nếu con không hạnh phúc với Sheldon, thì thôi vậy. Chúng ta sẽ tìm được người mà con có thể yêu.”

Nếu mình không tìm được anh ấy trước, Kristen nghĩ khi rướn người gần hơn để hôn tạm biệt mẹ cha nàng, hy vọng họ sẽ hiểu và tha thứ cho những gì nàng sẽ làm. “Mẹ ơi con yêu mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.