Tham Hoan

Chương 149: Muốn quên mọi thứ





"À, thì ra là như thế." Khắc Lạp yên lặng gật đầu nói: "Điểm ngươi khó xử chúng ta hiểu, nhưng mà dù sao chúng ta chỉ là tay chân của người ta, không có tư cách xen vào được?"

"Không sai, đối với loại chuyện này chúng ta có truyền thống là nhất trí đối ngoại, phía trên ra quyết định chúng ta chỉ có thể phục tùng." Sử Đan Lợi cũng giả bộ bất đắc dĩ nói.

"À, chẳng lẽ khuyên nhủ một lần cũng không được sao?" Bần đạo kỳ quái nói.

"Ai…" Khắc Lạp thở dài rồi nói: "Chúng ta không khuyên giải thật ra là đang giúp ngươi, nếu như chúng ta nói thêm vào, nàng ta khả năng càng không tới rồi."

"Hiểu rồi !" Bần đạo giả bộ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ngươi nói là người đàn bà kia đang dùng quyền lực chèn ép các ngươi?"

"Ai dà…" Sử Đan Lợi cười khổ nói: "Nói thật thì đúng là mất mặt, hai người chúng ta là nam nhân lại bị một mụ đàn bà chen vào che hết mặt mày, cơ hồ không còn đất đặt chân nữa."

"Kỳ quái, các ngươi chính là xuất thân cận vệ thân tín của Cáp Mặc các hạ mà?" Bần đạo giả bộ không hiểu hỏi: "Nàng ta dù có lá gan lớn đến đâu cũng không dám lấn áp các ngươi mới đúng chứ? Vì sao các ngươi không kiện nàng với bề trên?"

"Nói ra thì rất dài dòng." Khắc Lạp buồn bực nói: "Ta xem tiểu huynh đệ ngươi là người hào sảng, là một người đáng để tin tưởng, chúng ta nói thật cho ngươi biết vậy, nhưng mà ngươi không thể nói lung tung ra ngoài đó!"

"Dĩ nhiên, nếu như hai vị đã tín nhiệm ta, ta đây tự nhiên không thể nào làm chuyện có lỗi với bằng hữu, ta thân là thương nhân, nếu không có cách nào bảo đảm danh dự, ta đây sau này còn có chỗ lăn lộn buôn bán được sao?" Bần đạo vỗ ngực bảo đảm.

Thế nhưng, nói mặc dù thật sự thoải mái, trong lòng bần đạo từ từ nổi lên nghi ngờ, hai người này tuyệt đối không ngốc, làm sao có thể trong lần đầu tiên gặp mặt đã thành thật đối với ta như thế chứ? Ta cuối cùng vẫn cảm thấy bên trong tựa hồ có âm mưu gì đó. Nghĩ tới đây, bần đạo mau chóng suy nghĩ cẩn thận, sợ bị bọn hắn lừa ngược nữa thì trộm gà không được lại mất cả nắm thóc.

"Tốt, chúng ta tín nhiệm ngươi." Khắc Lạp lập tức hào sảng nói: "Vậy thì chúng ta sẽ nói cho ngươi biết. Thật ra chúng ta có điểm yếu nằm trên tay nữ nhân kia. Không dám không tuân lệnh nàng ta."

"Điểm yếu?" Bần đạo tò mò nói: "Không thể nghĩ biện pháp bài trừ sao hả?"

"Khó khăn lắm!" Sử Đan Lợi căm tức nói: "Chúng ta đây bị nàng phái ra tiền tuyến. Kết quả trúng mai phục ăn một lần thua thiệt, quân đội tay chân tâm phúc tổn thất hầu như không còn, chúng ta thiếu chút không còn mạng chạy về. Thời khắc gấp gáp nhờ có người đàn bà kia dẫn quân đội tới cứu chúng ta. Mẹ kiếp, lúc ấy bộ dạng nàng ta cao ngạo lớn lối, cả đời lão tử cũng phải nhớ tới rồi !"

"Hừ, cái gì mà trúng mai phục, ta xem căn bản là nữ nhân kia giả bộ bày trò. Ta cũng không tin, chúng ta tại sao lại xui xẻo như vậy, lần đầu tiên đảm nhiệm chức vụ đã bị kẻ địch bao vây, tình thế như vậy vừa nhìn đã thấy rõ ràng người ta vốn mai phục tốt, chính là nàng ta mật báo rồi." Khắc Lạp nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nghĩ là như thế, nhưng không có chứng cớ nên đành nuốt mối nghi ngờ vào lòng. Khoản này sớm muộn gì cũng phải tìm nàng ta đòi lại."

"Không sai, ta cũng đã sớm hoài nghi như vậy, đáng tiếc chúng ta không có chứng cớ đích thực, không có biện pháp kiện nàng ta, chuyện này còn không nói. Nàng lại còn cầm cái đó làm khuyết điểm uy hiếp chúng ta, chỉ cần chúng ta dám không phục tùng nàng, nàng sẽ phải mang lần sai lầm đó ra trị tội chúng ta." Sử Đan Lợi nổi giận mắng: "Khốn kiếp mà, quân đoàn Thiên Sứ quy củ quá nghiêm khắc. Chúng ta không bao giờ dám phát động tay chân đâu!"

"Thì ra là như thế." Bần đạo gật đầu, ngay sau đó giả bộ lâm vào trầm tư, không nói thêm gì nữa.

Trầm mặc một hồi lâu, bọn họ đã hơi thiếu kiên nhẫn, Khắc Lạp mới ra hiệu cho Sử Đan Lợi. Sử Đan Lợi truyền tin nhẹ nhàng lôi kéo Mai Lặc.

Mai Lặc lập tức hiểu ý, cười khẽ với Sử Đan Lợi, sau đó đứng lên đi tới bên cạnh ta, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi là người thông minh, không biết có thể cho chúng ta một chủ ý, giải trừ cái phiền toái này hay không?"

"À?" Bần đạo sửng sốt, không nghĩ tới bọn họ lại mở miệng hỏi ta kế sách, ta cũng biết bọn họ không phải là có thành ý, cho nên giả bộ từ chối: "Ai, ta chỉ là một đứa con nít chưa mọc lông mọc cánh đủ mà, thông minh cái gì chứ?"

Khắc Lạp và Sử Đan Lợi vừa nghe liền khẩn trương, vội vàng không ngừng nháy mắt cho Mai Lặc.

"Ha hả !" Mai Lặc sau đó cười một tiếng, nói: "Lãnh chủ đại nhân tuổi không lớn nhưng mà chiến tích cũng rất kinh người đó! Kể từ khi ta thua ở trên tay ngươi, cố ý tìm kiếm tài liệu về ngươi để xem. Thật sự không nghĩ tới, ngươi không ngờ quả là lợi hại, mới mười ba tuổi đã cầm binh trăm vạn, đại chiến mấy ngàn lần, không có một lần chiến bại, được đại lục công nhận là Âm Hiểm Quân Thần. Người ta cảm thấy thua ở trong tay ngươi không có một chút oan uổng."

"Chuyện này, hắc hắc!" Bần đạo cười khổ nói: "Lấy thực lực của ta, trên chiến trường Nhân tộc ngươi cho là có thể bại sao? Ba người các ngươi bất kỳ ai đi ra cũng có thể một chọi trăm vạn, cho nên chuyện này không cần tính toán đi."

"Ha hả." Mai Lặc tiếp tục nói: "Lãnh chủ đại nhân quá khiêm nhượng, tựa hồ mỗi lần ngươi đánh giặc đều dựa vào thuộc hạ động thủ, bản thân không hề ra chiến trường mà. Như vậy cũng có thể thắng, hiển nhiên là do trí tuệ ngài quá rộng lớn đúng không?"

"A? Cái này…" Bần đạo vừa muốn giải thích, Mai Lặc liền cắt đứt lời ta.

"Cho dù chiến tích trên chiến trường Nhân tộc lãnh chủ đại nhân dễ dàng thắng lợi. Nhưng mà cùng quân đoàn Thiên sứ chúng ta đánh một trận lúc trước, ngài không có gì để nói chứ?" Mai Lặc cười khổ nói: "Chúng ta liên tiếp bố trí bẫy rập, tự hỏi hoàn hoàn đan xen kín kẽ không chê vào đâu được. Nhưng không ngờ ngài không chỉ khám phá ra kế hoạch của chúng ta, còn tương kế tựu kế một hơi nuốt hết ba vị Đại thiên sứ trưởng mười cánh của chúng ta. Nếu như không có lần sai lầm đó, chúng ta lúc ấy có ba vị chủ thần đỉnh cấp tụ hợp một chỗ làm sao có thể bị các ngươi bức lui?"

"Nếu như bọn họ lúc ấy không lùi, các ngươi cũng không có cách nào cứu ra Hỏa thần, càng không có cách nào phản công Thần Giới rồi." Mai Lặc bất đắc dĩ nói: "Ta nếu như không có đoán sai, những thần minh kia vốn năm bè bảy mảng là bị ngươi dụ dỗ tập hợp vào chung một chỗ. Tất cả bọn họ hành động thật ra đều là ngươi ở sau lưng chỉ huy, đúng không?"

"À..." Bần đạo không muốn tự tìm phiền toái, vội vàng phủ nhận: "Không phải là ta, không phải là ta mà, thực lực của ta nhỏ yếu như thế, làm sao có tư cách chỉ huy bọn họ chứ?"

"Lãnh chủ đại chúng đừng khiêm nhường nữa, nếu như thực lực ngài yếu nhược ta đây còn tính là gì chứ?" Mai Lặc cười nói: "Ngài không cảm thấy một đám chủ thần cấp một trở lên khách khí nói chuyện với một vị nhân vật cấp bậc Thiên sứ sáu cánh, chuyện này có kỳ quái không chứ?"

"A?" Bần đạo có chút kinh ngạc, không có nghĩ tiểu nữ nhân này tâm tư cẩn thận như vậy, thế mà lại nhìn thấu sơ hở của ta. Thế nhưng ta xem bọn hắn tựa hồ không có ác ý, bần đạo dứt khoát thừa nhận: "Không sai, tất cả kế hoạch đều là ta chế định và tự mình chỉ huy. Các ngươi muốn tìm ta báo thù?"

"Dĩ nhiên không phải." Mai Lặc vội vàng phủ nhận: "Trên thế giới không có địch nhân vĩnh viễn, quân đoàn Thiên Sứ đã ký kết hiệp nghị hòa bình cùng các ngươi, nếu như mọi người đã dừng chiến tranh, dĩ nhiên là không thể coi là địch nhân rồi."

"Nhưng mà, bởi vì ta mà chỗ dựa của ngươi là Da Cáp Đức bị giết. Chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi.

"Chủ sự ta là tự sát, không liên quan đến lãnh chủ đại nhân." Mai Lặc khẽ mỉm cười, nói: "Về phần ta, cuộc sống bây giờ có tốt hơn trước kia một chút." Vừa nói nàng vừa mỉm cười quyến rũ với Sử Đan Lợi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Ha ha!" Sử Đan Lợi cười lớn hai tiếng rồi kéo Mai Lặc vào trong ngực, nói: "Không sai, Mai Lặc bây giờ rất là sung sướng." Vừa nói tay hắn lại bắt đầu giở trò.

"Ha hả." Sử Đan Lợi mỉm cười nói: "Nói đúng ra, Da Cáp Đức không chết cũng không tới phiên chúng ta đi ra ngoài đổi khí. Tiểu huynh đệ yên tâm, giữa chúng ta thật ra không có thù hận gì cả."

Nhìn bộ dáng bọn họ coi như chân thành, hình như không có chút gì là đang lừa gạt, vậy thì còn chủ tử Cáp Mặc của bọn hắn bị ta chém rụng nửa thân thể còn đang bế quan dưỡng thương thì sao? Ta thử nghĩ một hồi cũng không kỳ quái. Lúc ấy nhìn thấy một màn này chỉ có ta, Hỏa tổ cùng với bản thân Cáp Mặc. Ta và Hỏa Tổ tự nhiên không đi nói lung tung. Về phần Cáp Mặc, chuyện tình mất mặt như vậy hắn che dấu còn không kịp, làm gì đi nói cho bộ hạ nghe. Dù sao hắn cũng bị một gã thấp hơn hai cấp đả thương mà, tin này mà truyền đi hắn sẽ không phải đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi?

"Ha hả, thế thì ta an tâm." Bần đạo cười nói: "Chuyện đã qua chúng ta cũng đừng có nói thêm nữa, ta là thương nhân, thích nói hòa khí sinh tài."

"Đúng vậy, đúng vậy. Mọi người vốn không phải là địch nhân, huống chi chúng ta còn có chung kẻ đối đầu là Athena. Căn cứ theo thuyết pháp "địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu", chúng ta bây giờ thật ra phải là bằng hữu đấy." Mai Lặc cười nói.

"Ha hả." Bần đạo cười khổ nói."Athena quá đáng ghét. Nhưng mà nàng ta dù sao cũng là một thành viên của quân đoàn Thiên Sứ các ngươi, là chiến hữu của các ngươi, là đồng liêu, thậm chí là cấp trên. Mặc dù ta phi thường không thích nàng, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý đối đãi nàng như địch nhân sao?"

"Đương nhiên rồi." Sử Đan Lợi tức giận nói: "Làm gì có cấp trên ra kế sách hãm hại thuộc hạ, chúng ta cùn sớm đã không đội trời chung với nàng ta rồi."

"Không sai." Khắc Lạp cũng cả giận nói: "Nếu không phải trên tay nàng nắm giữ điểm yếu của chúng ta, hiện tại chúng ta đã sớm kéo nàng xuống nước rồi."

"Đúng vậy đó, bây giờ chúng ta không làm được gì cả. Tất cả vấn đề đều phải hỏi qua ý của nàng ta." Mai Lặc nói với ta: "Nếu như lãnh chủ đại nhân có thể giải quyết chuyện này thay chúng ta, chúng ta tự nhiên có báo đáp."

Không trách được lúc mới bắt đầu bọn họ đối với ta thành thật như vậy, thì ra là có chủ ý muốn cầu ta đây, hắc hắc, chuyện này cũng không khó. Vì muốn gầy dựng quan hệ và lấy được tín nhiệm của bọn hắn, che dấu liên lạc giữa ta và Athena, không thể không giúp bọn hắn một phen. Ta sẽ làm cho Athena ăn thua thiệt nhỏ một lần vậy. Dù sao sau này cũng có thể tìm trở về toàn bộ mà."

Nghĩ tới đây bần đạo khẽ mỉm cười, nhìn qua Khắc Lạp và Sử Đan Lợi nói: "Biện pháp thật ra cũng có, không biết các ngươi có dám làm thử hay không?"

"Biện pháp gì? Nói trước nghe một chút." Sử Đan Lợi vội vàng hỏi.

"Đối phó chuyện như vậy, biện pháp tốt nhất là làm ác nhân cáo trạng trước. Các ngươi viết thư xin tội báo cho Cáp Mặc, nói mình bị Athena phái ra tiền tuyến, kết quả trúng bẫy rập địch nhân mai phục, "vừa vặn" tại thời điểm toàn quân sắp chết hết được Athena xuất hiện cứu giúp, các ngươi đã làm cho Cáp Mặc đại nhân mất mặt, xin đại nhân trách phạt các ngươi."Bần đạo cười nói: "Nhớ kỹ nhất định phải dùng đúng hai từ "vừa vặn" kia !"

"Như vậy được không?" Sử Đan Lợi không hiểu nói: "Nếu như bị bề trên biết chúng ta ra quân tổn thất, vậy thì chúng ta chạy không thoát một trận trách phạt đó? Phải biết rằng, thân vệ tâm phúc như chúng ta kém cỏi nhất cũng là Thiên sứ chiến tướng sáu cánh, một lần làm cho quân đoàn hao tổn một vạn binh, tổn thất lớn như vậy đã đủ đưa chúng ta vào Hóa Sinh Trì tắm rồi."

"Yên tâm, hiện tại Thần Giới chính là lúc đang cần dùng người, Cáp Mặc đại nhân dù thế nào cũng không thể giết chết các ngươi. Nhiều nhất chỉ khiển trách mấy câu thôi. Bản thân bị bề trên mắng chửi một lần, chung quy vẫn đỡ hơn bị Athena đi kiện mà?" Bần đạo cười nói: "Rồi lại nói, Cáp Mặc đại nhân là một người khôn khéo, hắn nhất định có thể nhìn ra Athena có cấu kết với địch nhân, tối thiểu cũng sẽ hoài nghi, trước khi không có xác nhận rõ ràng mọi chuyện, hắn sẽ không trách phạt các ngươi đâu!"

Sau đó Khắc Lạp và Sử Đan Lợi lâm vào một trận trầm tư, lát sau Khắc Lạp nói: "Đúng thế, đại nhân không thể không niệm tình làm thuộc hạ lâu năm của chúng ta, rồi hãy nói thế cục nơi này hết sức bất ổn, không có chủ thần đỉnh cấp trấn giữ đã đủ rối loạn lắm rồi, nếu như giết luôn chúng ta thì ai sẽ tới thủ vệ nơi này đây? Ta nghĩ là có thể thử một lần."

"Vậy lỡ may nếu như phải vào Hóa Sinh Trì?" Sử Đan Lợi chột dạ nói.

"Khả năng này cũng có tồn tại, nhưng mà nhỏ lắm. Cáp Mặc không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ. Hơn nữa hắn vốn không yên lòng đối với Athena, nếu không hắn sẽ không phái các ngươi tới đây. Cho nên, ta nắm chắc sau khi Cáp Mặc nhận được tin này hắn nhất định sẽ bố trí bẫy rập để thử dò xét Athena." Bần đạo tự tin nói.

"Đúng, nói không chừng đại nhân còn có thể trị tội Athena nữa đó." Khắc Lạp nói.

"Không, điều này là không thể." Bần đạo cười nói.

"Tại sao?" Khắc Lạp không hiểu nói.

"Bởi vì nơi này không thể bỏ Athena được, lời này nói các ngươi sẽ không thích nghe, nhưng nếu không có Athena mà chỉ dựa vào hai vị có thể bảo vệ tốt phần gia nghiệp này hay không?" Bần đạo cười hỏi.

"Ai…" Khắc Lạp cười khổ nói: "Không thể, không thể nào, bản lãnh nữ nhân này rất lớn, nếu không phải nhờ có trận pháp kỳ lạ của nàng, chúng ta đã sớm bị người ta giết gọn lâu rồi."

"Đáng giận chính là Athena cự tuyệt truyền thụ trận pháp này cho chúng ta, mà chúng ta nhìn thấy mấy lần vẫn không thể học được, thật sự là quá buồn bực." Sử Đan Lợi nói.

Hắc hắc, bần đạo cười lạnh ở trong lòng, Bát Trận Đồ kia có sáu mươi bốn nhân sáu mươi bốn lần biến hóa, tổng cộng là bốn ngàn không trăm chín mươi sáu là thay đổi, nhìn vài lần là có thể học xong, vậy còn gọi thiên cổ kỳ trận được sao? Ngay cả Athena cũng chỉ có thuộc có mấy trăm loại biến hóa mà thôi, những thứ khác còn phải từ từ học chỗ của ta mà.

"Ai dà, chuyện này thì không có cách nào rồi, nghe nói trong quân đoàn Thiên Sứ các ngươi, rất nhiều người đều có tuyệt kỹ của mình, nhưng mà cũng cất dấu cho riêng mình mà, có phải không?" Bần đạo cười hỏi.

"Đúng vậy !" Khắc Lạp bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà loại kỹ xảo tăng lên lực chiến đấu của tập thể này thật sự không nên giữ bí mật, ta muốn kiện nàng lên bề trên một lần."

"Ha hả, cái này dù sao cũng là kỹ xảo của người ta, ngươi có kiện cũng không thắng, Cáp Mặc đại nhân không thể nào vì kỹ xảo của Athena mà phá hư truyền thống xưa nay của quân đoàn Thiên Sứ. Nếu không, những gã chủ thần đỉnh cấp Thiên sứ tự suy diễn ra kỹ năng cho mình cũng phải giao nộp ra hết sao? Như vậy quân đoàn Thiên Sứ chắc chắn sẽ rối loạn vô cùng." Bần đạo mau chóng khuyên hắn bỏ cái ý niệm này đi. Đả kích Athena chút ít thì có thể, nhưng mà không thể để lộ bí mật Bát Trận Đồ được.

"Ai..." Khắc Lạp bất đắc dĩ nói: "Nói cũng đúng, nhưng mà cơn giận của ta còn không thông mà?" Ta đây hao binh tổn tướng còn bị nàng ta nắm tóc, lần này chủ động xin tội với bề trên cũng không biết có bị xử tử hay không nữa, ta không cam lòng mà."

"Hắc hắc, chuyện này có cái gì khó chứ, ta có thể giúp ngươi một phen !" Bần đạo cười nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.