Thâm Hải

Chương 22




Vừa tỉnh dậy đã có người thân ở bên cạnh ân cần hỏi han, cảm giác này, thực quá tốt !

Kiếp trước, cha mẹ nàng ly hôn khi nàng còn rất nhỏ, sau lại vào ở nhà họ Lăng, bị hai anh em Linh Sa và Chi Hạo khi dễ. Nàng chỉ được bảo vệ khi thể hiện ra tài năng của chính nàng, nhưng rồi liên tiếp gặp phải họa sát thân. Chính vì vậy, kiếp này, nàng nhất định phải trở thành tuyệt thế cường giả. Khi chưa thể trở thành cường giả, nhất định chưa thể bại lộ !

"Yên Nhi, con..không sao chứ"

Hạ Lan, mẫu thân nàng, một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, vô cùng ôn nhu vuốt ve khiến nàng thực muốn khóc.

"Ây, không phải là bị thiêu tới ngốc luôn chứ ?''

Lãnh Thu Nguyệt, tỷ tỷ nàng, tuy có hơi độc mồm độc miệng, nhưng quả thực vô cùng quan tâm nàng, hơn nữa còn là một thiên tài tu luyện nữa nha ~

Vẫn đứng một bên nãy giờ, Lãnh Kỳ chợt mở miệng, trừng Thu Nguyệt

"Còn không phải tại muội sao ? Thường ngày rất hay gây họa ?"

"Ây..Đại ca, sao huynh có thể nói như vậy được ? Là do lũ cẩu cắn trộm đó chứ . Muội mà tìm thấy gian tế đó, nhất định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất, kêu cha gọi mẹ"

"Khụ..khụ..đau a.."

Thấy Thu Nguyệt còn tiếp tục huyên thuyên, Phi Yên liền ho vài tiếng cắt đứt lời nàng, thực không ngờ lại làm cho nứt vảy vết thương, đau đến nhăn cả mày.

Hạ Lan vội vã đổ ra một viên đan dược, uy đến miệng Phi Yên. Nàng cũng không khách khí mà nuốt luôn vào. Đan dược vừa vào miệng liền tan thành chất lỏng, trực tiếp bị cơ thể hấp thu. Trong cơ thể Phi Yên quả thật có một lực lượng không ngừng chữa trị, cải tạo thân thể nhưng không có nghĩa là trong phút chốc liền khỏi hẳn, mà tiến hành chữa trị từ sâu bên trong, vết thương nghiêm trọng thì năng lượng rót vào càng nhiều.

"Đứa nhỏ này, sao lại không nghelời vậy chứ. Ngoan một chút, nằm yên đó"

Thu Nguyệt và Kỳ cũng vô cùng hốt hoảng, luống cuống chân tay, rốt cuộc cũng không biết mình nên làm gì, đành đứng ngoan ngoãn một chỗ.

Phi Yên phì cười, nhưng lại sợ tổn thương đến thân thể đành nhịn xuống, khuôn mặt nhăn nhó, nghẹn đỏ vô cùng đáng yêu.

Lỗ tai chợt rung nhẹ. Được huấn luyện đặc biệt khi còn ở hiện đại khiến giác quan của nàng vô cùng tốt. Âm thanh náo động, tuy rất khẽ nhưng không tránh khỏi lọt vào tai nàng. Tiếng binh khí cùng chú pháp vang lên thật khẽ.

"Mẫu Thân, ca, tỷ, hình như bên ngoài có đánh nhau a" Phi Yên chu môi, vẻ mặt đáng yêu lại suy nghĩ nói.

Hạ Lan nghe con gái nói vậy, cũng chú ý một chút, nhưng không thấy có động tĩnh gì. Nàng mới chỉ là ma pháp sư cấp 8 sơ kỳ, tinh thần lực cũng khó có thể xem xét quá xa khu hậu viện, Thu Nguyệt thì lại càng không có khả năng.

Lãnh Kỳ cẩn thận nghe ngóng. Tu vi của hắn vượt xa mẫu thân cùng phụ thân, hai mươi năm tuổi, ma pháp sư cấp 9 trung kỳ, hiển nhiên tinh thần lực vượt xa cấp ma pháp sư cấp 8.

"Quả thực có đánh nhau a. Tiểu Yên, muội cũng không phải quá thính đi.."

Sắc mặt Hạ Lan chợt biến đổi, run rẩy : "Kỳ, Tiểu Nguyệt, mau ra ngoài a ! Có chuyện lớn xảy ra rồi" Cẩn thận đỡ Phi Yên xuống giường, cả ba liền phóng ra ngoài.

"Mẫu Thân..."

"Tiểu Yên ngoan, mẫu thân cùng ca và tỷ con ra ngoài xem một chút liền trở lại ngay, tiểu Yên nhất định phải nằm im đó"

Nhẹ gật đầu, Phi Yên liền nghiêng người, nhắm mắt. Nàng quả thực vô cùng mệt mỏi. Vả lại, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không đến lượt một phế vật như nàng quan tâm.

Lúc Hạ Lan cùng Kỳ và Thu Nguyệt đi đến phía Tây nội viện – nơi có đánh nhau thì mọi chuyện có vẻ đã kết thúc. Dưới đất, năm thi thể hắc y nhân, có cả thi thể hộ vệ Lãnh gia, xung quanh, một mảnh hoang tàn.

Lãnh Kỳ vẻ mặt nghiêm túc tiến đến chỗ vài vị trưởng lão hỏi thăm tình hình. Hạ Lan và thu Nguyệt bị đuổi khéo trở về phòng.

Phía Tây nội viện là khố phòng của Lãnh gia, nơi cất giữ những vật phẩm, tài nguyên tu luyện vô cùng quý giá, còn có các loại chú pháp, cấm thuật được lưu truyền ngàn đời.

Lãnh kỳ nhặt lấy một tấm lệnh bài tung ra từ một thi thể của sát thủ, vẻ mặt trầm lãnh.

"Là người của Sát Thần Lâu"

Xung quanh, một mảnh trầm tĩnh. Sát Thần Lâu, tổ chức sát thủ số một Bách Linh Quốc, chỉ cần đưa đủ tiền, không gì không dám nhận. Một khi đã nhận chỉ có thành công, tuyệt không thất bại.

Kỳ vẻ mặt đăm chiêu. Nếu là sát thủ thì...tại sao phải chạy đến khố phòng ? Đáng lẽ nên là vài tên đạo tặc, hoặc là vài cường giả. Sát thủ thì quả thực ấn nấp rất tốt, nhưng vướng vào các loại trận pháp hay kết giới thì lại rất khó thoát thân, huống hồ là trong khố phòng của lãnh gia.

"Chỉ có năm tên ?"

Lãnh Kỳ trầm giọng hỏi. Một thị vệ cầm đao tiến tới, vẻ mặt cung kính cùng kiêu ngạo đáp.

"Quả thực chỉ có năm tên tiến tới khố phòng, đã bị chúng thuộc hạ giết chết"

Gương mặt Kỳ thoáng chốc trở nên tức giận cùng sợ hãi. Nếu hắn đoán không lầm thì mục tiêu lần này không phải là bảo vật hay bí kíp mà là..mạng người, của Lãnh gia.

"Không ổn rồi ! Nhị vị trưởng lão mau theo ta tới hậu viện."

Rồi không để Tam cùng Ngũ trưởng lão kịp suy xét đã phi thân đi. Hai vị trưởng lão cũng nhanh chóng hướng hậu viện mà đi. Tam trưởng lão là ma pháp sư cấp quân chủ sơ kỳ, Ngũ trưởng lão cũng đã là chiến sĩ cấp bậc quân chủ trung kỳ, nên nhanh chóng vượt xa Lãnh Kỳ.

Với tu vi của hai người, ngay khi vừa đến gần đã nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, mùi máu tươi thoang thoảng. Sắc mặt chợt biến đổi, cả hai tăng tốc hướng tới trạch viện của Đại tiểu thư Lãnh Cẩm.

Sát thủ Sát Thần Lâu, ra chiêu hung ác, chiêu chiêu đoạt mệnh. Chỉ nghe phập một tiếng, ma trượng rơi xuống đất, đại tiểu thư lãnh gia cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn. Một thiên tài cứ như vậy mà ra đi.

Tam trưởng lão tức giận niệm pháp, ma pháp thổ hệ như biến dạng thành những mũi tên nhọn hoắt, với tốc độ kinh người lao xuyên qua hai thân thể của sát thủ, ngũ trưởng lão lúc đó cũng đã chém chết một tên khác. Còn hai tên sát thủ, bởi nhiệm vụ đã hoàn thành, lại thấy tình thế nguy hiểm liền phi thân chạy trốn, liền bị một quả cầu nước bắn tới, nhất thời máu văng tung tóe.

"Chúng ta vẫn là đến chậm một bước" Tam trưởng lão vẻ mặt trầm lãnh nói.

Lãnh Kỳ suy tư hỏi "Chuyện này nên nói sao với gia chủ ? Lần này quả thực là lỗi của chúng ta, không suy xét chu toàn"

"Việc này vốn không liên quan tới đại thiếu gia. Gia chủ cùng nhị vị trưởng lão đang bế quan, trước đó cũng đã căn dặn hai bọn ta phải đề phòng. Nhưng là.." Ngũ trưởng lão vẻ mặt áy náy, cũng có chút bi thương. Lãnh gia, ngày càng suy sụp, bây giờ không biết phải chịu thêm đả kích gì nữa

"Còn phụ thân ta cùng Đại trưởng lão chừng nào thì trở lại ?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.