Thâm Hải

Chương 2: Bạng tử và triều nam




- Trở nên mạnh mẽ!

Những đệ tử Vân Hải tông này ai nấy đều đỏ bừng mắt. Lâm Phong nói không sai, nếu Vân Hải tông có thực lực hùng mạnh thì ai dám đến diệt, nếu bọn họ đủ mạnh thì làm sao lại thành nô lệ được.

Đám tuyệt đại thiên kiêu đó phất tay một cái là có thể tiêu diệt một tông môn, thậm chí là cả một quốc giá, đó mới là tiêu sái, lăng vân thiên địa chân chính. Mà những kẻ yếu như bọn họ chỉ có thể bị người ta lăng nhục, thậm chí trở thành nô lệ, nô dịch cho kẻ khác, bị đối đãi như súc sinh. Bọn họ, không cam lòng.

Lâm Phong nhìn phản ứng của bọn họ, lòng thầm vui mừng, những người này đều nắm chặt nắm tay lại, gân xanh nổi lên. Dù ai bị khắc lên dấu ấn nô lệ trở thành nô lệ thì đều hiểu hai chữ nhục nhã này, hiểu pháp tắc của thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, trái tim bọn họ sẽ kiên cường hơn, ý chí bọn họ sẽ vững vàng hơn.

Ánh sáng lóe lên, trong tay Lâm Phong đột nhiên hiện ra nhiều công pháp võ kỹ, đúng là hắn lấy được từ cổ điện trong Vân Hải tông ngày ấy, nay vừa đúng lúc để bồi dưỡng người của Vân Hải tông.

- Trước khi chết, Nam Cung tông chủ đã truyền vị trí Tông chủ cho ta, những thứ này là mấy công pháp võ kỹ lợi hại của Vân Hải tông ta, đều là Huyền cấp trung phẩm. Các ngươi nhìn xem có thích hợp cho mình tu luyện không, thấy được thì cầm mà tu luyện.

Lâm Phong đặt những công pháp võ kỹ này xuống đất, khiến ánh mắt đám người kia dán chặt vào đó, công pháp và võ kỹ luôn có sức hấp dẫn lớn như vậy với võ tu.

Có người lập tức bước lên lựa chọn công pháp võ kỹ, nhưng cũng có không ít người đứng nguyên tại chỗ, nhìn Lâm Phong.

- Về đi.

Lâm Phong bước lên một bước, một luồng khí thế lạnh lùng tỏa ra trên không trung, khiến đám lựa chọn công pháp võ kỹ này giật mình, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.

- Cút về đi.

Lâm Phong nheo mắt lại, hàn quang bắn ra. Những người này không rõ vì sao Lâm Phong tức giận, nhưng vẫn lui về chỗ cũ.

- Tông chủ.

Những người vừa rồi đứng đó không động kia có người hơi khom người xuống với Lâm Phong. Những người khác lập tức hiểu ra, cũng khom người hô:

- Tông chủ.

Nhìn đám người này, Lâm Phong lạnh nhạt nói:

- Ta thực thất vọng về các ngươi.

Nghe lời Lâm Phong nói, mọi người đều run lên.

- Ta không phải muốn nghe các ngươi hô một tiếng tông chủ, ta chỉ muốn xem có bao nhiêu người có thể giữ được tỉnh táo. Một kẻ chỉ lo lợi ích trước mắt mà ngay cả tình thế đều không phân biệt được, lại còn vọng tưởng trở thành cường giả, ta nói cho các ngươi biết, đó là kẻ ngốc nói mê.

Lâm Phong không hề khách khí nói:

- Không biết có phải làm nô lệ đã lâu nên có người ngay cả liêm sỉ cũng từ bỏ! Ta cứu các ngươi ra, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta cần mấy tên tiểu nhân chỉ biết xông lên cướp công pháp võ kỹ, ngay cả chút lễ phép tôn trọng cơ bản nhất cũng không có, mà nghe người khác hô tông chủ thì nịnh nọt phụ họa hô theo sao?

- Các ngươi khiến ta thật thất vọng!

Lâm Phong lặp lại câu này khiến đám nô lệ võ tu kia cảm thấy mặt bỏng rát.

- Ta thiếu nợ các ngươi ư? Mấy nghìn nguyên thạch trung phẩm, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta muốn một đám tiểu nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, đã không còn liêm sỉ, chỉ biết ích lợi mà quên cả cảm ơn? Ta bồi dưỡng các ngươi, nhưng tương lai vì lợi ích, có lẽ các ngươi sẽ bán đứng đồng bạn, cũng bán đứng cả ta.

Lâm Phong nhìn chằm chằm đám người kia, tiếp tục nói:

- Đương nhiên, có lẽ vừa rồi các ngươi sơ sót! Ta nói những điều này là để các ngươi nhớ kỹ chuyện hôm nay, lần này là ta, nếu lần sau các ngươi gặp kẻ khác mà sơ sẩy với vọng động như vậy thì thứ mất là mạng các ngươi đấy.

- Nhớ cho kỹ, ta không cần phế vật, lại càng không cần tiểu nhân.

Lâm Phong lạnh nhạt nói:

- Có ai muốn đi thì giờ có thể nói.

Tất cả mọi người nhìn Lâm Phong, khẽ lắc đầu.

- Hãy nhớ kỹ lựa chọn của các ngươi!

Lâm Phong nói một tiếng rồi xoay người bước đi:

- Cứ tự nhiên lựa chọn công pháp võ kỹ trên mặt đất, các ngươi hãy tu luyện ngay ở đây, tất cả đều không được ra khỏi phủ đệ này! Ba tháng sau ta lại đến.

Lâm Phong rời đi, Bá Đao và Y Tuyết đều lẳng lặng đi theo sau.

- Bá Đao, ngươi cũng ở lại đây.

Lâm Phong nói với Bá Đao, đưa một quyền công pháp cho y, nói:

- Công pháp này rất thích hợp với ngươi, ngươi cầm lấy mà tu luyện. Ngoài ra, những kẻ khác, ai dám ra phủ đệ này nửa bước, giết!

Chữ giết đó mang theo sự lạnh lẽo khiến Bá Đao và Y Tuyết đều sửng sốt, nhìn Lâm Phong.

Mà Lâm Phong mặt không chút thay đổi tiếp tục bước đi.

Hắn vẫn luôn nhớ kỹ, đây là một thế giới tàn nhẫn vô tình, những người đó là người của Vân Hải tông, cho nên Lâm Phong hắn mới bỏ nguyên thạch ra cứu, dùng công pháp võ kỹ bồi dưỡng bọn họ, không vì gì khác, chỉ bởi vì ba chữ Vân Hải tông.

Nhưng Lâm Phong cứu bọn họ mà bọn họ lại không biết ơn, lén lút bỏ đi, đó là hạng tiểu nhân, hạng người không biết liêm sỉ.

Vả lại, khi bọn họ lựa chọn rời đi thì đã không còn liên quan gì đến Vân Hải tông nữa, một tên tiểu nhân vô liêm sỉ không còn liên quan đến Vân Hải tông thì Lâm Phong giữ lại làm gì? Chẳng lẽ chờ tương lai để bị loại người này bán đứng?

Đám người trong phủ đệ này là thành phần cuối cùng của Vân Hải tông, Lâm Phong sẽ không để bọn họ gặp chuyện không may.

Bá Đao đứng nguyên tại chỗ, nhìn thoáng bóng lưng Lâm Phong rồi lập tức cúi đầu xuống, mở công pháp trong tay ra, thân thể lập tức chấn động.

- Bá Đao quyết, tu luyện đao nguyên bá đạo, là công pháp Địa cấp hạ phẩm, tu luyện hùng mạnh rồi thì chân nguyên cả người bá đạo như đao, phá hủy tất cả.

- Bá Đao quyết, công pháp Địa cấp!

Bá Đao thì thào, dường như công pháp này là chuẩn bị cho y, hơn nữa còn là công pháp Địa cấp khủng bố.

Ngẩng đầu lên, Bá Đao lại nhìn bóng lưng Lâm Phong. Lâm Phong làm cho người ta không đoán ra được, nhưng không thể phủ nhận là Lâm Phong thực sự thông minh, cực kỳ thông minh.

Hắn phóng khoáng để một quyển công pháp Địa cấp cho Bá Đao như vậy, lại thoải mái đi như thế, loại ban thưởng cùng tín nhiệm này khiến Bá Đao thấy tâm cũng hơi trầm trọng.

Dường như y càng lúc càng nợ Lâm Phong nhiều hơn.

Trở lại Thiên Nhất học viện, Lâm Phong để Y Tuyết đến chỗ mình ở rồi lập tức tự mình đi vào rừng hoa đào, nghe tiếng đàn.

Thầy dường như vĩnh viễn ngồi ở đó, dùng mười ngón tay gẩy ra thiên âm.

Tâm phải yên lặng, dùng đàn rửa sạch cát bụi trong trái tim.

Lâm Phong nghe thầy gẩy đàn nửa ngày mới rời khỏi rừng hoa đào, trở lại cổ bảo, nhưng hắn chưa lập tức quay về chỗ ở mà đi thẳng đến tháp tu luyện.

Ước hẹn ba tháng với võ tu mà nói chỉ chớp mắt là qua, Lâm Phong đương nhiên không quên cái hẹn giữa hắn và Hắc Ma.

Nay thực lực của hắn đã là Linh Vũ cảnh tầng năm, lại thêm nhiều con bài chưa lật, hắn có thể đánh bại cả võ tu Linh Vũ cảnh tầng sáu.

Nhưng thực lực Hắc Ma là Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, ở trong học viện này những người cùng cấp bậc không ai là đối thủ của gã, dù là Linh Vũ cảnh tầng bảy thì cũng không dám giao chiến với Hắc Ma, có thể thấy được gã lợi hại thế nào.

Hắc Ma được xếp hạng mười trong Thiên Nhất học viện tính theo thực lực, hơn nữa ai cũng không biết là ước định ba tháng đến rồi, tu vi Hắc Ma có thể càng mạnh hơn không.

Thực lực của Lâm Phong giờ vẫn còn chưa đủ, vẫn còn thiếu sót.

Hắc Ma có thể chiến thắng người ở cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bảy, nhưng Lâm Phong mà muốn một mình đối phó Linh Vũ cảnh tầng bảy là rất khó.

Giống như lúc ở trong tửu lâu, không có Bá Đao phối hợp thi triển ba tuyệt sát kia, tên nam tử áo xám cũng đủ để tạo thành phiền phức lớn cho Lâm Phong.

Cho nên hắn trở về thì vội vã chạy đến rừng hoa đào để tâm yên tĩnh lại, sau lập tức tới tháp tu luyện này, hắn rất cần thực lực.

Lần này Lâm Phong không đi tầng cao của tháp tu luyện, mà đi thẳng tới tầng thứ ba. Dù bước trên mặt đất, hắn vẫn có thể cảm giác được sự dao động của thiên địa nguyên khí truyền ra từ dưới lòng đất, cực kỳ cường liệt.

Có người đi đến tầng thứ ba, thấy Lâm Phong đứng ở bên cạnh trông như là muốn tìm phòng tu luyện, không khỏi ngạc nhiên.

Không biết vị cường giả hệ Tướng Tinh Lâm Phong kia lại đến tầng thứ ba tìm phòng tu luyện, nên biết rằng ba tầng trước của tháp tu luyện đều đã có người đặt, là phòng tu luyện dành riêng.

Nói cách khác, mỗi một gian phòng tu luyện của nơi này đều có chủ nhân, dù bọn họ không ở, phòng tu luyện vẫn phải để không như vậy, không cho người khác bước vào.

Cho nên khi Lâm Phong đi đến phòng tu luẹn ở tầng thứ ba thì phát hiện nơi này có hai gian tu luyện trống, bên trong không hề có ai tu luyện, mà người qua lại thì chẳng hề nhìn đến bên đó, trực tiếp đi lên tầng trên của tháp tu luyện.

Mà trên cửa của hai gian phòng tu luyện này đều khắc một chữ Cấm rất lớn, mà ở cạnh chữ cấm đó là tên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.