Thâm Hải

Chương 13: Hư cấu và sự thật




- Chủ tịch ngài nói rất đúng! Đồ Phấn Đấu cười cười rồi nói tiếp: - Trong hai tháng gần đây thành phố Linh Long chúng tôi căn bản tiến hành đột kích kiểm tra một lượt các công trình xây dựng, trải qua kiểm tra phát hiện 95% các công trình là phù hợp chất lượng.

- Đồng thời chúng tôi còn chuẩn bị thành lập một cơ chế mới, phải có người chịu trách nhiệm rõ ràng về các công trình, có chế độ phụ trách, xử lý từ gốc rễ... Đồ Phấn Đấu có tài ăn nói rất tốt, lần này báo cáo rõ ràng, biện pháp đắc lực, hơn nữa mặt mũi lại cười tươi sáng lạn giống như những hành động trước đó của Vương Tử Quân chỉ điểm ra bệnh tật của thành phố Linh Long, Đồ Phấn Đấu hắn là người phải mang ơn. Thật ra Vương Tử Quân biết rất rõ, bây giờ Đồ Phấn Đấu căn bản cực kỳ oán hận mình.

- Chủ tịch Vương, tháng sau chúng tôi sẽ chuẩn bị dỡ bỏ những ngôi nhà không hợp cách ở thôn Trương Trang, chúng tôi sẽ tiến hành xử phạt nghiêm khắc những hành vi nhận thầu không theo quy định của tập đoàn Đỉnh Duyệt, tất cả những nhân viên liên quan sẽ phải tiếp nhận chế tài pháp luật nghiêm khắc nhất... Đồ Phấn Đấu nói ra những lời đã được chuẩn bị kỹ càng trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy hắn không muốn đến gặp Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không quan tâm đến thái độ của bí thư Sầm.

Bí thư Sầm yêu cầu Đồ Phấn Đấu đến báo cáo cho Vương Tử Quân, hắn không thể từ chối. Điều này được thực hiện cũng có nghĩa là thành phố Linh Long sắp tiến vào một giai đoạn mới.

Vương Tử Quân căn bản cho ra vài yêu cầu với thành phố Linh Long, sau đó kết thúc viên mãn buổi báo cáo của Đồ Phấn Đấu hôm nay. Khi Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đi ra khỏi phòng, Vương Tử Quân còn tiễn ra tận cửa.

- Bí thư Đồ, dù thế nào thì sự việc này xem như cũng đã qua. Miêu Dược Hổ đi ra ngoài khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh rồi dùng giọng cảm khái nói với Đồ Phấn Đấu.

Đồ Phấn Đấu gật đầu nói: - Chủ tịch Miêu, lần này mặc dù sự việc đã qua nhưng trả giá là không nhỏ.

Đồ Phấn Đấu dù không nói rõ mình phải bỏ ra một cái giá lớn, thế nhưng Miêu Dược Hổ biết người này nói cái gì. Hắn dùng dư quang khóe mắt nhìn Đồ Phấn Đấu, trong lòng đầy kiêng kỵ.

Lúc này bên ngoài khu văn phòng cục thủy lợi hầu như hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cán bộ, tuy bọn họ đều ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc của mình, thế nhưng bọn họ nhìn qua cửa sổ vẫn thấy rõ tình hình bên ngoài.

- Nhìn bên ngoài chủ tịch Vương còn trẻ hơn cả trên tivi. Một viên cán bộ trẻ tuổi dùng giọng cảm khái nói.

- Ngày sau nếu tôi có thể phát triển như chủ tịch Vương thì đã cảm thấy quá đủ rồi. Một viên cán bộ vừa mới tốt nghiệp vào nhận công tác rốt cuộc không biết trời cao đất rộng, hắn hồn nhiên giống như không biết những lời của mình căn bản làm cho không ít lão đồng chí trong đơn vị mất hứng.

- Tiểu Hào, trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần chịu khó công tác, chỉ cần cậu làm tốt, như vậy không vài năm nữa biết đâu cậu sẽ là người chủ trì công tác của cục thủy lợi? Khi đó cậu cũng đừng quên nhóm người chúng tôi là được. Một viên cán bộ hơn bốn mươi tuổi cười tủm tỉm rồi nói, lời này của hắn không khỏi làm cho mọi người cười vang. Có vài người lên tiếng: - Cục trưởng Hào, đến khi đó mong ngài đừng quên cất nhắc anh em chúng tôi, chưa hy vọng đến những gì khác, chỉ cần cho thêm anh em chút tiền ăn là được.

Viên cán bộ thanh niên thấy mọi người cười vang mà tỏ ra khó xử, vô tình có vài phần xấu hổ, thầm hận mình mở miệng cuồng ngôn, vì người mới đến đơn vị điều quan trọng nhất là công tác mệt nhọc và nén giận. Thật ra với thực lực kinh tế của gia đình Tiểu Hào, hắn hoàn toàn có thể chạy xe BMW đi làm, thế nhưng hắn không dám, lãnh đạo chỉ ngồi xe hơn hai trăm ngàn, mình chạy xe BMW đi làm không khác nào tự hủy đi tương lai, điều quan trọng nhất là phải an phận.

Đúng lúc này chợt thấy có người nói: - Đừng nói lung tung, chủ tịch Vương có lẽ sẽ đến từng khu văn phòng một chuyến.

Những lời này quả nhiên có tác dụng, chỉ sau giây lát thì bầu không khí trong phòng trở nên lạnh ngắt như tờ.

Vương Tử Quân tất nhiên không biết được phán đoán của Tiểu Hào, lúc này hắn đang cùng đi với cục trưởng Trình Nghiêu Quảng của cục thủy lợi, đi thăm thú và quan sát đơn vị.

- Chủ tịch Vương, sau khi diễn đàn kêu gọi đầu tư được thành lập, dưới sự quan sát của chúng tôi, có thể thấy nhiều khu vực nhanh chóng cho ra phản ứng với những vấn đề xuất hiện, căn bản có tác dụng rất lớn. Trình Nghiêu Quảng vừa giảng giải về hệ thống của cục thủy lợi cho Vương Tử Quân vừa dùng giọng đắc ý nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng rất thỏa mãn với những gì mà diễn đàn kêu gọi đầu tư mang lại. Sau khi hỏi vài vấn đề thì hắn quay sang nói với Trình Nghiêu Quảng: - Cục trưởng Trình, công tác của cục thủy lợi rất quan trọng, đặc biệt là sắp đến mùa hè, càng cần phải làm tốt công tác xả lũ định kỳ.

- Mong chủ tịch Vương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phòng ngừa chu đáo, sẽ bố trí tốt nhân viên công tác vào vị trí, sẽ làm cho lãnh đạo bớt lo lắng. Trình Nghiêu Quảng đứng thẳng người dùng giọn chém đinh chặt sắt nói với Vương Tử Quân.

Vị trí của cục thủy lợi cũng không quá quan trọng, Trình Nghiêu Quảng làm cục trưởng cục thủy lợi cũng không quá dài, vì vậy hắn cực kỳ coi trọng sự kiện chủ tịch Vương đến kiểm tra công tác lần này. Dù sao chỉ cần có quan hệ gần với chủ tịch Vương, điều này có liên quan trực tiếp đến việc hắn có ngồi vững vàng ở vị trí cục trưởng cục thủy lợi hay không. Hơn nữa lần này chủ tịch Vương đi đến cục thủy lợi, tất nhiên hắn có thể biểu hiện bằng chứng liên quan đến mối quan hệ không tầm thường giữa mình và lãnh đạo.

Sau khi tiến hành thăm quan đơn giản cục thủy lợi, Vương Tử Quân bắt đầu nghe các cán bộ cục thủy lợi tiến hành báo cáo về phương diện chuẩn bị với mùa mưa lũ năm nay. Phía cục thủy lợi căn bản có chuẩn bị khá kỹ, vì vậy báo cáo cực kỳ rõ ràng và có lý lẽ. Vương Tử Quân cũng không đặt quá nhiều câu hỏi, nhưng hắn lại bày ra thái độ vừa nghe báo cáo vừa ghi chép, điều này không khỏi làm cho các cán bộ lớn nhỏ trong cục cảm thấy căng thẳng.

Hơn hai mươi phút sau thì kết thúc báo cáo, Vương Tử Quân nói với Trình Nghiêu Quảng: - Cục trưởng Trình, phương án của các anh là không tồi, đã chứng thực các công tác quan trọng, tôi hy vọng các anh có thể làm chi tiết từng việc theo đúng như phương án.

- Phương diện bố trí phòng lụt của các anh ở sông Thanh Sa căn bản là rất tốt, còn các nhánh sông khác, ví dụ như sông Thiên Sa, Thanh Lãng thì bố trí thế nào?

Lúc này trán của Trình Nghiêu Quảng chợt đổ mồ hôi, hắn biết rõ lần này chủ tịch Vương đến cục thủy lợi căn bản la nghiên cứu công tác phòng chống lũ lụt, đồng thời hắn cũng cực kỳ lo lắng cho phương diện này. Vì đảm bảo công tác phòng chống lũ lụt mà hắn cho ra nhiều bố trí, thế nhưng bố trí này chủ yếu nhắm vào sông Thanh Sa, dù sao đây cũng là dòng sông chủ yếu của tỉnh Mật Đông, chú ý đến phương diện phòng hộ hơn nơi khác. Còn những dòng sông nhỏ khác, xưa nay chưa từng quá quan tâm. Không ngờ lúc này chủ tịch Vương lại hỏi như vậy.

Trình Nghiêu Quảng nghẹn lời giây lát rồi nhanh chóng đẩy công tác này ra: - Chủ tịch Vương, công tác phòng chống lũ lụt ở những dòng sông này chủ yếu do đồng chí Ngưu Thanh Quế phụ trách, lúc này để anh ấy báo cáo một chút.

Ngưu Thanh Quế năm nay hơn năm mươi tuổi, hắn đeo một cặp kính lão không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác già lão. Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Ngưu Thanh Quế, hắn cũng không chối từ, nhanh chóng dùng giọng rõ ràng báo cáo. Vương Tử Quân nhìn vào những gì Ngưu Thanh Quế báo cáo, hắn cảm thấy nếu nói về nghiệp vụ thì Ngưu Thanh Quế này không những hơn Trình Nghiêu Quảng một nửa mà là gấp đôi, hơn nữa đều nói đến những phương diện trọng điểm. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi ghi lại tên của Ngưu Thanh Quế vào trong sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.