Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 2: Người nhà, dị năng​




Từ lúc đó, cả ngày đi học Hỏa Hoan đều là không yên lòng. Trong đầu cô luôn hiện ra bộ dáng tà mị của Đoan Mộc Minh. Cô nhìn thời gian, còn có 10 phút nữa là sẽ tan học, nhìn người đàn ông trên bục giảng kia cười như  hồ ly, trên đỉnh đầu cô lại hiện ra một đàn quạ bay bay.

"Uy, Hỏa Hoan, cậu có quen biết với thầy giáo soái ca kia sao? Vậy thì cậu có số điện thoại của thầy không?" Cô bạn thân thiết - Tiểu Ái với vẻ mặt thần thần bí bí nhìn Hỏa Hoan, thấy thế nào đều cảm thấy quan hệ của bọn họ bất thường.

"Cậu muốn chết à, cậu có nhìn thấy khuôn mặt kia rất là lưu manh không hả? Có khả năng quen biết đấy sao?" Không chút suy nghĩ, Hỏa Hoan trực tiếp một mực phủ nhận, bộ dáng kia rất giống chậm một giây cũng sẽ bị dính vào.

"Làm sao mà kích động như vậy a? Mình không nói hai người quen biết, chẳng qua thấy bộ dáng hai người lúc ban sáng, thoạt nhìn thật sự rất thân mật nha. Cậu nói xem tại sao thầy lại không gọi mình đi ra ngoài?" Ánh mắt si ngốc nhìn lên bục giảng, Tiểu Ái thở dài một hơi.

"Đại háo sắc, cút sang một bên" nghe được những lời này của cô bạn thân, mặt Hỏa Hoan đỏ lên một chút, ngón tay không tự chủ được xoa xoa môi của mình, chết tiệt, dường như hơi thở của anh ta vẫn quanh quẩn đâu đây xung quanh cô, trong nháy mắt làm rối loạn tất cả cảm quan thần kinh của cô.

Đứng ở trên giảng đường, vẻ mặt Đoan Mộc Minh nở nụ cười tà mị, nhất là khi thấy cô nhíu chặt mày thì khóe miệng anh cười càng thêm sáng lạn.

"Hỏa Hoan, em hãy ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ đi." Trong lòng anh thầm nói, thời điểm vừa khép lại cuốn sách giáo khoa thì tiếng chuông tan học cũng vang lên, "Buổi học hôm nay tới đây là kết thúc, hẹn gặp lại các em vào ngày mai nha."

Trừng mắt liếc anh một cái, Hỏa Hoan lấy thư trên bàn bỏ vào trong túi xách, nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, đứng dậy rời đi, lúc đi qua bên người anh, bị Đoan Mộc Minh  mạnh mẽ cầm lấy cánh tay.

"Học sinh Hỏa Hoan, thầy có vài vấn đề muốn thảo luận cùng em."

"Anh......" Nhìn anh, Hỏa Hoan không khỏi liếc mắt.

"Còn nhớ lời tôi đã nói chứ, nếu em không ngoan không nghe lời, anh nhưng là biết đánh đòn a, bản thân anh là không sao cả, sợ trước nhiều người như vậy em sẽ ngượng ngùng." Cúi đầu xuống nói, giọng điệu của Đoan Mộc Minh mang đầy uy hiếp, nhưng biểu hiện trên mặt lại cực kỳ vô tội.

"Đê tiện" Hỏa Hoan nghiến răng nghiến lợi nói, vọng tưởng bỏ ra sự kiềm chế của anh ta, mặc cho cô như thế nào giãy dụa, vẫn là không thể trốn thoát được.

"Nếu em cứ tiếp tục kiên trì như vậy, em có tin tôi sẽ làm ra những chuyện còn đê tiện hơn không? Ví dụ như, ở trước mắt mọi người tôi sẽ hôn em một cái, em cũng biết, nụ hôn của tôi luôn luôn đặc biệt."

"Đoan Mộc Minh, anh dám." Hỏa Hoan hạ giọng nói, khi thấy ánh mắt điều tra của Tiểu Ái kia quét qua thì trên mặt cô miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

"Có muốn thử một chút hay không?" Nói xong, Đoan Mộc Minh  mạnh mẽ cúi xuống

"A ~~~"

Âm thanh thét chói tai kia còn chưa kịp dứt, Đoan Mộc Minh nhanh tay bịt miệng cô lại, "Học sinh Hỏa Hoan, trên đầu trò sao lại có tóc trắng?"

"Anh......" Nhìn thấy sự trêu cợt trong mắt anh, Hỏa Hoan nhất thời chán nản.

"Đi thôi, đêm nay thầy sẽ mời trò đi ăn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.