Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 4: Dùng rau dại thử dị năng




“Ngươi, đi theo trẫm.’’ Trọng Hoa nhìn sau ót Chung Duy Duy, vẻ mặt u ám không rõ.

Chung Duy Duy thấy giọng điệu hắn bất thiện, bản năng không muốn đi cùng, khổ tâm suy nghĩ kế thoát thân, đang muốn giả vờ đau bụng, liền nghe Trọng Hoa nói: “Thu hồi bộ dáng của ngươi đi, nếu không giảm giá thời gian phục dịch phân nửa, làm một năm chỉ bù hai năm.’’

Cái tên sâu hút máu này! chung Duy Duy âm thầm mắng chửi hắn một trận, giận dữ bất bình đứng lên đi theo hắn về phía trước.

Trọng Hoa người cao chân dài, đi rất nhanh, vì đuổi kịp nhịp bước của hắn, nàng không thể không chạy chậm đuổi theo, vòng ra vườn hoa, vào Đoan Ngưng các, Trọng Hoa phất tay bảo cung nhân hầu hạ lui ra, đứng đưa lưng về phía nàng: “Chung Duy Duy, mạo phạm mặt rồng, đại bất kính, dựa theo quy củ nên xử lý như thế nào?’’

Chung Duy Duy da mặt rất dày nói: “Sư huynh, lỡ lời thôi mà, ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?’’

Khuôn mặt Trọng hoa không có cảm xúc: “Ngươi muốn giảng lễ quân thần thì giảng lễ quân thần, muốn nói tình nghĩa đồng môn thì nói tình nghĩa đồng môn, ngươi xem trẫm là cái gì?’’

Chung Duy Duy không có lời nào để nói, sờ sờ mũi: “Vậy ngươi muốn thế nào?’’

“Ngươi hỏi trẫm muốn thế nào?’’ Trọng Hoa chợt xoay người, ép tới gần nàng, vẻ mặt rất là nghiền ngẫm: “Không phải trẫm không có cách nào trị ngươi, chỉ là không muốn động vào ngươi mà thôi. Ngươi phải hiểu chuyện này, hơn nữa ghi nhớ ở trong lòng. Còn nữa, trẫm không hề sợ ngươi, ngươi dám đến, trẫm liền dám tiếp.’’

Chung Duy Duy thấy mặt hắn cách mình càng ngày càng gần, hô hấp đang quấn lấy nhau, trái tim nhảy loạn lên không chịu khống chế, suýt nữa muốn xông phá ngực bật ra ngoài, nàng thu nụ cười vào, khẩn trương muốn lui về phía sau, lại bị Trọng Hoa hung hăng cắn một cái ở trên môi, nàng đau đến kêu to một tiếng, dùng cả tay lẫn chân muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực, không nhúc nhích được.

Cắn môi trừng phạt thế này, từ từ biến thành nụ hôn dịu dàng, đầu lưỡi mềm mại lạnh như băng nhẹ nhàng đảo qua cánh môi nàng, giống như là bút vẽ mô tả tỉ mỉ cánh môi vậy, tầng tầng lớp lớp mà nhuộm, ôn nhu lưu luyến, triền miên đau đớn.

Trong mũi trong lòng trong đầu Chung Duy Duy đều tràn đầy mùi vị của Trọng Hoa, tim nàng đập như trống chầu, quên hết tất cả, chỉ còn dư lại yêu hận tình thù với hắn, hận không được ở trong nháy mắt đó, kéo hắn, mặc kệ hết thảy, lên trời cũng tốt, xuống địa ngục cũng được, chỉ cần để cho nàng tách ra khỏi không cam lòng và yêu hận là được.

Chỉ là phút giây sơ hở này, đầu lưỡi Trọng Hoa đã thăm dò trong môi nàng, hắn phát ra một tiếng thở dài giống thỏa mãn, tay ôm nàng càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng có lực, giống như là muốn khảm nàng vào trong máu xương của hắn, từ đây không chia lìa nữa.

Chung Duy Duy rõ ràng nhận ra được thân thể hắn nổi lên biến hóa, hơi thở hắn càng ngày càng dồn dập, chỗ nào đó cũng càng ngày càng không an phận, tựa như giống với lúc hắn và nàng ở Thương Sơn ngày trước, còn trẻ vô tri, xung động vô song, tiến một bước liền muốn tiến thêm một bước nữa.

Nhưng lúc đó hắn luôn có thể dừng lại ở thời khắc mấu chốt, cúi đầu thở gấp, ánh mắt phát sáng nhìn nàng, thâm tình nói: “Chờ ta cưới muội.’’ Bây giờ hắn rõ ràng không muốn dừng lại, mà là muốn nhân cơ hội này, ăn sạch sành sanh.

Mơ đến là hay. Chung Duy Duy cắn mạnh một cái, Trọng Hoa lanh tay lẹ mắt, cầm thật chặt xương cằm nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, ánh mắt u ám, giọng nói khàn khàn mờ ám: “Đã sớm ngờ tới ngươi sẽ như vậy, ta đã đề phòng rồi.’’

Hắn ác ý đem đầu lưỡi ở trong miệng nàng quét sạch một lần, rồi đánh một vòng, câu đầu lưỡi nàng, mới thỏa mãn buông tay ra, nhìn nàng giận đến đỏ mặt, hời hợt nói: “Còn tưởng rằng ngươi giỏi cỡ nào, không phải cái gì đều muốn cho trẫm sao? Sao lại không nỡ? Không thể chịu nổi khoe khoang anh hùng gì chứ!’’

Chung Duy Duy giận đến phát run, cái câu, “Có gì đặc biệt hơn người, ta mới không quan tâm’’ nghẹn chặt vào cổ họng, sao không nói ra, bởi vì nàng sợ hắn sẽ mượn cơ hội bức bách nàng, mà nàng thật sự là không có biện pháp nào. 

“Đây là giáo huấn cho ngươi, ngày hôm qua trẫm mệt quá, không có tâm tình chơi với ngươi, chẳng phải là sợ ngươi.’’ Trọng Hoa thích ý thưởng thức vẻ tức giận và quẫn bách của nàng, khóe môi nhếch lên, tâm tình rất tốt nói: “Không nên nghịch lửa, ngươi không có cái bản lãnh ấy đâu. Chơi xấu còn có thể, loại chuyện này cũng không cần thử nữa, ngươi không giỏi.’’

Chung Duy Duy mặc dù rất tức giận, nhưng lý trí hãy còn đó, cảm thấy “Ngươi không giỏi’’ trong miệng hắn, ánh mắt lại mang theo khao khát, tựa như mong nàng giận đến mất hết lý trí, bỏ mặc hết thảy nhào tới, nhất định phải chứng minh nàng giỏi, tiếp đó hắn liền hài lòng.

Nàng không có ý tốt liếc liếc phía dưới của Trọng Hoa: “Ai biết là ai không được? Lúc trước luôn có thể dừng lại ở thời khắc mấu chốt, bây giờ đối với phụ nữ lục cung vẫn có thể ngồi ôm không loạn, nghị lực như vậy, quả thực ít có người có thể theo kịp. May là may mắn có hoàng trưởng tử, nếu không qua ít ngày nữa, không chỉ là hậu cung muốn loạn, bên ngoài cũng sẽ loạn.’’

“Ta không được? May mắn có hoàng trưởng tử?’’

Nàng lại dám nói hắn không được? Sinh con cũng là may mắn?

Trọng Hoa đờ ra trong chốc lát mới phản ứng được Chung Duy Duy đang nói gì, chợt đi về phía trước bắt lấy nàng, nghiến răng nghiến lợi, còn mang theo chút cảm giác vui thích “Ngươi đây là tự chuốc khổ vào mình’’: “Ngươi là đang trách tư lúc trước không muốn ngươi sao? Ta cũng rất hối hận. Làm luôn bây giờ không muộn, không bằng lúc này thỏa mãn tâm nguyện của ngươi!’’

Rốt cuộc đã có cơ hội để hắn nói ra lời này rồi, không uổng công hắn đêm qua lăn lộn khó ngủ, hối hận khôn cùng, hận lúc này sao không biết thời biết thời, ăn trước nói sau.

Ngày hôm nay ông trời ban cho cơ hội tốt, thế nào hắn cũng phải thỏa mãn tâm nguyện một chút mới được. Nếu không mỗi ngày chỉ có thể nhìn, không ăn được không sờ đuộc, thật là làm cho người thèm ăn đến sắp muốn nổi điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.