Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 32: Đối chấp ở từ đường




Gương mặt của cô nhẵn bóng, mịn màng giống như hoa quả đông lạnh vừa mềm núc ních lại vừa có tính co dãn dẻo dai.

Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng hôn qua lại trên gương mặt cô. Trên mặt cô có mấy sợi lông tơ nhỏ, giống như trái đào mật vậy, khiến hắn chỉ muốn cắn cho một cái.

Điềm Tâm vốn chỉ nhạy cảm ở tai thôi, nay lại bị Trần Diệc Nhiên trêu chọc như vậy nên đến gương mặt cô cũng trở nên mẫn cảm mất rồi.

-Anh...anh mau buông em ra... - Điềm Tâm giơ hai tay lên đầu, đối với hắn mà nói thì không có tác dụng gì. Chỉ là vẻ mặt ấm ức của cô càng khiến cho hắn muốn ức hiếp cô thêm.

-Nếu anh mà buông ra thì em sẽ phản kháng lại ngay... - Trần Diệc Nhiên thản nhiên nhìn Điềm Tâm nói:

-Em nghĩ là chỉ số thông minh của anh không đủ dùng với em sao?

Điềm Tâm căm tức nhìn hắn.

-Đó là chưa nói...anh chỉ vừa hôn lên mặt em thôi...như thế vẫn chưa tính là hèn hạ vô liêm sỉ. - Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Hắn tiếp tục đưa bàn tay rắn rỏi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn rồi nhẹ nhàng sờ lên hông cô, giọng sâu xa nói:

-Em cảm thấy sao?

Điềm Tâm cảm giác bị hắn vuốt ve vòng eo giống như bắt được lửa vậy, cảm giác thân thể dần rạo rực lên.

Cô há to miệng, định phản bác hắn, nhưng rồi chỉ có thể thốt ra mộ tiếng "ư..." thật dài.

Cái âm thanh đó vô cùng yếu ớt ngượng ngùng, khiến cho đôi mắt Trần Diệc Nhiên càng trở nên mơ màng.

Bàn tay hắn do dự một chút rồi lần mò trên áo cô, sau đó lại chậm rãi theo vạt dưới áo mà thử đi vào trong thăm dò.

Điềm Tâm cảm giác thân thể mình như cứng đờ ra, bàn tay ấm áp của hắn đã nhẹ nhàng đặt trên phần bụng mềm mại của cô rồi.

-Anh... - Điềm Tâm hơi giương mắt mà nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên. Đôi mắt của hắn bỗng trở nên tối sầm hơn bình thường, phảng phất như sắp có bão tố trên mặt biển, lộ rõ sự kìm nén bức bách trong lòng hắn từ lâu.

Tay Trần Diệc Nhiên dừng lại trên bụng cô, sau đó liền dọc theo đường eo nhỏ nhắn mà đi lên, cuối cùng dừng lại trên đồi núi trù phú mềm mại.

Thân thể Điềm Tâm hơi run run, đôi mắt mở to nhìn Trần Diệc Nhiên, lúc này cô không biết nên nói gì cho phải.

Trần Diệc Nhiên cảm nhận được từ lòng bàn tay sự mềm mại trắng nõn của da thịt người thiếu nữ, làm cho tim hắn lỗi nhịp.

Hắn vốn chỉ muốn phạt chơi Điềm Tâm thôi, ai ngờ đột nhiên cảm giác lại khác xa như vậy.

Hắn hơi cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của Điềm Tâm. Đôi mắt trong veo kia rõ ràng đang thẹn thùng, giống như đóa hoa đầu mùa hạ tháng sáu, mang trên mình giọt sương sớm long lanh, chờ hắn đến hái.

Trần Diệc Nhiên do dự một giây, sau đó cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.

Điềm Tâm cảm thấy, Trần Diệc Nhiên hôm nay không giống bình thường cho lắm, hắn duỗi bàn tay trong áo cô, cứ như là một luồng điện vậy, mỗi một lần đụng chạm cũng đủ khiến cho cô không chịu được mà không ngừng run rẩy.

Nụ hôn của hắn mãnh liệt trong từng hơi thở, làm cho toàn bộ người cô như co rúm lại, đôi lúc cảm thấy sợ hãi nhưng đôi lúc lại cảm thấy an tâm.

Những mâu thuẫn trong suy nghĩ của cô cứ vướng víu dây dưa với nhau, làm cho đầu óc cô ngày càng mơ hồ.

Ngay lúc cô cảm giác mình sắp ngất đi vì ngạt thở, Trần Diệc Nhiên đột nhiên không nói một tiếng mà đứng dậy, sau đó lặng lẽ xoay người đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.