Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 17: Trở lại trong thôn




Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y âm thầm nghĩ không muốn tốn hơi thừa lời.Hai tay chủ động di chuyển trên người hắn, vặn vẹo thân mình theo, hy vọng có thể khiến nam nhân này không còn thô lỗ như ấn tượng lần đầu tiên.

Nhưng nàng hiển nhiên đã đánh giá cao định lực nam nhân này, nàng không chủ động còn tốt,chỉ một lần chủ động,đã khiến hắn nhịn không được,sau khi hít một hơi thật sâu,liền đem nàng tử hình ngay tại chỗ!

Sau khi triền miên,trong gian phòng nho nhỏ sơ,thanh âm than nhẹ ái muội rốt cục ngừng lại. Vân đình vũ nghỉ,mái tóc đài đen thấm đầy mồ hôi Tần Lạc Y phân tán hỗn độn không chịu nổi sau đầu,khuôn mặt đỏ hồng.

Tuyệt mỹ phong tình khiến Sở Dật Phong ở phía trên người nàng nhịn không được muốn hướng môi nàng đi xuống,trong lúc dây dưa, hắn vẫn chưa từng hôn qua môi nàng, nhưng hiện tại lại nhịn không được muốn nếm thử tư vị của nàng.

Ngực Tần Lạc Y phập phồng kịch liệt nghiêng đầu lơ đãng quay đi, lẩm bẩm nói: "Ngươi nhanh lên đứng lên, ép ta đều sắp không thở nổi!"

Vì phối hợp lời nàng, nàng còn hé miệng thật mạnh hô hai khẩu khí, ở dưới thân hắn giãy dụa muốn ra...Cảnh tượng tuyệt mỹ mà ái muội vừa rồi kia, đột nhiên bị đánh tan.

Trong mắt Sở Dật Phong rất nhanh hiện lên một chút thần sắc ảo não. Lập tức cười cười ngã sang một bên.Nhìn nàng đứng lên đem y phục vội vội vàng vàng mặc lên người.

Bất quá không biết do mất trí nhớ hay có lý do nào khác,động tác nàng mặc y phục thủy chung khiến cho người ta có cảm giác thập phần mới lạ... hai mắt Sở Dật Phong nhìn nhìn, rốt cuộc nhịn không được, cũng đứng dậy,kéo nàng qua giúp nàng mặc y phục.

Tần Lạc Y không có cự tuyệt.Y phục tuy rằng do chính mình thoát, đại khái đã nhớ kỹ trong đầu kiện nào mặc bên trong, kiện nào mặc bên ngoài, bất quá muốn đem một kiện lại một kiện mặc hoàn chỉnh, thật đúng là làm cho nàng thực buồn rầu.

Nếu hiện tại có người nguyện ý hỗ trợ, nàng tự nhiên cấp cho cơ hội.

Huống chi vừa rồi, trừ bỏ lần đầu tiên,thời điểm khác nam nhân này đều coi như ôn nhu, cũng không tiếp tục khiến nàng có cảm giác khó chịu như lần đầu tiên.

Sau khi giúp nàng đem y phục mặc vào, Sở Dật Phong còn giúp nàng vơ gọn tóc lại, bất quá chính là vơ gọn sau người, không tạo thành hình dáng.Thu thập thoả đáng hết thảy, hai người mở cửa đi ra ngoài.

Đại Hắc vẫn canh giữ ngoài cửa nhìn đến nàng đi ra, hưng phấn hướng tới nàng nhào tới, thân thiết trên đùi nàng cọ cọ.

Tần Lạc Y nở nụ cười."Đại Hắc...Chúng ta về nhà!" Nhấc chân an vị trên người Đại Hắc.

Sở Dật Phong nhíu mày, nhìn Đại Hắc, lại nhìn vẻ mặt Tần Lạc Y đầy ý cười ngồi trên người Đại Hắc, đột nhiên cũng nhấc chân đi lên.

Đại Hắc có chút bất mãn hướng tới hắn hừ hừ một tiếng,đôi mắt chuông đồng lớn phiếm thần sắc hung ác.

Lần đầu tiên nhìn đến hắn như vậy,Tần Lạc Y nhíu mày, nở nụ cười.

Nguyên bản nàng còn tưởng rằng Đại Hắc này chính là bộ dạng hung mãnh mà thôi, thân mình tính cách coi như dịu ngoan...Xem ra là chính mình đã nhìn nhầm!xoa xoa bộ lông thật dài trên đầu của nó,tiếp tục vỗ đầu nó nói: "Đại Hắc, đi thôi!"

Tử y nam tử này nếu do nàng mang hắn đến đây, tự nhiên cũng muốn đưa hắn đi ra ngoài, sắc trời đã gần đến hoàng hôn,xung quanh nơi này đều là cây cối,sau khi đêm xuống, nói không chừng thực hung hiểm!

Sở Dật Phong cười khẽ.Hai bàn tay không khách khí ôm ngang lưng Tần Lạc Y đang ngồi phía trước chính mình.

Thân mình Tần Lạc Y nhịn không được cứng đờ,nhìn đến xung quanh không có người liền nhíu nhíu mi tâm, lập tức không thèm để ý thả lỏng xuống dưới.

Đại Hắc tiếp tục hung hăng trừng mắt liếc nhìn Sở Dật Phong một cái,sau quay đầu như mũi tên phóng đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.