Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 52




edit: tuyền xù

Một đám nữ học sinh y phục hoa lệ, gương mặt trang điểm đậm rực rỡ xúm lại ở một góc trong yến sảnh, không coi ai ra gì lớn tiếng nói chuyện với nhau.

Sau mấy câu hàn huyên, đề tài liền chuyển đến trên người những nhân vật nổi bật của học viện.

"Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy Phó học trưởng không? Hắn một thân âu phục màu trắng tây thật sự là đẹp trai ngây người ~ đáng tiếc ngày thường hắn quá vô danh, căn bản không lộ diện, rất khó nhìn thấy hắn."

"Hơn nữa hắn còn là một thiên tài ~ mới 16 tuổi liền đạt tới hạ cấp mãn cấp. Đây chính là cảnh ngộ mà rất nhiều người cả đời cũng không đạt tới được đó, hắn thật sự là rất hoàn mỹ."

"Nói đến thiên tài. . . . . . Thật ra thì tiểu nha đầu tên gọi là Phượng Vũ kia lợi hại hơn chứ, nghe nói năm nay nàng mới mười tuổ, cũng đã là hạ cấp mãn cấp rồi."

Nghe được tên này, trong mắt chúng nữ sinh không hẹn mà cùng xẹt qua một tia ghen ghét.

Sau đó, liền có người nói ngược lại: "Nhưng nàng vốn không tham gia cuộc sát hạch thẩm tra cấp bậc, nói không chừng ngày đó Lão sư tính sai rồi.

"Không thể nào, ngày đó chính là do hiệu trưởng tự mình nghiệm xét nhìn Thủy Tinh Cầu, làm sao có thể phạm sai lầm."

"Hừ, coi như nàng là thiên tài thì lại thế nào, còn không phải là một nha đầu tầm thường. Hình như là nàng xuất thân bình dân, ngày thường vẫn luôn mặc một vài y phục quê mùa giá rẻ, nhìn cũng thay nàng đáng thương." Nữ sinh nói lời cay nghiệt xong, không quên ưỡn ngực một cái, cường điệu dạ phục và kim cài áo thủy tinh giá trị xa xỉ của mình: "Lễ phục hôm nay chúng ta mặc, nàng có lẽ chỉ gặp qua trong mộng thôi."

Lần này tìm được cảm giác ưu việt trong lời nói, lập tức đưa tới một đám nữ sinh nhà giàu chẳng hề biết tiến bộ đồng ý: "Đúng vậy, giá trị nữ nhân nha, vẫn là ở chỗ khuôn mặt xinh đẹp và thân phận, tu vi gì đó, chỉ là dệt hoa trên gấm* mà thôi. So với nàng ta là nha đầu thô ráp bình dân, như Phó học trưởng là một nam nhân ưu tú khẳng định càng thưởng thức mỹ nhân là ta đây hơn."

*dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn

"Với chúng ta mà nói là dệt hoa trên gấm, còn với nàng mà nói cũng chỉ là có thể nắm chắc gì đó thôi, khó trách nàng sẽ liều mạng tu luyện như vậy. Ta thấy nàng cũng sắp đến cực hạn rồi, nói không chừng, miễn cưỡng chống đỡ vượt qua cảnh giới một chút rồi ngược lại sẽ tụt xuống mà thôi."

"Ha ha ha, nói không chừng ngược lại sẽ thụt lùi rất lợi hại đấy. Đến lúc đó xem thử hiệu trưởng còn có thể coi trọng nàng hay không!"

Đám nữ sinh đắm chìm trong vọng tưởng cay nghiệt phát ra tiếng cười giễu cợt, chợt, có người nhỏ giọng cả kinh kêu lên: "Trời ơi! Phó học trưởng đi về phía bên này!"

"Trời ạ, hắn qua đây vì ai?"

Trong những tiếng kêu sợ hãi, đám nữ sinh cay nghiệt vội vàng lộ ra hoặc là đoan trang hoặc là quyến rũ hoặc là ngượng ngùng nở nụ cười, hi vọng nhận được lời an ủi của học trưởng.

Phó Tư Đường chậm rãi đi đến, nhưng lại không như họ mong muốn lộ ra một vẻ kinh diễm. Hắn đi tới lại càng rõ ràng hoàn mỹ hơn tuyệt đại đa số nữ sinh, không mang chút xíu son phấn hay tức giận trên mặt, lúc này tràn đầy vẻ chán ghét: "Thu hồi lại lời nói ngu xuẩn của các ngươi đi!"

Đám nữ sinh cay nghiệt bị mắng không phản ứng kịp, miệng há lớn, vẻ mặt ngu dại ngây ngốc sững sờ nhìn Phó Tư Đường đi xa.

Đi tới bên cạnh bàn ăn, Phó Tư Đường cầm lên một ly sô-đa bạc hà một hơi uống hết, mới có thể áp chế cơn tức trong lòng.

Gia giáo của hắn tốt, không bao giờ làm chuyện lấy lớn hiếp nhỏ, khi dễ phụ nữ và trẻ em, nhưng vừa rồi hắn thật sự không nhịn được nghĩ muốn ra tay đánh mấy nữ sinh nói bậy kia mấy cái.

Mỗi khi gặp phải chuyện liên quan tới Phượng Vũ, lý trí hắn sẽ biến đổi rất lớn, giống như Tần Kiệt nói, thật sự là tuyệt không giống mình ngày thường.

—— đây chính là tình cảm sao, làm lòng người loạn, rước lấy phiền lòng bực dọc, lại không nhận được đáp lại. . . . . . Hắn từng xem qua trong sách, tương tư không có ích chút nào, tương tư quả thật vô ích sao? Vậy vì sao nhân loại vẫn sẽ có thứ tình cảm này?

Suy nghĩ của Phó Tư Đường đang dao động, tâm tình lo được lo mất vì mối tình đầu mà buồn rầu không thôi, lối vào đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

"Trời ạ! Đại mỹ nhân! Còn là một lần ba người, lần này thật may mắn được thấy!"

"Ah, toàn bộ mỹ nữ trong học viện ta đều biết, trong ba người này trừ Tiếu Ôi Ôi ra, sao hai người kia ta chưa từng thấy qua?"

"Ngu ngốc, người đi bên trái mặc dù là mỹ nữ, nhưng tuổi tác cũng đủ làm a di của chúng ta rồi, chắc chắn không phải là học sinh, là cha mẹ."

"À… vậy người ở giữa thì sao? Tiểu học muội xinh đẹp như vậy ta không thể nào không có ấn tượng."

"Chuyện này. . . . . . Ngươi đi hỏi thăm một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao!"

Trong tiếng kinh diễm của đám nam sinh, Phó Tư Đường thờ ơ giương mắt lên nhìn, lập tức trợn to hai mắt, đồ uống trong tay cũng rơi trên mặt đất. Chất lỏng màu xanh lá nhạt bắn lên âu phục màu trắng của hắn, thế nhưng hắn lại hồ đồ chưa tỉnh.

"Phượng. . . . . . Vũ?"

Trên thảm đỏ, ba mỹ nhân đang chầm chậm đi tới. Mỹ nhân bên trái y phục màu đỏ ung dung xinh đẹp, toàn thân quý khí; nữ hài bên phải vóc người cao gầy ngọt ngào xinh đẹp, một thân váy xanh lá nhạt dài đến gối vừa vặn làm nổi bật khí chất sức sống thanh xuân của nàng ra.

Không thể nghi ngờ hai nàng là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một, nhưng bất kể là ai nhìn thấy ba người này, tầm mắt dừng lại lâu nhất, nhất định là thiếu nữ ở giữa.

Tóc dài của thiếu nữ như thác nước đổ xuống, buông thẳng xuống thắt lưng, giữa tóc có một vương miện trân châu, càng hiện rõ tóc đen như mây. Mặt mũi tinh xảo xinh đẹp, mắt sáng rực như sao, mũi ngọc môi hồng, quả thực là kỳ công của chúa tạo hóa tỉ mỉ chế tạo. Nàng mặc một váy trắng dài đến mắt cá chân, phiêu dật như tiên, trên làn váy thượng đính đầy trân châu, lúc đi lại thì khúc xạ ra từng tia sáng giống như là gợn sóng rực rỡ, mơ hồ cùng một nhịp hít thở với vương miện trân châu giữa tóc, làm người tăng thêm một phần tao nhã.

Lúc này, không biết là ai nhận ra thân phận thiếu nữ, la thất thanh: "Phượng Vũ? Thiên tài Phượng Vũ?!"

Một tiếng này như đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, trong đám người rối rít phát ra tiếng kinh ngạc ca ngợi. Mà mấy nữ sinh vừa rồi còn cay nghiệt vọng tưởng Phượng Vũ cái gì cũng tồi tệ, sắc mặt tất cả đều tái nhợt. Tự cho là hoa phục trang sức, ở trước vương miệng tinh xảo và váy dài sang quý trên người Phượng Vũ, tất cả đều ảm đạm phai mờ.

Mà khí chất của các nàng, lại càng không thể đánh đồng với Phượng Vũ. Nếu nói nhan sắc động lòng người chỉ là da, chỗ làm người khác chú ý nhất của thiếu nữ chính là khí chất của nàng. Là loại bẩm sinh tự tin và ngạo nghễ, khi giơ tay nhấc chân đều bắn khắp bốn phía. Làm bọn nam tử nhìn phát chán dáng vẻ uốn éo điêu ngoa của nữ tử hai mắt sáng lên.

—— sau đó chính là vũ hội, nếu có thể mời được Phượng Vũ khiêu vũ cùng, nhất định tối nay mình là người nổi bật nhất!

Đáy lòng vô số nam sinh đều xẹt qua ý nghĩ này, nhưng còn không kịp đợi biến thành hành động, liền có người giành trước bọn họ một bước, đi tới trước mặt thiếu nữ hơi khom lưng, làm lễ thân sĩ tiêu chuẩn: "Nữ hài xinh đẹp, ta có may mắn làm bạn nhảy tối nay của ngài không?"

Một thanh niên toàn thân màu đen đuôi én giả vờ tao nhã, mỉm cười nhìn Phượng Vũ nói.

Phượng Vũ có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác: "Đừng náo loạn."

"Sao lại là náo loạn chứ, ta chính là rất nghiêm túc mời ngươi. Hay là nói, ngươi đã chọn được bạn nam đi kèm rồi?"

" . . . . . . Ngươi bây giờ thật sự không hề giống trước kia." Phượng Vũ oán trách một câu, cuối cùng vẫn đưa tay cho thanh niên.

Thấy hai người nắm tay nhau đi xa, Ngải Phi và Tiếu Ôi Ôi nhìn nhau cười: "Không ngờ Tiểu Phượng Vũ đã có Hộ Hoa Sứ Giả rồi."

Cảm khái xong, hoàng hậu thu hồi tầm mắt vẫn luôn dao động tìm kiếm trong đám người, ánh mắt cũng theo đó ảm đạm dần: quả nhiên Minh nhi sẽ không xuất hiện trong trường hợp này. Nam hài mười sáu tuổi, vốn phải nên là ưa thích náo nhiệt, bắt đầu hiểu được sự yêu thích mỹ nữ, nhưng Minh nhi lại vì thân thế dưỡng thành tính tình cô độc lạnh lùng. Nói ra đều do mình không xứng đáng làm mẹ. . . . . .

Các nam sinh đứng ngoài quan sát thấy mình chậm một bước, vừa không cam lòng vừa hậm hực tức giận: "Chậc, thế nhưng lại bị tiểu tử Đồng Trì kia giành trước một bước rồi. . . . . ."

Thế lực của Đồng gia ở trong học viện không nhỏ, Đồng Mạc Uyên lại có tiếng mang thù, cho nên thật đúng là không ai dám đi khiêu khích Đồng Trì, đành phải giương mắt nhìn hắn mang tiểu mỹ nhân đi.

Không ai nghe được, Phượng Vũ đang dùng giọng nhỏ mà người khác không nghe được oán trách người bên cạnh: "Sư phụ, sao ta có cảm giác sau khi ngươi đổi thân thể, lời nói và hành động cũng thay đổi."

"Có sao?" Luci sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nhất định là bị đè nén lâu ngày, hiện tại có chút hưng phấn hơi quá. A Vũ, ngươi phải thông cảm cho ta."

Lúc đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có một nữ hài vọt tới trước mặt Luci, nhìn hắn mong chờ: "Đại ca, A Tân. . . . .A Tân ở đâu? Vì sao không tới tham gia tiệc tối?"

"A Tân?" Nhận ra nữ hài này là Yến Oanh Oanh thầm mến Đồng Tân nhiều năm, Luci sửng sốt một chút mới phản ứng kịp là nói A Tân chính là Đồng Tân, tên kia vì mưu toan muốn giết Phượng Vũ, đã bị đưa đi làm bạn với Vong Linh rồi.

Tuy dùng thân thể Đồng Trì, nhưng Luci hoàn toàn không lo lắng qua sau này làm sao sống chung làm quen với người Đồng gia. Theo ý hắn, Đồng gia và người xa lạ không có gì khác nhau. Lúc nghe thấy Yến Oanh Oanh hỏi tung tích của Đồng Tân, không e dè nói: "Hắn đã chết."

Nghe vậy, nụ cười ở trên mặt Yến Oanh Oanh lập tức cứng nhắc.

"Chết. . . . . . Rồi. . . . . . ?"

Suy yếu phun ra hai chữ này, Yến Oanh Oanh chớp mắt, chỉ lát nữa là té xỉu trên đất, bỗng nhiên có người đưa tay đỡ nàng đứng vững, rõ ràng là Đồng Mạc Uyên đã lâu không thấy.

Liếc mắt nhìn Phượng Vũ, trong đó bao hàm căm hận và sợ hãi, Đồng Mạc Uyên nói với Luci: "A Trì, ngươi đi theo ta, nói cho ta biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì. Tại sao ngươi và Tiểu Tân vẫn luôn không liên lạc với ta? Mà ngươi, vì sao lại ở cùng một chỗ với nha đầu không có giáo dưỡng này!"

--- ------ ------ ------ ------ ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.