Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 19: Chủ nghĩa đại nam nhân




Quản gia Liên e dè ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Khải Hoàng. Chiếc kính cận khẽ đẩy nhẹ. Khuôn mặt bà lộ vẻ lo lắng, không biết điều gì sẽ đến với bà đây nữa. Khải Hoàng khẽ tằng hắng, nhìn thẳng quản gia liên vẻ dò xét.

- Bình Nhi là ai?

Quản gia Liên như biết được trước câu hỏi mà anh sắp hỏi, đôi môi mấp máy trả lời:

- Vợ sắp cưới của cậu. Thưa cậu chủ!

Khải Hoàng thoáng ngạc nhiên. Đôi mắt lộ niềm vui thoáng qua như cơn gió. Bây giờ thì anh đã biết tại sao con mèo nhỏ lạc vào nhà anh. Rồi đến mai, con mèo nhỏ lại biến mất. Và xuất hiện khu nhà cạnh nhà anh.

- Có điều gì với cô gái ấy chăng? Anh hỏi khi thấy sự kì lạ ở cô bé nhỏ vào mỗi lẫn anh gặp cô.

Quản gia Liên ngập ngừng, khuôn mặt lo lắng cực độ, giọt mồ hôi chảy dài bên gò má.

- Chuyện là…

Khải Hoàng ngồi thẳng người dậy, tay chống cằm chờ đợi câu trả lời của quản gia. Ánh nhìn lộ vẻ tò mò.

- Tiểu thư… cô ấy…

- Quản gia cứ nói. Anh tiếp lời.

- Cô ấy có chút vấn đề về thần kinh ạ. Quản gia Liên có vẻ rất khó khăn trong việc nói cho cậu chủ hiểu.

Anh thoáng đờ đẫn, sự bất ngờ bao trọn đôi mắt đen hun hút.

- Điên sao?

Khải Hoàng hỏi lại, để chắc chắn anh không hiểu nhầm ý của quản gia. Anh đang mất bình tĩnh, anh ước gì câu hỏi của anh là nhầm lẫn. Anh ghét những người điên.

Nhưng trớ trêu thay, quản gia Liên chầm chậm gật đầu, đôi mắt cụp xuống chẳng dám nhìn lên ánh mắt như đang đâm thủng của Khải Hoàng. Anh lặng người, tay hua vào không trung ý quản gia hãy rời khỏi. Quản gia Liên nhanh chóng cúi người rồi rời khỏi phòng nhanh nhất có thể. Bà sợ, anh sẽ giết bà mất.

Khải Hoàng bây giờ chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt anh ánh lên sự thất vọng tràn trề. Bây giờ thì anh đã biết tại sao con mèo nhỏ ấy luôn khóc mỗi khi anh bắt gặp. Anh đã biết, tại sao anh lại thích con mèo nhỏ ấy.

Chỉ là sự thương hại một người điên mà thôi.

Tất cả những rung động trước con mèo nhỏ ấy chợt tan biến đi đâu hết. Để lại sự chán ghét và tức tối khi phải lấy một người điên làm vợ. Khải Hoàng chợt thấy thắc mắc, tại sao mẹ lại sắp xếp cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này chứ? Phải chăng bà đang toan tính điều gì? Đôi mắt Khải Hoàng tối dần, anh cảm thấy kinh tởm khi phải nhìn thấy một người điên trong nhà mình, lại còn là vợ sắp cưới của anh.

Anh ghét con mèo nhỏ ấy mất rồi.

***

Bình Nhi ngồi trước bậc thềm nhà, ánh trăng rọi vào khuôn mặt ngây thơ của cô bé nhỏ. Cô bé nhỏ đưa tay lên bầu trời đêm đầy sao, miệng lẩm bẩm:

- Một sao, hai sao, ba sao,…

Cô bé nhỏ cứ ngồi lặng lẽ đếm những vì sao đang lấp lánh trên nền trời dày đặc một màu đen huyền ảo. Đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. Bình Nhi cứ ngồi đếm sao, mặc kệ đám hầu gái ngồi chỉ trỏ sau lưng cô bé nhỏ. Chiếc váy trắng xõa dài xuống cả bậc thềm dưới. Bình Nhi rất thích màu trắng, vì vậy mà tất cả váy áo của cô đều màu trắng. Chỉ duy nhất một điều, cô chỉ có độc một đôi giày đính hoa. Nhưng cô bé nhỏ thích rong ruổi bằng đôi chân trần kia hơn. Mặc đám hầu gái suốt ngày xách theo đôi giày đắt tiền chạy sau.

Bình Nhi đang mải mê đếm sao, bất chợt hình ảnh của ai đó lọt vào đôi mắt long lanh của cô bé nhỏ. Là Khải Hoàng, người giúp cô đuổi con mèo đen, giúp cô gỡ gấu váy mắc kẹt. Cô bé nhỏ liền đứng thẳng người dậy, chạy ùa đến ân nhân của mình. Đôi chân trần băng qua các phiến gạch hoa văn, khi đôi chân trần đã gần với đôi thể thao đen, cô bé nhỏ thở hộc hộc. Tươi cười chào:

- Mèo đen.

Bình Nhi gọi Khải Hoàng là “mèo đen”. Anh thoáng bất ngờ trước lời chào hỏi của cô bé nhỏ. Nhưng anh lại nhớ đến, cô gái ấy điên. Là loại người mà anh ghét nhất. Đôi mắt anh lộ vẻ tối tăm, chẳng buồn trả lời, anh phớt lờ cô bé nhỏ đang giương mắt chờ anh chào lại.

Nhưng anh đã bỏ đi mất rồi. Cô bé nhỏ níu lấy cánh tay “mèo đen”, nhưng anh vô tình quá. Khải Hoàng hất con mèo nhỏ ngã nhào ra đằng sau. Lực tác động lần này còn mạnh hơn cả lần cô ôm anh, Bình Nhi nằm úp dưới đất. Máu túa ra từ đôi chân trắng ngần ấy.

- Đau.

Cô bé nhỏ nhìn lên kẻ lạnh lùng kia, đôi mắt rưng rưng lệ chực trào. Nhưng rồi Khải Hoàng quay người bỏ đi, chẳng thấy sự hối lỗi nào trên đôi mắt tức giận kia.

Anh bỏ đi mất rồi, để lại con mèo nhỏ với đôi chân túa máu. Cô bé nhỏ vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra. Hai má giàn giụa nước mắt vì đau.

- Mèo đen…

***

Ngoài sân vườn rộng của tòa biệt thự, hai giàn hoa giấy trãi dài hai bên. Bàn ghế được bọc bởi vải trắng đính kèm chiếc nơ nhỏ xinh. Chính giữa hai hàng ghế đó, một tấm thảm đỏ được đặt ngay ngắn. Dọc theo tấm thảm đỏ là một chiếc bàn với khăn trải màu hường nhạt. Trên có chiếc bánh kem năm tầng đặt giữa. Mọi người từ hầu gái cho đến gia nhân đều tất bật chuẩn bị cho buổi lễ sắp đến. Trên cành cây cao, vài ba chú chim hót líu lo tạo ra bản nhạc của niềm hạnh phúc.

Hôm nay là lễ đính hôn của cậu chủ nhà này.

Bình Nhi ngồi thẫn thờ nhìn chiếc váy trắng với nhiều tầng lớp phủ dài cả mặt đất đang treo trên tủ. Cô bé nhỏ vốn rất thích váy trắng, nhưng khi thấy chiếc váy tuyệt đẹp này, cô chẳng mảy may muốn chạm đến. Cô bé nhỏ đang buồn, cô buồn vì chú mèo đen nào đó đã hất hủi cô. Bình Nhi khẽ thở dài, cô chẳng muốn vận chiếc váy cưới ấy chút nào.

Một cô hầu gái khẽ bước vào, cất tiếng chào cô bé nhỏ rồi nhanh chóng trang điểm lên khuôn mặt nhỏ xinh ấy.

Bình Nhi nhăn mặt khi phấn cứ phả vào khuôn mặt của mình. Cô hầu gái vẫn tiếp tục trang điểm mặc cho tiểu thư cứ quay đầu nguầy nguậy.

- Yên nào, tiểu thư.

Cô hầu gái khẽ nhắc, mặt có phần khó chịu vì cô tiểu thư bướng bỉnh này.

- Không, không muốn.

Bình Nhi hét toáng lên khi lớp son môi đỏ được bôi lên đôi môi nhỏ kia. Khuôn mặt cô bé nhỏ vì lắc quá mạnh khiến thỏi son trên tay cô hầu gái quẹt một đường dài qua má phải. Cô hầu gái bực mình, gắt gỏng rồi bỏ đi ra ngoài. Để lại cô bé nhỏ với vết son môi đỏ đậm quanh khuôn mặt bí xị .

Những cánh hồng được các hầu gái rải xung quanh nơi bàn đặt bánh kem. Từng cánh hồng đỏ thẫm rơi nhẹ trên thảm đỏ, một cơn gió thoáng qua khiến các cánh hoa khẽ lay động. Các gia nhân nam cũng tất bật không kém, người khiêng bàn, khiêng ghế, gắn những chữ cái làm bằng bạc bóng loáng tạo thành dòng chữ “Lễ đính hôn”.

Bây giờ, dàn kèn trống đã đến đầy đủ. Khách khứa đúng như ý bà Linh ăn vận sang trọng ngồi vào vị trí định sẵn. Ai nấy đều hớn hở chờ đợi con dâu của gia đình có tiếng này. Họ muốn xem cô gái ấy như thế nào, để mà khen, mà chê.

***

Khải Hoàng điều khiển chiếc môtô lao vút qua con đường rộng. Anh đang chạy trốn, chạy trốn ánh mắt như muốn xuyên thủng của mèo nhỏ. Anh hận, hận vì anh đã lỡ rung động trước một người điên. Anh hận vì anh đã quên mất người mà anh đang chờ. Anh hận chính anh, hận con tim không chủ động được mà tiến đến khung cửa sổ của con mèo nhỏ nào đó. Để rồi anh bắt gặp mèo nhỏ đang ngồi thẫn thờ. Nhìn thấy anh, mèo nhỏ liền chạy đến bên cửa sổ, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng. Nhưng rồi anh lại buông ra một câu nói khiến mèo nhỏ ấy tổn thương. Rồi anh bỏ đi, để lại mèo nhỏ với mớ hỗn độn phức tạp, mèo nhỏ lại khóc nữa rồi.

Đã đến giờ cử hành lễ đính hôn nhưng vẫn chưa thấy hai nhân vật chính xuất hiện. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, những lời rì rầm thế chỗ cho những tiếng hót líu lo trên cành. Mọi người nhốn nhào hết cả lên, bà Linh hốt hoảng kêu gọi mọi hầu gái đi tìm Bình Nhi. Ánh mắt bà lộ vẻ lo lắng, bà đã trông ngày này lâu lắm rồi.

Một hầu gái hớt hãi chạy đến, cúi người với bà Linh, miệng lẩm bẩm chẳng nên lời.

- Thưa bà…thưa bà…thưa…

- Nói, MAU LÊN.

Bà Linh mất bình tĩnh mà quát vào mặt cô hầu gái. Cô hầu gái giật nẩy mình, miệng phát ra những lời lẽ run sợ.

- Thưa, tiểu…tiểu…thư đã tự sát rồi ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.