Thâm Cung Kế

Chương 42




Giờ phút này, han bên đều đang lần nữa đứng cùng một cấp độ, toàn thân nhũn ra, không có nửa điểm khí lực, ngay cả há mồm thở dốc đều cảm thấy vất vả…

Lại qua chừng nửa canh giờ, Kế Linh Tê cũng tỉnh lại, hừ nhẹ một tiếng, giai nhân nhíu mày, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đau đến mức tưởng như thân thể không phải của mình, tùy tiện động một chút cũng cực kỳ khó khăn.

Nhưng nha đầu này lại kiên cường tới cực điểm.

Cứ vậy chịu đựng, nỗ lực duy trì, cau mày cắn răng, động trái động phải. Chậm rãi vận công, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, thế nhưng chưa từng rên một tiếng.

Mãi cho đến nửa canh giờ sau, lúc này mới há miệng nói chuyện:

- Cả đời này, thực sự lần đầu mệt tới như vậy. Ngươi sao rồi? Đã tốt chưa?

Trong mắt Vân Dương chất đầy yêu thương, còn có chút khen ngợi khó tả.

Nữ tử trước mắt này, không chỉ có lan tâm huệ chất, càng có nội tú kiên cường, thực sự hiếm có tới cực điểm.

Bản thân hắn có được hồng nhan như vậy, còn cầu gì hơn?!

- Ta không sao.

- Ngươi nói không sao không tính, để ta xem thương thế của ngươi.

Kế Linh Tê đứng lên, ân cần nhìn lên người Vân Dương, vành mắt lập tức đỏ lên.

Trận chiến này, Vân Dương chiếm hết thượng phong, thế nhưng cái giá bỏ ra cũng không nhỏ, chiến đến giai đoạn cuối, trợ giúp của Lục Lục cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, vết thương trên người đã khó có thể nhanh chóng bình phục lại, giờ phút này, có thể nhìn thấy bốn năm mươi vết tích trải đầy thân thểm mặc dù mỗi vết chỉ là thương da thị, thế nhưng bốn năm mươi vết tích huyết nhục lâm ly, lại khiến người ta nhìn mà giật mình, thực sự kinh tâm động phách.

Đổi lại là người thường, số vết thương kia đã đủ rút cạn máu trong người, khó mà sống nổi!

Kế Linh Tê cẩn thận xử lý vết thương giúp Vân Dương, không bỏ sót một vết. Thế nhưng lại không hề có chút cồng kềnh, vết băng nào ra vết băng nấy, gọn gàng chắc chắn.

- Kỹ thuật băng bó vết thương của ngươi…

Vân Dương có chút than thở:

- Ta thực sự mặc cảm! Thực không nghĩ tới, ngươi lại có bản lĩnh như vậy, quả là cao minh.

Kế Linh Tê kiêu ngạo cười một tiếng, ngạo kiều nói:

- Uổng cho ngươi tự cho mình có được lịch duyệt giang hồ thâm hậu. Hành tẩu giang hồ, thụ thương vốn là chuyện thường ngày. Nữ nhi chúng ta, há có thể không có chút tài mọn! Có gì đáng kinh ngạc, bản cô nương còn nhiều bản lĩnh mà ngươi không biết lắm.

Vân Dương im lặng ngẩng đầu.

Đại tỷ, ngài thực không biết khiêm tốn, kỳ thực hộ thể hồng quang trên người ngài kia, sớm có thể khiến bách tà bất xâm, nào còn có cơ hội thụ thương cơ chứ?!

Nói ra câu này, ngài không đỏ mặt, ta còn thay ngài đỏ mặt a?!

- Tứ Quý lâu có động tĩnh gì không?

Kế Linh Tê hỏi.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Bọn hắn hẳn là đang ở sau nói… có điều ta cũng không đi dò xét.

Kế Linh Tê ngạc nhiên:

- Tại sao lại vậy? Ngươi không sợ bọn hắn thừa cơ chạy trốn? Ngươi tỉ mỉ bố cục mới thu được cục diện hôm nay, không phải chính là sợ để có cá lọt lưới, di hoạt Ngọc Đường sao?

Vân Dương nhìn về phía không xa, nơi thi thể ngổn ngang lộn xộn, cười lạnh nói:

- Vẫn là câu nói cũ, bọn hắn tuyệt sẽ không chạy. Tâm nguyện lớn nhất của bọn hắn, vẫn chỉ là giết ta. Ngoài ra… thần cốt mà bọn hắn bỏ mấy ngàn năm để tích lũy, cơ bản đều bày ở đây, bọn hắn sao có thể bỏ đi được?

- Đã là trận chiến kết thúc ân toán, như vậy thế nào cũng phải có một phương hoàn toàn hủy diệt!

- Trước đó, cừu hận trong mắt ta còn lớn hơn trời. Cho nên ta phải dùng mọi biện pháp để giết hết bọn hắn, thậm chí ta chủ động ước chiến, chỉ là cho tới hiện tại… chí ít chín thành cơ nghiệp Tứ Quý lâu đã hủy trong tay ta… tin rằng cừu hận của bọn hắn, còn hừng hực hơn ta không ít.

- Chỉ cần không phải kẻ hèn nhác, liền tuyệt sẽ không đào tẩu, nếu bọn hắn mà sinh suy nghĩ tránh chiến, như vậy càng không thể thành mỗi họa, tự có những người khác sẽ chấm dứt hộ chúng ta.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Giờ khắc này, tâm ta cảm thấy rất được an ủi. Bởi vì ta, rốt cục có thể để cho bọn hắn, hưởng thụ thống khổ mà ta từng phải chịu.



Ngay khi Vân Dương tỉnh lại, không chậm hơn là bao…

Phía bên kia núi, Niên tiên sinh cũng mở mắt.

Ánh mắt hắn mê võng nhìn lên đỉnh động, lập tức tròng mắt hiện lên đầu quang mang huyết sắc. Cổ họng hô hô thở dốc, không phải vì mệt mỏi, mà bởi vì… hận ý!

- Vân! Tôn!

Hắn gào từng chữ trong im ắng, trong miệng như muốn phun máu tươi.

Quay đầu, nhìn lại sáu người còn đang nằm ngáy o o, mỗi người đều chồng chất những vết thương, không đành lòng rên nhẹ.

Đám người đều đang thống khổ rên rỉ, mệt mỏi ngáy khò khò.

Vành mắt Niên tiên sinh lập tức đỏ lên.

Tứ Quý lâu!

Tồn tại đứng trên đỉnh mấy vạn năm ròng, hôm nay… chỉ còn lại mấy người này, tính cả hắn, cũng chỉ còn lại bảy người sau cùng, hơn nữa, mỗi người đều chồng chất vết thương, khó tìm nửa khối da lành lặn.

Vừa mới tỉnh lại, Niên tiên sinh hô hô thở hào hển, thần sắc trong mắt khẽ biến ảo, âm tình bất định, nhìn qua sáu người đang ngủ say, lại nhìn nồng vụ ngoài cửa động, bất động nửa ngày trời.

Tứ Quý lâu, xong rồi!

Suy nghĩ như vậy, vốn chưa bao giờ tồn tại, nhưng lúc này lại thản nhiên dâng lên, khiến tim hắn như bị dao cắt, đau thấu tim gan!

Thứ mà bản thân hắn hao vô số tâm lực kế thừa, phấn đấu, vứ vậy mà biến mất?!

Hô hô thở dốc, sau một hồi lâu, hơi thở khẽ ổn định, thế nhưng thần quang trong mắt từng chút tối lại, cuối cùng quy về ảm đạm, lặng lẽ lấy ra một nắm đan dược lớn, dốc cả vào trong miệng.



Mặt trời đã sắp xuống núi, lúc này lại hoàng hôn.

Vân Dương mới khôi phục, chắp hai tay sau lưng, đứng tại chỗ cao, nhìn mặt trời lặn dần.

Hắn không chịu tổn thương tới căn cơ như đám người Niên tiên sinh, nhiều lắm chỉ là chút thương ngoài da, dù không có Lục Lục gia trì, bằng vào nguyên năng ẩn trong thể nội hắn, chỉ cần ngủ một giấc, điều tức mấy canh giờ thì cũng có thể chuyển biến tốt đẹp, mà hiện tại, dù chưa khôi phục đến đỉnh phong nhất, nhưng cũng đã khôi phục chí ít bảy thàng chiến lực!

Thời khắc này, cả Thiên Huyền nhai đều im lặng, Vân Dương không gấp không vội, lặng yên chờ người kia đến!

Hắn tin tưởng, Niên tiên sinh nhất định sẽ tới.

Đột niên, sau núi vang lên tiếng hét dài.

Vân Dương chậm rãi quay người, nhìn về hướng thanh âm, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, chỉ là trong đó lại ẩn một cỗ sát cơ không nói nên lời.

Kế Linh Tê đang ngồi xếp bằng cũng lập tức đứng lên, theo tiếng nhìn tới, đồng thời trường kiếm cũng lập tức hiện trong tay.

Trên Thiên Huyền nhai này, ngoại trừ Vân Dương ra, tất cả đều là địch nhân, người vừa cất tiếng cũng thế… địch nhân!

Cùng lúc, một bóng người mờ mịt xuất hiện từ trong sương mù, thanh âm thanh nhã của Niên tiên sinh dùng một phương thức kiềm chế vang lên:

- Vân Tôn, ngươi ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.