Thâm Cung Kế

Chương 41




Trạng thái hiện tại của Vân Dương, so với trạng thái tê liệt ngã xuống của đám Tứ Quý lâu trước đó cũng không khác là bao, đều là thể lực duệ diệt, tiến vào trạng thái ngủ đông để tự chữa trị.



Vân Dương nói không sai, đám Niên tiên sinh liều chút dư lực cuối cùng, xông ra khỏi hẻm núi, vọt tới mặt sau của Thiên Huyền nhai, nơi mà bọn hắn đã sớm chuẩn bị.

Đến tận đây, cơ hồ bọn hắn đều ngã mà vào trong nơi ẩn nấp, ổn định vị trí, vẫn vừa thở hồng hộc vừa phun huyết vụ hồi lâu.

Niên tiên sinh vắt kiệt chút năng lượng cuối cùng, bố trí chu toàn cửa động lại, sau đó vô năng tiếp tục duy trì, lập tức ngã xuống mặt đất, không kịp nói nửa câu, cứ thế mê man đi.

Không ai cảm thấy kinh ngạc, bởi vì năm người khác đã sớm ngủ mê man, hơi thở gấp gáp, ai cũng như ai.

Trải qua tổn thất thảm trọng, lại biệt khuất tới cực hạn như vậy, ngay cả lực lượng để mắng Vân Dương một câu cũng không có!

Trong sơn động nhỏ hẹp, sáu người nhét chung vào một chỗ, tiếng ngáy liên tiếp vang lên, nối liền không dứt.



Phía dưới Thiên Huyền nhai.

Đám người Phó Báo Quốc vẫn ngẩng đầu nhìn lên, tha thiết chờ đợi.

Tiếng động vang lên liên tiếp bốn ngày nay cũng đã dừng lại, tất cả quy về một mảnh yên tĩnh chết chóc!

Thế nhưng, với mọi người, cái sự tịnh mịch này còn không bằng tiếng động ầm ầm trước đó, sắc mặt đám người xanh xanh trắng trắng, tâm thần bất định không thôi, lo lắng đầy cõi lòng.

- Đã đánh xong rồi sao…

- Hẳn là… a?

- Vậy là ai thắng?

- Khẳng định là Vân Tôn đại nhân thắng… đúng không?!

- Có nên lên xem một chút hay không?

- Có thể được không?

- Liệu có ảnh hưởng tới Vân Tôn đại nhân không? Thực lực chúng ta không đủ, đến lúc đó lại còn phải làm phiền đại nhân phân tâm chú ý…

- Cái này…

- Nếu không chúng ta chờ thêm một chút đi.

Phó Báo Quốc đã sớm tâm loạn như ma, tâm tình phức tạp tới cực điểm, thế nhưng vẫn cố gắng làm tròn vai trò thủ lĩnh, trầm ngẫm nửa ngày mới nói:

- Nếu đã xong việc, Vân Tôn đại nhân sẽ thông báo cho chúng ta…

- Thực sự khiến người lo lắng…



Tại một nơi xa xôi.

Trên bầu trời…

Hai đạo nhân ảnh nhanh chóng chạy tới bên này.

- Hỏng bét, thời gian bị kéo quá lâu… không biết còn đuổi kịp hay không…

- Lần này thực sự bất đắc dĩ, ai mà biết Thiên Đạo Xã Tắc môn lại ở tận ngoài Vô Tận hải…

- Hỏng bét!

- Tiểu huynh đệ, tuyệt đối không nên có chuyện gì a, ngàn ngàn vạn vạn a…

- Phí lời làm gì, tranh thủ nhanh chân lên mới là đứng đắn…



Tại một nơi cách Thiên Huyền nhai chừng hai ngàn dặm.

Một thân ảnh áo trắng lấy tốc độ nhanh như chớp bay về Thiên Huyền nhai.

Sau lưng mang kiếm, tựa như lôi đinh phích lịch, lóe lên một cái, đã lướt qua mấy ngàn trượng.

Người này, chính là Quân Mạc Ngôn.

Ngọc Đường phái nhân thủ lục khắp thiên hạ, cuối cùng cũng tìm được hắn, đồng thời thuyết phục vị tuyệt thế kiếm khách này tham dự Thiên Huyền chi chiến.

Đả động Quân Mạc Ngôn cũng không phải điều kiện bỏ qua cho Tử U, mà là một phần nhân duyên khác, là nhân duyên giữa Vân Dương cùng Quân Mạc Ngôn mà người khác không biết…

- Hóa ta, Vân Dương chính là Vân Tôn.

- Hóa ra, Vân Tôn chính là đứa nhỏ mà Lão Độc Cô nói trước kia.

- Khó trách năm đó, Vân Tôn lại gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Tử Long thành…

- Năm đó ta không kịp cứu Lão Độc Cô, hôm nay nhất định phải cứu được con của hắn.

- Dù đối phương là Tứ Quý lâu, cũng không thể ngăn cản.

Chỉ tiếc khi hắn nhận được tin thì đã trễ, quyết chiến Thiên Huyền nhai, hẳn đã phải diễn ra hơn mười ngày trước đó!

Quân Mạc Ngôn nóng lòng ngày đêm bôn tập, rốt cục sắp chạy tới, mắt thấy đích đến, lại tăng thêm mấy phần tốc độ.

- Hy vọng còn theo kịp… mong là đừng có lại tạo thành một tiếc nuối khác!



Thiên Huyền nhai.

Tình huống hiện tại, khiến bất luận kẻ nào cũng đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

Hai phe đối địch, hiện tại, một bên chiếm cứ mặt trước, một phương chiếm cứ mặt sau, tất cả đều cùng làm một chuyện… nằm ngáy o o!

Ngủ đến nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, hài lòng tới cực điểm!

Nào có cái gọi là chiến đấu?

Chiến đấu gì? Ta không biết!

Không khí này thực sự quá tường hòa, hai bên này chuẩn bị bắt tay lật trời sao?!

Mãi cho đến hai canh giờ sau, Vân Dương mới mơ màng tỉnh lại.

Mặc dù biết rõ đám người Niên tiên sinh còn mệt hơn hắn không ít, trong bốn canh giờ tuyệt không thể tỉnh lại được, nhưng Vân Dương vẫn chỉ cho phép bản thân dự lưu một canh giờ.

Chỉ có điều, tính huống khiến Vân Dương cực không hài lòng chính là…

Bản thân lại ngủ quá thời gian!

- Khả năng tự chủ điều tức còn chưa đủ, sau này cần tập trung huấn luyện về điểm này, bất kỳ yếu kém nào đều có thể trở thành sơ hở trí mạng, một lần sơ sẩy đã là quá nhiều.

Vân Dương thầm không hài lòng về bản thân.

Nhìn Kế Linh Tê còn ngáy o o, mặc dù nha đầu này cũng mệt tới cực điểm, nhưng ngủ thiếp đi cũng thực giống mèo con, hai tay chắp lại đặt trước mặt, thân thể co ro, không nhúc nhích, hô hấp cũng nhỏ đều đều. Vân Dương lập tức sửng sốt.

Hắn nhớ rõ, trước khi hắn ngủ còn nghe thấy nha đầu này ngáy khò khè, hiện tại sao không thấy nữa?

Đối với vấn đề khó tìm câu trả lời này, Vân Dương xoay người đứng lên, khẽ vươn một cái, lập tức nghe được tiếng xương cốt toàn thân răng rắc răng rắc.

Thanh âm này tới quá đột ngột, thực sự khiến người ta sợ hãi. Thậm chí, Vân Dương còn cảm thấy chân răng hơi chu chua, cẩn thận hoạt động mọt chút, vẫn còn cảm giác xương cốt mềm nhũn, tựa như lúc nào cũng có thể gãy gập.

Thử vận chuyển thần thức, lại chỉ thấy đại não như bị ngàn vạn kim châm, đau đớn nối liền không dứt.

Tình huống đau đớn bất ngờ này tiếp tục không dứt, khiến Vân Dương cơ hồ ôm đầu rên rỉ, cuối cùng vẫn là do từng được trải qua đau đớn càng mạnh hơn, nên nỗ lực cắn răng nhịn một chút, lúc này mới cảm thấy dần dễ chịu lại. Chậm rãi triển khai thần thức, cẩn thận dò xét tình huống xung quanh.

Sau một phen dò xét, lúc này mới thoáng yên tâm trở lại.

Trước đó, hắn nói với Kế Linh Tê, trong một ngày tuyệt không có gì bất ngờ, nhưng thực ra chủ yếu là để trấn an Kế Linh Tê, cũng không phải thực tế tuyệt đối. Vân Dương tự có thể hiểu, trên đời nào có chuyện tốt như thế!

Tình huống đó, vô luận là với Tứ Quý lâu hay là hắn, đều tuyệt không cho phép phát sinh!

Với hắn, dưới tình huống này, một chút ngoài ý muốn cũng có thể biến giấc ngủ này thành an nghỉ, thế cục đảo ngược.

Với đối phương, Vân Dương sao có thể cho phép đối phương đạt được thời gian thở dốc lâu như vậy, nếu không phải trạng thái trước đó của hắn đã đạt đến cực hạn, nếu cố gắng cầm cự, sẽ chỉ khiến tổn thương đến căn bản, được không bù nổi mất, thì hắn đã tuyệt không buông tay, càng không nói đến nghỉ ngơi…

Hắn có thể cho phép bản thân ngủ một canh giờ, đã là lựa chọn bất đắc dĩ… nếu không ngủ, vậy sẽ không phải là tự tổn căn cơ, mà trực tiếp có thể tự mệt chết a!

Nồng vụ bốn phía vẫn không đổi.

Vân Dương cũng không thừa cơ đi tìm đám Niên tiên sinh.

Một là thời cơ còn chưa đến, gấp rút nhất thời cũng vô dụng. Thứ hai… trạng thái không cho phép, hiện tại xương cốt toàn thân hắn đều mềm nhũn vô lực, thực lực xa xa chưa khôi phục. Giờ phút này tùy tiện tìm người ta, có lẽ lại thành đưa đồ ăn cho người ta lót dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.