Thâm Cung Kế

Chương 4




Editor: Ngạn Tịnh.

Đối phương dường như đặc biệt quật cường, Lục Nhất Lan thở dài một hơi, sau đó nâng tay lên xoa xoa đầu gối của mình, “Ta có một tin tức xấu muốn nói cho đệ.”

“Cái gì?” Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào.

“À, lần trước sau khi đệ té xỉu, phụ hoàng nói, cấm túc hai chúng ta ba tháng, không được truyền triệu thì không được rời cung Thái Tử, đệ muốn khóc không?”

“...”

“Oa hu hu...”

Mặc kệ thông minh như thế nào, cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Quân Tử Ngọc sao có thể thừa nhận được tin tức như vậy, vừa nghe thấy, liền cảm giác toàn bộ đầu óc đều nổ tung, ba tháng đó.

Là nửa của nửa năm đó, đều không thể rời cái nơi này, còn là mệnh lệnh do phụ hoàng hạ.

Quân Tử Ngọc khóc rất thương tâm, vừa khóc, hắn còn bụm mặt, nghẹn ngào nói, “Ta không khóc, ta không khóc, ngươi không được nói ta khóc.”

“Được rồi, đệ không khóc.”

Dù sao cô dường như cũng không nghe thấy tiếng khóc.

“Oa hu hu.” Lục Nhất Lan luôn cảm thấy, cái này gọi là quý khóc sói gào.

Ban đêm, Lục Nhất Lan đang ở tẩm cung của mình tự bôi thuốc, cửa bỗng nhiên có một cái bóng lén lút lẻn vào.

Trong hoàng cung không có vật như đèn dầu gì kia, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu.

Quân Tử Ngọc cầm đồ trong tay chạy tới, thấy Lục Nhất Lan, hắn nhấp môi, “Ta tới.”

“Ồ.” Hắn lớn như vậy, Lục Nhất Lan có muốn xem nhẹ cũng không được, không biết vì sao, thấy Quân Tử Ngọc, cô lại muốn trêu chọc một hồi, “Sao nào, ở bên kia một mình sợ hãi, muốn ngủ cùng ta sao?”

“Mới không phải đâu!”

Quân Tử Ngọc vốn còn đang ngượng ngùng lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, “Ta mới không sợ đâu, ta là tới đưa thuốc cho ngươi.”

Trong tay bé trai cầm một bình sứ nho nhỏ, “Đây là phụ hoàng ban cho ta! Hừ, thuốc mỡ đại nội ngự dụng, ta, ta thấy ngươi bị thương nên mới cho ngươi.”

“Ồ, vậy... Lại đây giúp ta bôi thuốc đi, ta có chút mệt mỏi.”

“Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước!” Quân Tử Ngọc nói, vẫn là rất ngoan ngoãn đi qua.

Cảm xúc non mịm chậm rãi tản ra đầu gối, Lục Nhất Lan ngáp một cái, thật là có chút mệt nhọc.

Nhìn đầu gối xanh tím của ai kia, trên mặt bé trai nhiều thêm vài phần bi thương, đầu bỗng nhiên bị sờ, bên tai có giọng nói lười biếng của ai kia truyền đến, “Được rồi, đừng khóc, vì đệ cũng không phải vì người khác.”

Trẻ con đều rất là cảm tính.

Có thể nhanh chóng phân chia người tốt với mình và không tốt với mình, nghe được lời này, môi Quân Tử Ngọc mím chặt, tay đang bôi thuốc cũng ngừng lại.

“Ta...”

“Thế nào?”

“Hoàng huynh, ta có thể cảm thấy được ngươi rất tốt với ta.” Quân Tử Ngọc ngẩng đầu, “Ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ta sẽ nhận ngươi, sau này ngươi chính là ca ca của ta.”

“Vẫn luôn là vậy mà.” Lục Nhất Lan phụt một tiếng, nhóc con kia còn rất nghiêm túc.

“Đó là không giống nhau.”

Hắn tiếp tục bôi thuốc trong tay, trong lòng tràn đầy kích động cùng vui sướng khi nhận ca ca, lại bị một câu phá hỏng.

“Đúng là không giống nhau, bắt đầu từ ngày mai, ta không chỉ là ca ca của đệ, còn là phu tử của đệ.” Lục Nhất Lan ừ một tiếng, “Từ hôm nay đến ba tháng sau, đệ đều phải nghe ta đọc [Đại Học], [Trung Dung].”

Tay đang bôi thuốc dừng lại.

Cuối cùng, lúc bé trai đi, sâu kín hỏi một câu, “Huynh không thể chỉ làm hoàng huynh của ta thôi sao?”

“Không thể, ta khá thích làm phu tử.”

“Ta chán ghét huynh.”

Đêm dài, cung Thái Tử yên tĩnh, Lục Nhất Lan lăn lộn qua lại.

Kế hoạch dưỡng thành một đứa trẻ hư, bước đầu tiên thành công, bước tiếp theo----

Tính chờ mong tăng vọt.

Quân Tử Ngọc, lương tài mỹ chất, dạy dỗ được, khẳng định lớn lên sẽ không sai lệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.