Thâm Cung Kế

Chương 37




Ngay khi mọi người nói chuyện, mấy bóng người lăn tới như cầu tuyết, tiếng thở dốc dày nặng cho dù cách đến vài chục trượng cũng có thể nghe được rõ ràng.

- Hô hô…

Hạ Thiên sứ giả ngã nhào từ trên cắm xuống, cái trán đập bịch một cái lên tảng đá lớn, cái gọi là phong phạm cao thủ quét sạch không còn lại chút gì, có điều đầu của hắn đương nhiên cứng hơn tảng đá, đập một cái, tảng đá lập tức chia năm xẻ bảy.

Cơ quắp nằm trên đất, không chút nhúc nhích.

Chỉ nghe tiếng thở hào hển nói:

- Ây… khụ khụ… hô hô… mệt chết… đợt tiếp theo…

Nói xong, thế mà bắt đầu sùi bọt mép, tơ máu cũng trào ra. Rất hiển nhiên, không chỉ là mệt mỏi không thôi, lao lực quá sức còn tạo thành nội thương.

Hoạt động cường độ cao trong thời gian dài như vậy, thực sự là Thần Tiên cũng khó mà tiếp nhận.

Niên tiên sinh bỗng nhiên đứng lên:

- Ai còn có thể chống đỡ, theo ta lên, kiên trì tới cùng chính là thắng lợi!

Mang theo tám chín người nhũn như chi chi, thở hổn hển xông tới, thế công vẫn không suy.

- Vân… Vân Dương…

Sắc mặt Kế Linh Tê tím lại, thở dốc từng ngụm:

- Thực là khó chịu, ta sắp… sắp không chịu nổi…

Dù tình huống Vân Dương dù còn kém hơn Kế Linh Tê một chút, nhưng cũng không thể không lạc quan, kéo tay Kế Linh Tê:

- Không có việc gì không có việc gì, chúng ta kiên trì thêm một chút nữa… hiện tại, hai bên chỉ còn so đấu ý chí, ai không nhịn được trước, người đó là bên thua, một khi từ bỏ, tất cả đều bại.

Hai người vừa nói chuyện, sinh mệnh chi khí từ trong không gian thần thức truyền qua.

Kế Linh Tê được sinh mệnh chi khí trợ giúp, lập tức cảm thấy toàn thân trên dưới nhẹ nhõm thư giãn, thế nhưng ngoài miệng vẫn thở không ra hơi:

- Ta… ta cảm thấy… bản thân tùy thời có thể té xỉu… trước mắt… ta hoa mắt…

Vân Dương thở hồng hộc an ủi:

- Kiên trì… kiên… trì… ở!

Vừa nói, hai chân đột nhiên lảo đảo, tựa như đã khó thể đứng thẳng.

Đám cao thủ Tứ Quý lâu thấy thế không khỏi vui mừng, thế công càng thêm cuồng mãnh.

Hai tên đối thủ đáng sợ này, rốt cục không thể kiên trì được nữa!

Thắng lợi thuộc về chúng ta!

Nói thật, hai người các ngươi có thể kiên trì tới bây giờ, cũng đã đủ để tất cả chúng ta cùng bội phục!

Tứ Quý lâu chia ba ca một lần, lẫn nhau thay phiên, đảm bảo thời gian hồi khí.

Trái lại, Vân Dương cùng nữ tử kia lại hoàn toàn không có cơ hội thở dốc, một mực duy trì cường độ cao.

Vân Dương thân là đại địch số một của Tứ Quý lâu, là tồn tại thạc quả cận tồn trong Cửu Tôn, sức chịu đựng có thể được như vậy thì cũng thôi. Thế nhưng nữ tử này… lại cường hãn đến ngoài dự liệu của đám người.

Phải biết, nữ nhân trời sinh yếu đuối, thể phách tuyệt khó có thể đánh đồng với nam nhân. Mặc dù tu vi có thâm hậu, nhưng cuối cùng cũng không thể thay đổi được thể phách trời sinh. Có thể kiên trì đến bây giờ, có thể nói là một đại kỳ tích, đổi mới hoàn toàn nhận biết của bọn hắn với nữ tu giả!

Có điều, suy nghĩ một chút, nữ tử này vốn là một tòa phủ đệ… bọn hắn lại thấy thầm thoải mái.

Thanh âm khàn khàn của Vân Dương rống giận:

- Niên tiên sinh! … hô hô… hô… Tứ Quý lâu các ngươi định tiếp tục như thế đến bao giờ… hô hô… đấu pháp này… coi như… đem toàn bộ đá của Thiên Huyền nhai đập tới… lại có thể có bao nhiêu?

- Hành vi như vậy… há không buồn cười?

- Nếu đã là quyết chiến… chẳng lẽ cách mà Tứ Quý lâu các ngươi quyết chiến… chính là không ngừng… hô hô… nện đá hay sao…

Vân Dương khàn cả giọng:

- Có gan… tới đánh một trận đàng hoàng!

Thanh âm đứt quãng, cảm giác mệt mỏi tới cực hạn này khiến đám người thầm cảm thông!

Bọn hắn cũng như vậy, cũng mệt tới chỉ muốn nằm bệt xuống, cảm khái muôn phần!

Trong sương mù dày đặc, không một ai nói gì, vẫn chỉ đem vô số đá lớn ném qua, đá lớn lao vun vút, mang theo tiếng gió rít bén nhọn.

Vô luận tiếc hận, cảm thán thế nào cũng được, bọn hắn đều là người lăn lộn giang hồ, đều hiểu được chuyện bồi núi chín trượng cũng có thể thất bại trong gang tấc, hiện tại Vân Dương có nát đến mức nào đi nữa, cũng quyết không thể buông lỏng, một cái chớp mắt cũng không được!

Chẳng may để vị Vân Tôn này kiếm được cơ hội thở dốc, lúc đó kẻ phải khó chịu lại chính là Tứ Quý lâu bọn hắn!

Vân Dương vẫn từng đao từng đao ngăn cản, trong miệng phát tiếng rống giận.

Kế Linh Tê ở bên, đã không còn thử giúp hắn ngăn cản đá lớn bay tới nữa, tựa như đã không còn khí lực, kỳ thực khóe miệng lại có chút cong lên, kém chút liền bật cười.

Mệt, đương nhiên mệt, hơn nữa còn tương đối mệt.

Nhưng, xa xa chưa tới mức khoa trương như vậy.

Khí không lực tẫn, không thể tiếp tục được nữa. Không đến mức, xa xa không đến mức như thế!

Lục Lục chính là siêu cấp gian lận lợi khí, ứng dụng vào trong loại chiến đấu kéo dài này, thực có thể nói là vô cùng phù hợp, mỗi khí hai người Vân Dương cảm thấy mệt mỏi không thể chống đỡ được nữa, Lục Lục sẽ kịp thời chuyển qua một cỗ sinh mệnh chi khí, để hai người hồi phục lại.

Toàn bộ quá trình chiến đấy, Vân Dương đã trước trước sau sau chuyển cho Kế Linh Tê đến vài chục lần!

Mặc dù Kế Linh Tê không hiểu Vân Dương dùng cách nào để được như vậy, nhưng cũng hiểu rõ, Vân Dương tuyệt không kiệt sức như mặt ngoài thể hiện… bản thân nàng là nữ tử, là người gián tiếp được hưởng lợi đều có thể dư lực duy trì, vẫn còn lực đánh tiếp, trong khi Vân Dương là người trực tiếp trong cuộc, sao có thể không kiên trì nổi đâu?

Rõ ràng gia hỏa này đang lừa gạt người ta!

Thực khó cho tên xấu xa này, lại có thể giả vờ giống đến vậy.



Dấu hiệu nổ mạnh hết đà của Vân Dương ngày càng rõ rệt, nhìn thấy như vậy, Tứ Quý lâu tự nhiên vui mừng khôn xiết, mặc dù bọn hắn cũng đã đến biên giới sụp đổ, thế nhưng thắng lợi đã ở trước mắt, vô luận thế nào cũng có thể kiên trì thêm một lúc nữa a!

Có điều kiên trì một lúc thì không sao…

Nhưng kiên trì một lần, lại một lần… lại kiên trì thêm một lần…

Đối phương vẫn duy trì cái vẻ như sắp chết, nhưng vẫn chưa hề ngã xuống…

Dường như sau một khắc có thể mệt đến tắc thở, nhưng thủy chung không ngã xuống, từ đầu đến giờ, vẫn cứ duy trì một hơi tàn!

Cái thảm trạng này, sinh sinh kiên trì đến khi Tứ Quý lâu thay ca tới ba lần!

Hơn nữa, vẫn còn đang tiếp tục kiên trì!

Nếu người thứ ba nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ hiểu, trong này có điều quỷ dị!

Khi đám Tứ Quý lâu mệt đến thở cũng đều tốn sức, thậm chí mười mấy người đã mệt đến nằm bệt xuống đất run lẩy bẩy, miệng sùi bọt mép, trong bọt mép còn có tia máu như có như không xuất hiện.

Ngoại trừ mệt mỏi, cơ bản mỗi người đều mang theo tổn thương nặng nhẹ khác nhau.

Đó là kết quả mà khi bọn hắn chạy tới đánh lén, bị Vân Dương phản công lưu lại.

Mặc dù đến hiện tại, hai mươi siêu cấp cao thủ của Tứ Quý lâu chưa tổn thất một ai, nhưng bọn hắn đều thầm biết rõ, hai bên đã đều đi đến biên giới tử quan, thậm chí có người đã bắt đầu xuất hiện tâm ma ảo giác, đảo loạn tâm cảnh vốn vững chắc của bản thân.

Độ mệt mỏi này, thực sự đã siêu việt cực hạn.

Nếu giờ có ai đổ xuống không dậy nổi, những người còn lại cũng sẽ không có bao nhiêu cảm giác ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.