Thâm Cung Kế

Chương 11




Editor: Ngạn Tịnh.

Lần hỏi thăm này, thật sự khó hiểu. Lục Nhất Lan lại không biết, Quân Tử Ngọc trở về, nhanh chóng viết một câu lên sách.

Vương gia nhàn tản.

An khang.

Tự do.

Tiêu dao.

Ca ca.

Quân Tử Ngọc nghĩ, Lục Nhất Lan thế nhưng không muốn làm Hoàng Đế.

Thế cục bây giờ hắn đã xem rõ ràng, nếu Ngũ hoàng tử thượng vị, vậy ý tưởng đó của ca ca, không khác gì người si nói mộng. Nếu Ngũ hoàng tử không thượng vị, vậy trong tất cả hoàng tử, người có lực cạnh tranh nhất, là hắn.

Là hắn.

Cửa thế giới mới, phảng phất cứ như vậy mở ra.

Quân Tử Ngọc nằm ở trên giường, hắn ảo tưởng ra rất nhiều thứ, rất nhiều rất nhiều thứ.

Giả thiết, hắn trở thành Hoàng Đế.

Như vậy, hắn có thể phong ca ca thành Tiêu Dao... Không, không nên gọi là Tiêu Dao Vương, cái tên Tiêu Dao Vương này quá khó nghe, có thể gọi là Duyệt Vương.

Đúng, ca ca là nhất phẩm Duyệt Vương, hắn là Hoàng Thượng, trừ phi ca ca nguyện ý, nếu không sẽ không ai nhét nữ nhân cho ca ca được, ca ca có thể làm bất cứ chuyện gì, có thể cẩm y ngọc thực, không ai dám, cũng không ai có thể nói bậy huynh ấy.

Nếu, nếu hắn thành Hoàng Đế, ca ca chín là người tôn quý nhất thế giới này.

Đúng.

Hắn nhất định phải trở thành Hoàng Đế.

Trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn, mới có thể để ca ca cả đời vui vẻ.

Cốt truyện, vĩnh viễn đều theo thay đổi mà không ngừng sinh ra biến cố.

Quân Tử Ngọc là một người bướng bỉnh, cũng là một kẻ điên cuồng, không từ thủ đoan tới đạt được mục đích của mình.

Từ sau khi đặt trở thành Hoàng Đế làm mục tiêu cả đười cả mình, Quân Tử Ngọc bắt đầu nỗ lực gấp đôi, hơn nữa bắt đầu thu mua lòng người, thành một Thập Nhất hoàng tử người xưng quỷ tài, làm người nhân hậu, thiện lương lại không ngu xuẩn.

Có lòng trách trời thương dân, nhưng mưu kế trong lòng, lại ai cũng không bằng.

Hắn trở thành người đứng đầu có thể tranh đoạt ngôi vị.

Nhưng, Quân Tử Ngọc làm những việc này, chỉ tốn hai năm.

Năm nay, Lục Nhất Lan hai mươi.

Thành công trở thành một Thái Tử bất lực. (không cứng được ấy)

Chậm chạp không muốn cưới vợ, không muốn lập phi, ngay cả thị thiếp cũng không có một người, theo lý mà nói, lúc này Hoàng Thượng nên tứ hôn bác bỏ tin đồn, nhưng ông lại chẳng hề làm gì cả.

Hoàng Hậu lại đang thảo luận chuyện với Lục Nhất Lan.

“Phụ hoàng con, thật là...” Trầm mê Gia Hoàng Qúy phi, không cách nào kiềm chế, khéo mắt Hoàng Hậu đã chậm rãi nổi lên mấy nết nhăn, vốn là một đầu tóc đen nhánh, giờ cũng có vài sợi màu trắng nổi lên, “Quân Tử An, sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên đường đi của con!”

“Năm nay y mười bảy, cũng là người có thể tranh đoạt chức Thái Tử.”

“Hoàng Đế vì lót đường cho y, cũng mặc kệ con có cưới phi hay không, Ý nhi, vị trí này của con...”

“Nhi thần vốn không muốn làm Thái Tử.” Lục Nhất Lan cười cười, “Huống hồ, mẫu hậu cũng không cần bi thương, tài năng của Tử Ngọc, triều thần đều rõ như ban ngày, cho dù là Ngũ hoàng tử, cũng so ra kém.

“Thế lực sau lưng đệ ấy, đã xa xa vượt qua cả con, vượt qua Ngũ hoàng tử, mẫu hậu không chú ý, mới không biết...” Nam phụ quả thật biến cmn thái, máy bay chiến đấu mà!

Hoàn toàn là máy bay chiến đấu.

Cái gì cũng không xem, liền trâu bò, lộ ra một chút học thức, sau đó nương một chút thanh danh của Thái Tử, nương một chút thanh danh của nhà mẹ Hoàng Hậu, cứng rắn kết bè kết phái không để lại chút nhược điểm, chẳng trách đến cuối cùng người đoạt vị đều chết hết.

Không trách bên ta quá yết ớt, chỉ trách bên kể địch quá mạnh.

Hai người đang nói chuyện, Quân Tử Ngọc ngoài cửa báo muốn vào.

Lúc này Lục Nhất Lan mới nhớ tới, bản thân đã hơn một tháng chưa được gặp Quân Tử Ngọc.

“Mẫu hậu, để Tử Ngọc vào đi.”

“Được, mẫu hậu cũng đã một tháng chưa gặp được nó.”

Cửa cung điện.

Thiếu niên bước chân dài, chậm rãi tiến vào chính cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.