Thái Tử Vô Sỉ

Chương 47: Không gần nữ sắc




Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi đi gặp Bạch Cảnh Sùng, lúc Diệp Lăng Phi vừa đến phòng làm việc của Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng đã vội vã kéo tay Diệp Lăng Phi, thân thiết cười nói:” Tiểu Diệp, con tới rồi.”, vừa nói vừa kéo Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế sa lông. Bạch Tình Đình ngồi trên chiếc ghế còn lại, vẻ mặt khó hiểu, không rõ cha mình vội vã tìm Diệp Lăng Phi có chuyện gì.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhạc phụ,quan hệ của chúng ta sao lại trở nên khách khí như vậy, cha có chuyện gì cứ nói thẳng với con là được.

Bạch Cảnh Sùng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, ấp a ấp úng nói:

- Thật ra chuyện cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, chỉ là chuyện tiền bạc...(thế mà không lớn à). Con cũng biết, chúng ta muốn thầu hạng mục nhà máy sản xuất sợi, nhưng mà bây giờ mấy ngân hàng không chịu cho cha vay tiền.

- Việc này con cũng đã biết! Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:- Con có nghe Tình Đình kể qua về chuyện này.

Bạch Cảnh Sùng nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, con pha cho cha và Tiểu Diệp hai chén cà phê rồi mang tới đây.

Bạch Cảnh Sùng cũng có thư ký riêng, những loại chuyện như pha cà phê vân vân đều giao cho thư ký làm. Dụng ý của Bạch Cảnh Sùng lúc này ai cũng hiểu được, chính là muốn nói chuyện riêng với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Chờ Bạch Tình Đình ra khỏi phòng, Bạch Cảnh Sùng mới nói với Diệp Lăng Phi:

- Có mấy ngân hàng cũng không chịu cho chúng ta vay tiền. Nhưng cha thông qua một ngườibằng hữu quen biết một giám đốc ngân hàng, người này yêu cầu cha thế chấp 30% cổ phần của tập đoàn thì sẽ cho chúng ta vay tiền.

Diệp Lăng Phi nhíu mày, nói:

- Nhạc phụ, cha có phải là muốn lấy 30% cổ phần của con để mang ra thế chấp?

Bạch Cảnh Sùng vội vã giải thích:

-Không phải vậy, Tiểu Diệp, cha nghĩ cha lấy ra 15% cổ phần, con cũng lấy ra 15%, thế là đủ.

- Nhạc phụ, con cho rằng chuyện này rất nguy hiểm. Diệp Lăng Phi gác chân lên, đốt một điếu thuốc lá rồi nói:- Nhạc phụ, cha không cho rằng làm như vậy là đang đánh bạc sao? Một khi, cha đầu tư không mang lại lợi nhuận, số cổ phiếu thế chấp sẽ bị ngân hàng bán đi. Lúc đó rất có thể cả tập đoàn của cha cũng bị thu mua mất. Cha, mặc dù hai chúng ta nắm giữ 70% cổ phần của tập đoàn, nhưng một khi đã lấy ra 30% đem thế chấp thì lúc đó sẽ mất đi quyền khống chế tuyệt đối.Nếu như có một số người nhân cơ hội mua số cổ phần cha gán cho ngân hàng, rất có khả năng bọn họ sẽ đề nghị các cổ đông khác của tập đoàn bán ra số cổ phần trong tay họ.

Bạch Cảnh Sùng gật đầu, nói:

- Cha cũng biết là như vậy, nhưng mà chúng ta không thể tìm được một cái hạng mục đầu tư tốt nào mà không có tính phiêu lưu mạo hiểm. Cha cho rằng hạng mục nhà máy sợi này có liên quan đến tương lai phát triển của tập đoàn, dù nó có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa, cha cũng phải nghĩ biện pháp để có được hạng muc này. Nếu như để cho người khác nhanh chân giành lấy nó trước, như vậy sau này cha sẽ hối hận vì bỏ qua hạng mục này. Là một doanh nhân đôi khi cần phải mạo hiểm, cha nhất định sẽ vượt qua hung hiểm lần này.

Diệp Lăng Phi cũng hiểu điều Bạch Cảnh Sùng vừa nói, hắn gật đầu nhưng lập tức nói thêm:

- Nhạc phụ, con xem chuyện này cha cũng không cần vội vã, có lẽ tình hình còn có thể xoay chuyển được?

- Còn có thể xoay chuyển được? Bạch Cảnh Sùng sửng sốt, ông thấy tình hình đã tới bước này còn có thể xoay chuyển nữa sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhạc phụ, hiện tại Chu thị trưởng đang đấu cờ cùng thư kí thị ủy, một khi Chu thị trưởng chiếm thượng phong, chúng ta có thể tiếp tục theo phương hướng cũ mà làm. Mặt khác,theo con thấy, sở dĩ ngân hàng không chịu cho cha vay chắc chắn đã có người tác động. Như vậy theo lời của nhạc phụ thì giám đốc cái ngân hàng muốn cho chúng ta vay chắc chắn cũng có mục đích đen tối.Rất có thể cái tay giám đốc này đã được kẻ nào đó chỉ đạo, khiến cho nhạc phụ lấy ra 30% cổ phần của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mới cho vay. Một khi hạng mục nhà máy sợi xảy ra vấn đề, nhạc phụ lão nhân gia muốn thu hồi số cổ phiếu đã gán cho ngân hàng thì cũng không thể làm gì được. Nhạc phụ nghĩ lại xem, nếu như có người muốn gài bẫy cha, chờ cha sập bẫy,đến lúc đó nhạc phụ có hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Những lời này của Diệp Lăng Phi làm cho Bạch Cảnh Sùng đổ mồ hôi lạnh, thật sự thì người ngoài cuộc tỉnh táo,trong cuộc u mê. Bạch Cảnh Sùng lúc đầu cảm giác hang mục này cũng không tệ lắm, chỉ là đem cổ phần gán nợ thôi, chờ hạng mục này buôn bán có lời sẽ nhanh chóng trả hết nợ, nhưng hiện tại nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Bạch Cảnh Sùng mới ý thức được mình quả thật quá sơ suất.Cân nhắc lại mới thấy, hành vi của mình thật sự quá mạo hiểm.

Bạch Tình Đình gõ cửa, nàng muốn xem cha và Diệp Lăng Phi nói chuyện xong chưa, khi nàng nghe được thanh âm của phụ thân từ trong phong vọng ra:”Mời vào.” thì Bạch Tình Đình bưng hai chén cà phê thơm lừng đi đến.

Bạch Tình Đình đem hai chén cà phê đặt ở bàn thủy tinh trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó ngồi xuống cạnh hắn, tay phải ôm lấy tay của Diệp Lăng Phi, nói:

- Cha, hai người nói chuyện xong chưa vậy?

- Nói xong rồi,nói xong rồi! Bạch Cảnh Sùng hít một hơi thật sâu, âm thầm gật đầu với Diệp Lăng Phi sau đó, Bạch Cảnh Sùng nói:- Tiểu Diệp, cha bên này không còn việc gì nữa rồi.

- Vậy chúng con đi đây cha! Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Vừa ra ngoài, Bạch Tình Đình đã lén lút hỏi:- Ông xã, cha của em nói gì với anh vậy, sao lại thần bí như thế, ngay cả em cũng không cho biết.

Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:

- Thật ra, nhạc phụ cũng không nói cái gì quan trọng cả, ông chỉ hỏi anh một số vấn đề của đàn ông thôi

- Vấn đề của nam nhân? Bạch Tình Đình sửng sốt, khó hiểu hỏi lại:- Đấy là vấn đề gì?

Diệp Lăng Phi ghé vào tai Bạch Tình Đình thì thầm:“Nhạc phụ hỏi anh, buổi tối có làm em thỏa mãn không... ”

Bạch Tình Đình nghe xong, mặt đỏ ửng lên. Thừa dịp không có ai chú ý, nàng nhéo cánh tay Diệp Lăng Phi một phen, sau đó bỏ tay Diệp Lăng Phi ra, vội vã bước về phòng làm việc của mình. Diệp Lăng Phi khúc khích cười, cũng nhanh chóng đuổi theo.Bạch Tình Đình với Diệp Lăng Phi kẻ trước người sau vào phòng làm việc, Diệp Lăng Phi định đóng cửa phòng lại, thư ký của Bạch Tình Đình đã đi tới, vừa muốn gõ cửa, Diệp Lăng Phi đã cười nói:

- Cô định gõ cái gì, cửa không khóa, mau vào đi.

Bạch Tình Đình trở lại chỗ ngồi, lúc nàng đối mặt với thư ký của mình, không còn vẻ ngượng ngùng của con gái như khi đối mặt với Diệp Lăng Phi nữa mà nghiêm mặt nhìn thư ký của mình.

- Bạch phó tổng giám đốc, bộ nhân sự gọi điện thoại tới đây nóichiều nay có một người muốn nhận chức giám đốc điều hành tới xin phỏng vấn. Thư ký vừa nói vừa đem các tư liệu liên quan đến người này đặt lên bàn làm việc của Bạch Tình Đình.- Đây là tư liệu của người này, thời gian phỏng vấn là 10h30 ngày mai.

- Ừ, tôi biết rồi. Bạch Tình Đình khoát tay áo, ra hiệu thư ký ra ngoài.

Bạch Tình Đình cầm lấy sơ yếu lí lịch của người xin phỏng vấn, xem xét kinh nghiệm làm việc của người này. Diệp Lăng Phi cũng lại gần, thấy đây là một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, từng làm chức giám đốc ở Nhạc Phúc khu Trung Quốc, cũng từng đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc của một tập đoàn đứng trong top 500 tập đoàn mạnh nhất thế giới.

- Ái chà, lí lịch người này huy hoàng nhỉ. Diệp Lăng Phi xem xong, vừa cười vừa nói,- Bà xã, anh xem em nên hỏi thêm hắn mấy vấn đề khó khó một chút, xem người này có phải có chân tài thực học không.

Bạch Tình Đình tiện tay đem tư liệu người nay để qua một bên, hai tay day huyệt thái dương, nói:

- Đây là người thứ năm rồi, bốn người trước kinh nghiệm cũng không kém, nhưng không có một người nào làm em hài lòng.Ông xã, em cảm giác thực sự rất mệt mỏi, em thấy mình cũng không phải một lựa chọn tốt cho chức vị tổng giám đốc.

Diệp Lăng Phi đi tới,đặt tay phải lên vai Bạch Tình Đình, an ủi:

- Bà xã, không sao cả, không nên gấp gáp, chậm rãi tiếp tục làm việc. Anh xem em hiện tại quản lý công việc rất tốt, anh rất tin tưởng em.

Bạch Tình Đình ngâng mặt lên, vẻ tươi cười khiến người khác phải say lòng, hỏi:“Thật vậy sao?”

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Anh đã lừa em bao giờ đâu.

- Anh gạt em bao nhiêu lần rồi lại còn!Bạch Tình Đình lầm bầm trong miệng, nói: Anh toàn thích khi dễ em, a, đúng rồi, ông xã, anh lúc nãy nói chuyện chúng ta với cha em như thế nào, em... em chỉ.... chỉ là giữa chúng ta không.... không có cái kia.

Gò má Bạch Tình Đình đỏ ửng lên, vừa nói xong, vội vã cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi thêm lần nào nữa. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm buồn cười, thấy Bạch Tình Đình tin lời của mình, hắn cười nói:

- Anh lừa em đó, cha em không hỏi anh chuyện đó.

- A! Bạch Tình Đình nghe xong, đầu tiên là cả kinh, rồi lập tức nói:- Anh lại gạt em.Hừ!

- Anh cũng chỉ muốn đùa em một chút, bà xã đừng trách anh nha. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình xấu hổ, xem chừng nổi giận đến nơi, vội vã nói tránh đi:-Bà xã, không biết Hân Mính bên kia có việc gì không, có nên gọi điện thoại hỏi nàng một chút không?

Bạch Tình Đình nghe xong, tạm thời nén giận với Diệp Lăng Phi, cũng không nhìn Diệp Lăng Phi nữa, gọi điện cho Chu Hân Mính.Đầu dây bên kia có tiếng la hét ầm ĩ, hết sức ồn ào. Bạch Tình Đình nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chỗ Hân Mính xảy ra chuyện gì, sao lại loạn thành như vậy.

- Hân Mính, câụ ở đâu? Bạch Tình Đình hỏi.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, Chu Hân Mính không nghe rõ được.Chu Hân Mính chỉ đành nói một câu:

- Tình Đình, chờ mình tìm một chỗ nói chuyện.

Bạch Tình Đình không ngắt điện thoại, chờ Chu Hân Mính nói tiếp.Diệp Lăng Phi lúc này cũng lại gần, hắn áp lỗ tai vào điện thoại. Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:

- Anh ra chỗ khác đi, em bây giờ nhìn thấy anh sẽ rất tức giận.

- Bà xã, không phải có câu tục ngữ, kêu là đầu giường chiến tranh, cuối giường lại ngủ chung sao, anh thấy em vẫn còn tức giận, thế là không nên đâu. Vừa nói, Diệp Lăng Phi vẫn mặt dày tiếp tục xán lại. Bạch Tình Đình tưởng rằng Diệp Lăng Phi vẫn muốn nghe lén điện thoại, đang định mặc kệ, để Diệp Lăng Phi nghe một chút cũng không sao. Nhưng nào ngờ, Diệp Lăng Phi lần này lại là dùng miệng hôn lên cái cổ trắng ngần của Bạch Tình Đình, sau đó cố ý ngậm lấy vành tai như mỹ ngọc của nàng, không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích.Đó là vị trí mẫn cảm Bạch Tình Đình, bị Diệp Lăng Phi trêu chọc như vậy, Bạch Tình Đình cảm giác dục hỏa trong người bốc lên.Nàng vội vã đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:“Đừng làm loạn!”. Vừa nói xong những lời này, giọng của Chu Hân Mính từ điện thoại vang lên.

- Tình Đình, ở chỗ mình xảy ra chút chuyện, tạm thời không nói nhiều với cậu được. Chờ mình trở về rồi nói chuyện tiếp!

- Cậu gặp chuyện rắc rối gì à? Bạch Tình Đình sửng sốt, vội hỏi:- Hân Mính, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

- Xe cảnh sát của bọn mình bị các nhân viên của nhà máy sản xuất sợi bao vây, đang không cho chúng mình đi ra đây này! Chu Hân Mính vội vã nói:- Mình không nói nhiều nữa, buổi tối nói chuyện tiếp nhé!

Chu Hân Mính vừa cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi cũng đã nghe thấy những điều Chu Hân Mính nói, môi hắn khẽ động, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh khinh thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.