Thái Tử Vô Sỉ

Chương 45: Mùa xuân đã đến




Trương Lộ Tuyết vừa nói ra câu này, thì Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người, hắn nhìn biểu tình của Trương Lộ Tuyết, tịnh không giống như là nói đùa. Diệp Lăng Phi nói thầm với John David bên cạnh vài câu, John David gật đầu, mang theo Jenny và Hawkis rời khỏi phòng hợp.

Diệp Lăng Phi chờ John David đám người rời khỏi phòng hợp, hắn mới nói với Trương Lộ Tuyết rằng:

- Lộ Tuyết, cô làm gì phải rời khỏi tập đoàn chứ, lại nói tôi cũng không ép buột cô rời khỏi chức vị tổng giám đốc, vì sao cô đem chức vị tổng giám đốc nhường lại?

Ba!

Trương Lộ Tuyết tay phải hung hăng vỗ vào trên bàn hội nhị, bàn tay mềm mại của nàng lập tức đỏ lên, Trương Lộ Tuyết trừng mắt Diệp Lăng Phi, con mắt cơ hồ muốn toát ra tơ máu, kích động nói:

Diệp Lăng Phi, cái tên hỗn đản này, ta đã nói vơi ngươi không được gọi là Lộ Tuyết, cái tên Lộ Tuyết này không phải tên hỗn đản như ngươi được gọi.

Diệp Lăng Phi nhiếu mày, trong lòng thầm mắn mình thật ngu ngốc, biết rất rõ ràng không nên chọc Trương Lộ Tuyết, hết lần này tới lần khác mình lại chọc vào Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình không giống nhau, mặt kệ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình có chuyện gì hai người đều không căm hận đối phương.

Bạch Tình Đình cũng đã từng trong lúc tức giận Diệp Lăng Phi quát lên không cho Diệp Lăng Phi gọi nàng là bà xã hoặc là Tình ĐÌnh, thậm chí còn không cho Diệp Lăng Phi mở miệng, nhưng cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi luôn đem những lời này thành gió thoảng bên tai, mà Bạch Tình Đình cũng chưa để ý.

Nhưng Trương Lộ Tuyết lại hoàn toàn không giống Bạch Tình Đình, từ lần đầu tiên Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết gặp mặt tời nay, Diệp Lăng Phi ở trong long Trương Lộ Tuyết không lưu lại một chút ấn tượng tốt. Nhất là sau lại phát sinh chuyện kia. Tuy rằng lần đầu tiên của Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi mơ mơ hồ hồ đoạt đi, nhưng cái này cũng không đại biểu Trương Lộ Tuyết sẽ yêu Diệp Lăng Phi. Vừa vặn tương phản, trong lòng Trương Lộ Tuyết, lại gieo xuống một mầm mống căm hận Diệp Lăng Phi. Luôn cho rằng không cam lòng cứ như vậy bị Diệp Lăng Phi đoạt đi lần đầu tiên của nàng, không muốn bỏ qua.

Mà giờ khắc này, Trương Lộ Tuyết lại minh bạch chính mình vẫn luôn vị Diệp Lăng Phi nắm trong tay, Diệp Lăng Phi mới là chủ nhân chân chính của tập đoàn Tân Á. Trương Lộ Tuyết cũng cảm giác trong lòng xấu hổ, chính mình vẫn cho rằng Diệp Lăng Phi ở tập đoàn Tân Á sẽ phải nghe lời mình, mà nàng mới là tổng giám đốc tập đoàn Tan Á, nhưng hiện tại xem ra, nàng chẳng qua chỉ là một con tôm tép nhãi nhép, bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn mà thôi.

Trương Lộ Tuyết mắng Diệp Lăng Phi xong, liền đứng lên thở phì đi về phía cửa phòng hợp. Diệp Lăng Phi ngôi đối diện cửa, vừa nhìn Trương Lộ Tuyết muốn đi, trong lòng bối rối. Hắn cũng không muốn đem sự tình làm thành thế này, dưới tình thế cấp bách, Diệp Lăng Phi ngăn tại trước mặt Trương Lộ Tuyết. Mà Trương Lộ Tuyết lại dùng sức mà đẩy Diệp Lăng Phi ra,muốn đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi thật sự có chút nóng nảy, chặn ngang ôm lấy Trương Lộ Tuyết. Đem Trương Lộ Tuyết bé vào bên trong phòng họp.

- Buông ra. Buông ra, ngươi là tên lưu manh. Người đồ vô lại này.

Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi chặn ngang ôm lấy, hai chân giãy dụa, hai tay không ngừng đánh vào vai Diệp Lăng Phi, trong miệng mắng to.

Diệp Lăng Phi không để ý tới Trương Lộ Tuyết làm vậy, hắn đi tời trong góc phòng hợp, mới buông Trương Lộ Tuyết xuống, đẩy Trương Lộ Tuyết dựa lưng vào tường. Trương Lộ Tuyết dùng sức giãy dụa hai tay, hay tay Diệp Lăng Phi lại nắm lấy hai tay Trương Lộ Tuyết, mà thân thể hắn lại ép tới gần, cơ hồ muốn ép vào bộ ngực sữa cao vút kia của Trương Lộ Tuyết.

Diệp Lăng Phi trên mặt không có bất kỳ vẻ tươi cười, thay vào đó là vẻ rất nghiêm túc. Trong ánh mắt Diệp Lăng Phi, phóng xuất hai đạo ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt Trương Lộ Tuyết, hắn thấp giọng quát:

- Trương Lộ Tuyết, cô nghe kỹ cho tôi, cô không còn là con nít, cha cô bây gờ còn nằm ở trong bệnh viện, trước khi cô làm quyết định bốc đòng như vậy, có nghĩ tới cha cô hay khong. Không nghĩ qua cha cô đã nếm bao nhiêu khổ, mới sáng lập tập đoàn Tan Á, lẽ nào cô muốn nghĩ làm cho tâm huyết của cha cô cứ phó mặt như vậy, cô không phải làm cha cô thất vọng sao, nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết, cô muốn làm cha cô thất vọng sao?

Môi Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết cơ hồ đụng vào nhau, hai người đều có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của nhau. Trong ánh mắt Trương Lộ Tuyết hiện lên một chút hoảng hốt, nàng chưa từng thấy qua hình dạng Diệp Lăng Phi dọa người giống như ngày hôm nay vậy, trong lòng Trương Lộ Tuyết bị chấn động một cái.

Diệp Lăng Phi vứ nói đánh thật sâu vào trong tim Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, ánh mắt nàng cố gắng tránh khỏi ánh mắt sắt bén của Diệp Lăng Phi, ngậm chặt cái miệng nhỏ, giữ trầm mặt.

Lúc này Trương Lộ Tuyết không còn mang bộ dạng như khi vừa phát hỏa, lúc này nàng biểu hiện ra ngoài càng giống như là một cô gái đang không biết làm sao, ánh mắt phiêu hốt bất định

Diệp Lăng Phi trong lòng biết lúc này phải hoàn toàn áp đảo khí thế Trương Lộ Tuyết, nếu không, sau này hậu quả sẽ không thể tưởng tượng. Tay phải Diệp Lăng Phi buông tay Trương Lộ Tuyết ra, hắn dung tay phải nâng cằm Trương Lộ Tuyết, ép buột Trương Lộ Tuyết nhìn mình.

- Tôi không quan tâm tập đoàn Tân Á, nếu như bây giờ cô nói cho tôi biết, cô cũng không quan tâm tập đoàn Tân Á, tôi đây lập tức làm cho tập đoàn Tân Á triệt để biến mất. Trương Lộ Tuyết, tôi nói thật với cô, chỉ cần tôi đem cổ phiếu tập đoàn Tân Á bán tháo ra bên ngoài, cô nói người ở bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào, bọn họ cho rằng tập đoàn Tân Á muốn xong đời rồi, tôi xẽ làm cho giá cổ phiếu tập đoàn Tân Á biến thành một mớ giấy lộn, đến lúc đó, người đầu tư vào tập đoàn Tân Á sẽ triệt để dừng lại, không ai sẽ có hi vọng với tập đoàn Tân Á, thì tập đoàn sẽ lập tức phá sản. Tôi hiện tại chỉ hỏi cô một câu cuối cùng cô có quan tâm đến tập đoàn Tân Á hay không?

Trương Lộ Tuyết không phải đứa ngốc, Diệp Lăng Phi nói cũng không phải hù dọa nàng. Trương Lộ Tuyết học quản lý công ty chuyên nghiệp, căn bản không cần nghĩ cũng minh bạch nếu Diệp Lăng Phi muốn làm như thế, tập đoàn Tân Á lập tức xong đời.

- Tôi quan tâm!

Trương Lộ Tuyết phát hiện khi mình nói ra ba chữ này, là gian nan như thế nào. Thanh âm của nàng rất thấp, thậm chí cơ hồ ngay cả cô cũng khôn nghe rõ. Trương Lộ Tuyết không biết tại sao mình phải nói như vậy, đối mặt với nam nhân làm nàng vô cùng căm hận lại tỏ ra yếu kém. Nhưng Trương Lộ Tuyết lại không thể không thừa nhận, ở trước mặt nam nhân này, nàng là bất lực như thế.

Bị nam nhân này đoạt đi lần đầu tiên, lại bị ép tỏ ra nhu nhược, hết thảy vốn là vũ nhục lớn nhất. Trương Lộ Tuyết vốn cho mình sẽ ủy khuất mà rơi lệ. nhưng Trương Lộ Tuyết cảm thấy kỳ quái, mình cũng không rơi lệ. Ngược lại còn có cảm giác trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại nhẹ nhàng nói không nên lời. Trương Lộ Tuyết từ khi cha nàng gặp chuyện không may, nàng đều suy nghĩ cho tập đoàn Tân Á. Nàng vẫn luôn căng thẳng thần kinh, vừa tới bện viện chăm sóc cha mình, lại vừa phải lo lắng chuyện tập đoàn Tân Á. Tuy nói nàng đem quyền giao cho Tiễn Thường Nam, nhưng không có nghĩa là Trương Lộ Tuyết sẽ ngốc đến nỗi tin tưởng tập đoàn sẽ không có chuyện gì, trong lòng nàng mơ hồ cũng lo lắng tập đoàn Tân Á có thể có vài người sẽ muốn nhân cơ hội làm chuyện xấu hay không.

Trương Lộ Tuyết vẫn luôn lo lắng không biết vì sao, khi nàng nói mình quan tâm, trong lòng ngược lại trở nên rất nhẹ nhàng. Có lẽ là nam nhân trước mắt này cho nàng cảm giác nhẹ nhàng, trong mắt Trương Lộ Tuyết, có lẽ nam nhân này đáng để mính dựa vào.

Khi Diệp Lăng Phi nghe được Trương Lộ Tuyết nói nàng quan tâm. Trong lòng thở phào một hơi, hắn buông tay ra. Lui về phía sau hai bước, đưa đẩy lấy tay thuốc trong túi quần, châm thuốc, Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, lại nhìn khuôn mặt tinh xảo kia của Trương Lộ Tuyết miệng nói:

- Nếu cô còn quan tâm đến tập đoàn Tân Á, tại sao cô muốn từ chức?

- Là anh nói, lẽ nào anh quên anh đã ở phòng làm việc của tôi thảo luân cái gì sao?

Trương Lộ Tuyết không hề động, nàng vẫn tựa ở trên tường. Hai tay rủ xuống đến. Bộ ngực sữa cao vút dường như càng nhô cao hơn, từ chỗ cổ áo có thể thấy da thịt trắng nõn của Trương Lộ Tuyết.

Trương Lộ Tuyết ngữ khí bắt đầu chậm rãi, ánh mắt cũng nhìn về một bên. Không nhìn vào ánh mắt của Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết thong thả nói:

- Anh nói, tôi cũng không thích hợp đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc tập đoàn Tân Á. Trong lòng tôi rất rõ rang, tôi không chỉ không có kinh nghiệm quản lý tập đoàn lớn, thậm chí ngay cả các bộ phận của tập đoàn Tân Á tôi còn chưa nắm rõ, tôi làm sao đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á. Lúc trước, nếu như không phải Tiễn bá bá nói tôi phải làm chức tổng giám đốc này tập đoàn Tân Á mới có thể ổn định mà nói, tôi sẽ không làm tổng giám đốc. Tôi cũng rất quan tâm tập đoàn Tân Á, tôi mới cho rằng anh nói rất đúng, đây cũng là nguyên nhân tôi muốn đem chức vị tổng giám đốc nhường lại, tôi không muốn nhìn thấy tâm huyết của cả đời cha tôi cứ như vậy hủy trong tay của tôi, Diệp Lăng Phi, chọn một tổng giám đốc giỏi hơn đi, mà tôi sẽ rời khỏi tập đoàn Tân Á, tôi không muốn ở chổ này thêm phiền phức, bởi vì tôi thật sự cái gì cũng không hiểu.

Diệp Lăng Phi cẩn thận đánh giá Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết lúc này khiến Diệp Lăng Phi có cảm giác phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Diệp Lăng Phi lúc này mới ý thức tới Trương Lộ Tuyết cũng không phải tùy hứng giống như mình nghĩ vậy, loại khí chất này của Trương Lộ Tuyết vừa vặn là một tổng giám đốc tập đoàn nên có, nên bỏ thì bỏ, nên giữ thì giữ, giữ việc giữ hay bỏ, mới hiển thị khí chất một con người.

Giữ hay bỏ tuy nói thì dễ, nhưng làm được cũng rất khó. Trương Lộ Tuyết có thể bỏ được chức vị tổng giám đốc chỉ là để tập đoàn Tân Á có một vị tổng giám đốc xuất sắc hơn. Trong suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, chỉ cần bồi dưỡng Trương Lộ Tuyết thật tốt, nói không chừng có thể càng xuất sắc hơn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thiếu khuyết loại tinh thần này của Trương Lộ Tuyết, trong lúc khó khăn, có thể làm ra sự lựa chọn tốt nhất

Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, bỗng nhiên cười hỏi:

- Tôi cho rằng cô là nhân tuyển tổng giám đốc thõa đáng nhất.

Trương Lộ Tuyết sửng sốt, không hiểu hỏi:

- Anh đã nói tôi không thích hợp chức vj tổng giám đốc này, mà bây giờ anh mới là đại cổ đông của tập đoàn, anh có thể quyết định chức vị tổng giám đốc.

- Tôi đã nói rồi, cô là nhân tuyển thích hợp nhất. Bời vì bây giờ tôi mới có ý thức được cô là một mỹ ngọc khối chưa tạo hình, chỉ cần có người ở bên cạnh phụ tá cô, cô sẽ biến thành một khối mỹ ngọc hoàn mỹ không tỳ vết. cho nên, tôi quyết định cho cô cơ hội này, cho cô tự tay bảo trụ tâm huyết cả đời của cha cô, đưa tập đoàn Tân Á phát triển ngày càng lớn mạnh hơn. Thế nhưng tôi cũng đã nói, người phụ tá của cô là Trần Ngọc Đình, toàn bộ tập đoàn Tân á, cũng chỉ có cô ấy mới chính thức nghĩ đến sự nghiệp phát triển của tập đoàn Tân Á.

- Vậy Tiễn bá bá thì sao, ông ấy chính là cổ đông lớn thứ hai tập đoàn, à không, cổ đông lớn thứ ba.

Trương Lộ Tuyết tỉnh táo lại, trong ánh mắt ngàn nhìn về phía Diệp Lăng Phi không có căn hận, nhiều hơn một loại mê hoặc và không giải thích được, trong suy nghĩ của Trương Lộ Tuyết, Tiễn Thường Nam càng là người thích hợp hơn.

- Có một số viêc cô không rõ, cô biết tại sao tôi phải quản lý phòng tổ chức không?

Diệp Lăng Phi vừa mới nói ra những lời này, không nghĩ tới, bị sắc hơi thuốc, hắn liền ho khan. Trương Lộ Tuyết thấp giọng nhắc nhở:

- Ít hút thuốc một chút, đối với thân thể không tốt.

Diệp Lăng Phi nghe vậy giật mình, hắn vội đem thuốc dập tắt, cười nói:

- Đã nhiều năm hút thuốc, muốn bỏ cũng không dễ dàng.

- Ít hút một chút đi!

Trương Lộ Tuyết lại nói một câu.

Diệp Lăng Phi gật đầu một cái,nói tiếng cám ơn, tiếp tục giải thích cho Trương Lộ Tuyết:

- Lúc trước cha cô chỉ muốn thông qua phòng tổ chức để hạn chế Tiễn Thường Nam mở rộng thế lực, trưởng phòng sản xuất, chủ quản phòng thị trường còn có một số tay trưởng phòng hoặc giám đốc khác đều là người của Tiễn Thường Nam, cha cô chỉ là mượn tay tôi để chèn ép thế lực của Tiễn Thường Nam thôi. Về phần Trần Ngọc Đình, là cha cô một tay nâng đỡ lên phó tổng, cha cô rất tín nhiệm, cho nên Trần Ngọc Đình mới có thể chân chính phụ trợ cô, đưa tập đoàn phát triển tốt hơn. Về phần John Davisd, hoàn toàn là tôi mời tới tiến hành cải tạo với tập đoàn, cô cũng nhìn ra tập đoàn phải cải cách, nếu không sẽ không có lực phát triển, chỉ có thể thấp xuống dốc. Ở phương diện này John Davisd có kinh nghiệp phong phú, hắn sẽ cung cấp ý kiến tốt nhất cho tập đoàn Tân Á.

Trương Lộ Tuyết cúi đầu trầm ngâm chốc lát,rồi ngẩn đầu nói:

- Bây giờ tôi nên làm thế nào?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi cho rằng hiện tại cô nên mở cuộc họp ban giám đốc, đem phó tổng Tiễn Thường Nam này đuổi ra khỏi tầng lớp quản lý tập đoàn Tân Á. Đồng thời, công việc của Tiễn Thường Nam để Trần Ngọc Đình tiếp nhận. về phương diện khác phó tổng của tập đoàn quá nhiều, các phó tổng còn lại đều cần phải bỏ đi, tuy rằng có chút bất cận nhân tình, thế nhưng, hiện tại không có cách nào khác, ai biết những phó tổng này có tâm tư gì, có thể trong công việc âm thầm làm mấy chuyện xấu hay không. Tập đoàn Tân Á tạm thời cần nhất chính là ổn định, ổn định, lại ổn định. Đám phó tổng này đều là cổ đông có cổ phần trong công ty, chỉ là để cho bọn họ làm cổ đông đi thôi, đừng cho quản lý tập đoàn nữa cho thêm phiền.

Trương Lộ Tuyết sau khi nghe xong, nhìn về phía Diệp Lăng Phi hỏi:

- Vậy còn anh?

- Tôi?

Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:

- Tôi vẫn là một giám đốc nhỏ, đương nhiên, sau đó có thể phòng tổ chức không cần tồn tại, đến lúc đó tôi sẽ làm phiền Trương tổng giám đốc thành lập một bộ phận nhẹ nhàng cho tôi, chuyện môn dùng để nuôi tôi. Trương tổng giám đốc, cô không để ý tập đoàn nuôi thêm một người rảnh rỗi như tôi chứ.

Hì!

Trương Lộ Tuyết nở nụ cười, nhưng tl lập tức ý thức mình không nên cười trước mặt Diệp Lăng Phi, nàng vội vàng nghiêm mặt lại.

Vừa lúc đó, trong phòng hợp truyền đến tiếng đẩy cửa, Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đều quay đầu nhìn về phía cửa phòng họp, liền thấy Tiễn Thường Nam và Tiền Tiêu xuất hiện ở cửa phòng họp. Tiễn Thường Nam vừa đi vào, đã nói:

- Trương tổng giám đốc, hôm qua tôi vừa mới làm ra một quyết định, còn chưa kịp thông báo với Trương tổng giám đốc. Chẳng qua, nếu giám đốc Diệp cũng ở đây, vậy thì tốt nhất, hôm qua tôi vừa nói thành viên ban giám đốc tập đoàn, mọi người đều cho rằng nên khai trừ giám đốc Diệp. Quyết định này đã được thông qua, như vậy hẳn là giám đốc Diệp đã nhận được thông báo từ bộ phận nhân lực trong buổi sáng, từ giờ trở đi, giám đốc Diệp cũng không phải là viên chức của tập đoàn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.