Thái Tử Vô Sỉ

Chương 39: Không lòng dạ nào để ngủ




Trong căn phòng bao trọn gói của viện điều dưỡng, chỉ còn lại ba người nhà họ Trương, Trương Dược, Trương Quốc An, Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi. Những người khác không có mặt.

Trong lòng Trương Tuyết Hàn vẫn đang thầm suy đoán rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, sao Diệp Lăng Phi lại ngồi cùng ông mình, nhưng điều mà cô không dám tin nhất là sự thân mật giữa ông mình và Diệp Lăng Phi.

- Tuyết Hàn, sao cháu lại quen được Tiểu Diệp?

Ngồi trong phòng bao trọn gói, Trương Dược vui vẻ hỏi cháu gái mình, ông thực sự rất muốn biết cô cháu cưng của mình quen với Diệp Lăng Phi bằng cách nào. Theo như ông ta thấy, xuất thân của con người này rất thần bí, thủ trưởng Trương thì không bao giờ nhắc đến thân thế của hắn, mà chỉ nói với ông ta rằng Diệp Lăng Phi là người không đơn giản. Cách nói úp mở của lão già lại chỉ càng làm Trương Dược thêm tò mò.

Trương Tuyết Hàn đang cúi mặt ăn từng miếng nhỏ, nghe thấy ông hỏi mình, cô mới ngẩng đầu, dịu dàng nói:

- Ông à, cháu quen Diệp tiên sinh là nhờ có Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu có quen với anh ấy.

- Ồ, ta quen mất con bé Tiêu Tiếu này cũng đang ở đây, Quốc An, con phái người đi đón nó tới đây cùng ăn cơm, không thể thường xuyên tới Vọng Hải cũng không thể chăm sóc cho Tiêu Tiếu, ta đang lo ông con bé không bỏ qua cho ta đây.

Trương Quốc An gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy thì Trương Tuyết Hàn vội vàng nói:

- Ồng à, Tiêu Tiếu hôm nay phải đi học, ông đón nó đến đây không hay đâu ạ.

Trương Dược nghe xong, cười nói:

- haha, Tuyết Hàn nói đúng lắm, ta không thể cản trở việc học hành của Tiêu Tiếu được.

Trương Quốc An cũng không di chuyển nữa, ông nhìn cô con gái đang ngồi bên cạnh mình, cười nói:

- Tuyết Hàn, ba nghe Đông Dương nói rồi, con ở trường rất được mọi người chú ý. Có cần ba nói với ban lãnh đạo trường con một tiếng, để người ta quan tâm tới con một chút không?

Trương Tuyết Hàn vội vàng nói:

- Ba, con không cần. Con thấy bạn bè ai cũng rất thân thiện với con, chẳng có gì không tốt cả.

Trương Dược cũng nói:

- Quốc An, nghe Lộ Tuyết nói đi con, nếu con bé đã không muốn có người bên cạnh chăm sóc thì hãy cứ để nó sống cuộc sống mà mình mong muốn đi.

Trương Quốc An cũng không dám đề cập thêm gì nữa, Trương Dược lại nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Diệp, cháu là người ở đây, lại quen biết với Tuyết Hàn, sau này chăm sóc nó giúp ông nhé.

- Việc này cũng không tiện lắm.

Diệp Lăng Phi khó xử nói:

- Cháu dù sao cũng là đàn ông, rất dễ gây ra điều tiếng không hay cho Tuyết Hàn.

- Có gì đâu nào!

Trương Quốc An vừa nghe, đã cao giọng, kích động nói:

- Ai dám nói này nói nọ Tuyết Hàn nhà ta, ta bắt vào quân đội.

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười xòa:

- Cháu thấy như vậy không hay lắm. Không chừng sẽ có không ít người nói cháu cạy thế của quân đội ngang ngược làm càn ở đây.

Nói xong, hắn quay sang phía Trương Dược nói:

- Ông Trương, cháu sẽ cố gắng chăm sóc Tuyết Hàn. Từ lúc nghe được chuyện của Trương Tuyết Hàn từ Tiêu Tiếu, cháu vẫn luôn cảm thấy tiếc cho Tuyết Hàn. Lần này, cháu sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ cô ấy. Nhưng, ông à, cháu cũng không dám nói trước. Cháu không dám bảo đảm sẽ tìm ra được loại thuốc sẽ chữa được bệnh cho Trương Tuyết Hàn, cháu chỉ có thể hứa sẽ cố gắng hết sức.

- Tiểu Diệp, chỉ cần cháu dốc sức là được.

Trương Dược nói xong, giục Diệp Lăng Phi:

- Nào, ăn đi cháu, nếu chúng ta cứ ngồi đây nói chuyện thì thức ăn sẽ nguội hết mất.

Buổi chiều khi nhận được kết quả chẩn đoán của Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi bèn cầm theo luôn, nghĩ bụng lần này không tìm Angel thì không thể nào xong được.

Trương Dược và Trương Quốc An đến Vọng Hải lần này cũng là vì chuyện của Trương Tuyết Hàn, trước khi Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi viện điều dưỡng, lại có màn cảm ơn của bọn họ với Diệp Lăng Phi, làm Diệp Lăng Phi cảm thấy bối rối. Chuyện chưa động đến mà đã bị người ta cảm ơn rốt rít. Nếu làm không tốt, thì sau này không biết còn mặt mũi nào gặp Trương Tuyết Hàn hay không đây.

Trương Tuyết Hàn cũng phải về trường. Trương Quốc An cũng định sai người đưa cô về thì cô cứ khăng khăng đòi ngồi xe của Diệp Lăng Phi. Trương Tuyết Hàn không muốn gây sự chú ý với đám bạn của mình. Sáng nay lúc ba cô đi đón, chiếc xe mang biển số của quân đội đã thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ của đám sinh viên trong trường rồi.

Cần phải biết rằng ở Trung Quốc, phàm là những chiếc xe dám gắn biển quân đội thì đều phải là xe của những nhân vật tầm cỡ trong quân đội. Những người có tiền cũng chưa chắc có bản lĩnh này. Còn một khi họ dám gắn biển số quân đội thì phải có giấy tờ kiểm tra của quân đội.

Trương Quốc An cũng khống muốn ép Trương Tuyết Hàn, khi chiếc xe của Diệp Lăng Phi ra khỏi cổng viện điều dưỡng, Trương Tuyết Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi nhìn cô, mỉm cười nói:

- Tuyết Hàn, sao cô lại như vậy, chẳng lẽ cô không muốn gặp ba và ông mình?

Trương Tuyết Hàn nghiêng mặt, khẽ vén những sợi tóc tơ mềm mại sang một bên, ánh mắt trong veo, thuần khiết lộ niềm vui nhẹ nhàng, cô cười dịu dàng nói:

- Không phải như vậy, khi ở cùng ba và ông, tôi cảm thấy rất áp lực, hai người họ đều là quân nhân, ba vốn cũng muốn sau này tôi cũng có thể phục vụ trong quân đội. Nhưng cơ thể tôi lại quyết định rằng mình không thể hoàn thành nguyện vọng của ba.

- Nói như vậy nghĩa là cô cảm thấy có lỗi với ông và ba mình.

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, những cô gái nhỏ xinh thuần khiết thánh thiện như cô luôn làm người khác phải thương cảm. Dung mạo tuyệt mỹ cùng thể chất yếu ớt của cô có thể khơi dậy tình thương vô bờ bến cùng lòng trắc ẩn của người đàn ông trong mắt cô, kể cả những người đàn ông hung dữ nhất khi nhìn thấy cô cũng không nỡ làm cô bị tổn thương.

Khi ở gần cô gái mềm yếu này, Diệp Lăng Phi cũng có cảm nhận này. Một mặt hắn rất thương xót cô, mặt khác hắn không cảm thấy chút áp lực nào khi ở bên cô. Cô gái này quả thật không có gì có thể khiến người khác phải lo lắng, thậm chí khi nói chuyện với hắn, cô còn bèn lẽn tâm sự chuyện riêng của mình.

Trương Tuyết Hàn không phủ nhận, miệng cô nở nụ cười dịu dàng, chiếc môi hồng chúm chím khẽ cười nói:

- Tôi trời định đã là một con búp bê sứ, rồi sẽ có một ngày con búp bê này sẽ tự đạp vỡ chính mình.

Câu nói này của Trương Tuyết Hàn làm trào dâng niềm xót xa trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn không biết tại sao hắn tự dưng lại có cảm giác khó chịu như bị kim châm. Hắn vội vàng nói:

- Tuyết Hàn, cô đừng lo lắng, tôi có rất nhiều bạn ở bên nước ngoài, họ nhất định sẽ tìm được cho cô một phuong pháp chữa bệnh hiệu quả. Đến lúc đó cô sẽ giống như những cô gái bình thường khác có thể vui vẻ tận hưởng cuộc sống, có thể yêu người mình yêu, có thể kết hôn rồi sinh ra những đứa con xinh đẹp. Tôi bảo đảm cô nhất định sẽ không sao.

Ngay cả đến Diệp Lăng Phi khi thấy mình thốt lên những lời nay cũng không biết sao mình có thể hứa chắc chắn đến vậy. Hắn bảo đảm với cô, mà từ trước đến nay hắn luôn tâm niệm phàm là những việc hắn đã hứa hắn quyết không nuốt lời, hắn sẽ phải thực hiện bằng mọi giá. Trương Tuyết Hàn căn bản cũng không hiểu rõ câu nói này của Diệp Lăng Phi sẽ đảm bảo điều gì, nhưng cô lại thấy những lời nói trên của hắn giống như lời thề non hẹn biển của một chàng trai dành cho người con gái mình yêu.

Trương Tuyết Hàn từ trước đến nay chưa từng được nghe những lời đường mật, những lời thề thốt sống chết có nhau lại càng không, nên những câu nói của Diệp Lăng Phi khi lọt vào tai cô làm tim cô đạp mạnh hơn. Mặt cô đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cô vội vàng với lấy thuốc. Thấy vậy, Diệp Lăng Phi ngay lập tức dừng xe bên đường, quan tâm hỏi:

- Tuyết Hàn, cô có sao không?

- Không sao, em chỉ thấy tim mình đập hơi nhanh, có thể là do vữa nãy chạy vài bước.

Trương Tuyết Hàn che giấu niềm xúc động ban nãy, cô lấy ra một viên thuốc, bỏ vào miệng, Diệp Lăng Phi vội vàng giúp cô lấy chai nước khoáng trong xe. Trương Tuyết Hàn uống một ngụm lớn rồi đóng nắp chai. Cô quay sang cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Anh Diệp, em không sao đâu.

Diệp Lăng Phi lại khởi động xe, dặn dò:

- Em biết sức khỏe mình không tốt thì đừng có chạy, chú ý giữ gìn chút chứ.

- Vâng, em biết rồi.

Trương Tuyết Hàn ngoan ngoãn vâng lời đáp. Cô điều chỉnh lại nhịp tim của mình, rồi quay sang Diệp Lăng Phi hỏi:

- Anh Diệp, nếu có một ngày em có thể khỏi bệnh, chúng ta có thể hẹn hò với nhau không?

Diệp Lăng Phi không ngờ Trương Tuyết Hàn lại nói ra những lời này, hắn đảo mắt về phía cô thì thấy cô đang nhìn hắn không chớp mắt, dường như đang chờ đợi một câu trả lời. Hắn bỗng cảm thấy nếu bây giờ mình từ chối thì sẽ giống như sẽ đắc một tội rất lớn với cô gái mỏng manh này. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng nếu cô có thể khỏi bệnh thì hắn có thể làm cho cô bất cứ điều gì. Trong lòng hắn, cũng đang hoài nghi liệu thật sự có thể giúp Trương Tuyết Hàn hồi phục cơ thể hay không.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Đương nhiên là được rồi, nếu em khỏi bệnh, chúng ta có thể cùng đi chơi, à, đúng rồi, chắc lúc đó em có thể chơi trò chơi cảm giác mạnh chứ?

- Ý anh là em có thể cùng anh Diệp nắm tay, giống như những cặp tình nhân đang hẹn hò?

Trương Tuyết Hàn đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi,

- Uhm, có thể. Nếu em khỏi bệnh, chỉ cần em không chê anh là người đàn ông đã có vợ, thì anh sẽ không từ chối được hẹn hò với cô gái xinh đẹp như em đâu.

Diệp Lăng Phi lại giở câu đùa muôn thuở của mình ra, nhưng không biết tại sao lúc này trong lòng hắn lại cảm thấy nặng trĩu. Có thể mình đã cho cô ấy một lời hứa đẹp đẽ, nhưng không biết liệu lời hứa này có thể thực hiện được hay không.

Trương Tuyết Hàn bật cười, Trương Tuyết Hàn lúc cười vô cùng xinh đẹp, giống như viên minh châu trong suốt không lẫn tạp chất, như tuyết trắng trên đỉnh núi cao không lẫn bụi trần thế gian. Trong thế giới của Trương Tuyết Hàn, mọi thứ đều trong trắng thuần khiết.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, trong lòng hắn vô cùng xót xa.

- Anh Diệp, chở em ra bãi biển được không? Em vẫn muốn ngồi lên dải đá ngầm chúng ta từng ngồi lần trước. Em rất thích ngồi đó rồi trong ra biển lớn, ngồi như vậy em thấy rất thoải mái

Trương Tuyết Hàn cười hứng khởi nói,

- uh, được, vậy anh em mình qua đó.

Diệp Lăng Phi không nghĩ ngợi nhiều, đáp ứng ngay lập tức nguyện vọng cô gái nhỏ.

Diệp Lăng Phi đỗ xe bên cổng trường gần bãi biển, hắn đỡ Trương Tuyết Hàn ngồi lên mỏm đá lớn. Trương Tuyết Hàn vừa ngồi xuống thì tiếng chuông điện thoại của hắn reo vang, Diệp Lăng Phi chau mày, nghĩ bụng: “ ai lại gọi vào lúc này không biết?”

Hắn sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Trương Tuyết Hàn, hắn nhìn cô, nhưng phát hiện cô không có bất cứ phản ứng nào, mà chỉ ngồi lặng lẽ hướng ra phía biển. Diệp Lăng Phi luc này mới yên tâm, rút điện thoại, vừa nhìn thấy số của John David, hắn mới ngồi theo Trương Tuyết Hàn, nhận cuộc gọi

- Diệp, tối nay anh có rỗi không, tôi đặt phòng ở khách sạn Quốc Tế, nếu không phiền tối nay chúng ta bắt đầu bàn công việc.

John David cười tiếp:

- Tôi muốn nhanh chóng bắt tay vào việc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.