Thái Tử Vô Sỉ

Chương 15: Hiểu lầm viên trân châu




Những lời này của Diệp Lăng Phi đã làm cho tên hói đầu kia phải choáng váng. Càng làm cho hắn phải trợn tròn mắt chính là, Diệp Lăng Phi đồng thời còn dùng tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Bồ Đào Nha cùng một lúc đề mắng mỏ tên hói đầu kia:

- Ngu còn tỏ ra nguy hiểm!

Ngay khi tên hói đầu kia không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang nói cái gì, thì Diệp Lăng Phi lại dùng tiếng Hán nói:

- Rõ ràng là một người Trung Quốc, còn nói ngoại ngữ, ta nói đầu trọc ngươi, ngươi muốn nói ngoại ngữ với ta à, ngươi vẫn còn non lắm, về nhà nghiên cứu kũ những gì ta đã nói, ta có thể cung cấp cho ngươi một gợi ý, ông đây vừa dùng ba loại ngôn ngữ để mắng ngươi đấy.

- Ngươi.

Tên hói đầu vừa định nói gì, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Được rồi, không cần phải nói nữa, đừng tưởng rằng ngươi có cái đầu trọc là có thể làm bóng đèn, nói cho ngươi hay, ngay cả khi cúp điện đầu trọc ngươi cũng không thể đảm đương nổi nhiệm vụ của cái bóng đèn đâu.

Tên hói đầu kia bị Diệp Lăng Phi mắng tới mức không nói được gì, Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm tới tên hói đầu kia nữa, quay về chỗ. Bạch Tình Đình chất một đống đồ trước mặt. Bạch Tình Đình trong lòng hơi đắc ý, không khỏi lộ ra trên mặt. Diệp lăng Phi nhìn trong ánh mắt, miệng cười hà hà nói:

- Bà xã, anh giúp em cầm nhiều đồ như vậy, anh không có yêu cầu khác, chỉ yêu cầu bà xã ăn hết toàn bộ những thứ trước mặt thôi.

Bạch Tình Đình vừa nghe liền choáng váng.

Hai người bọn họ ăn ở đây hơn một giờ. Bạch Tình Đình bụng căng phồng lên, sau khi lên xe. Bạch Tình Đình vẫn còn ợ hơi. Nàng oán giận nói:

- Sau này em sẽ không đi ăn đồ tự chọn cùng anh nữa, một người đàn ông, lại để cho em phải ăn nhiều như vậy.

Diệp Lăng Phi khởi động xe, miệng cười nói:

- Đây chính là em muốn, cũng không phải do anh.

Nói xong, Diệp Lăng Phi lại hỏi:

- Bà xã, bây giờ chúng ta đã ăn no rồi, em định đi đâu?

- Đi đâu?

Bạch Tình Đình lườm Diệp Lăng Phi một cái, vừa định nói, thì lại ợ một cái, nàng vội vã che miệng của mình, qua một thời gian dài. Bạch Tinh Đình mới lẩm bẩm nói:

- Còn có thể đi đâu, đương nhiên là tới nhà máy sản xuất sợi hóa học.

Diệp Lăng phi ừ một tiếng, lái xe thẳng đến nhà máy sản xuất sợi hóa học.

Đến nhà máy sản xuất sợi hóa học bên kia ở trên tường, dây điện, trên cột, trên lầu, khắp nơi tràn ngập những biểu ngữ như "Đừng phá hủy!". Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:

- Công ty chúng ta sắp tới có thể có rắc rối lớn.

Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:

- Thực tế cũng không phải không có biện pháp giải quyết, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ. Những bất mãn của người dân sẽ tự nhiên biến mất. Còn cần phải có được sự ủng hộ của thị trưởng.

Bạch Tình Đình gật đầu. Nàng cho rằng đề nghị này của Diệp Lăng Phi là biện pháp có thể nhất trước mắt. Thực tế tình huống này xảy ra cũng không nằm ngoài dự tính của Bạch Tình Đình. Nàng cũng nghĩ sẽ có ngươi phản đối di dời. Áp lực của chính phủ thành phố là rất lớn. Nếu không dự án di dời nhà máy sợi hóa chất sẽ không chậm trễ bất động. Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi đi xung quanh nhà máy sản xuất sợi hóa học rất lâu. Hai người thương lượng nên áp dụng biện pháp gì để có thể giảm thiểu sự ngăn cản việc di dời nhà máy sản xuất sợi hóa học tới mức nhỏ nhất.

Hai người đi loanh quanh nhà máy sản xuất sợi hóa học cả buổi chiều. Mãi cho đến hơn năm giờ chiều. Hai người mới quyết định rời đi. Ngay khi hai người vừa mới chuẩn bị lái xe đi. Thì trước mặt gặp phải xe của Lâm Tuyết. Sau khi nhìn thấy xe của Lâm Tuyết, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều nghĩ người phụ nữ nảy tại sao lại xuất hiện ở đây?

Nếu như gặp Lâm Tuyết ở nơi khác. Cũng không thể khiến cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình phải chú ý. Nhưng lại gặp Lâm Tuyết ở nhà máy sản xuất sợi hóa học này, thì không thể không cân nhắc Lâm Tuyết tới đây là có mục đích.

Ngay khi chiếc hai xe gặp nhau. Hai xe đều dừng lại. Lâm Tuyết từ cửa sổ xe thò đầu ra chào hỏi Bạch Tình Đình, nói:

- Tổng giám đốc Bạch. Thật trùng hợp. Không ngờ lại gặp cô ở đây.

Bạch Tình Đình rất ghét người phụ nữ này. Nhưng do phép lịch sự. Bạch Tình Đình lại không thể không chào hỏi. Vì vậy, Bạch Tình Đình cố gắng nặn ra vẻ tươi cười. Cười nói:

- Tôi chỉ đến đi loanh quanh. Tôi còn muốn hỏi Lâm giám đốc đấy. Sao lại gặp cô ở chỗ này?

Lâm Tuyết cười nói:

- Sao vậy. Chẳng lẽ tổng giám đốc Bạch không cho tôi tới nơi này à. Tốt thôi. Sau này tôi sẽ không tới nơi này nữa, tôi nào giám trêu chọc tổng giám đốc Bạch chứ.

Nhìn Lâm Tuyết nói với giọng điệu như vậy. Bạch Tình Đình trong lòng cảm thấy ghê tởm. Nàng liếc mắt nhìn Lâm Tuyết một cái. Nói:

- Lâm giám đốc, tôi cũng không dám không cho cô tới. Đến đấy đi, đến đấy đi. Lâm giám đốc, tôi cần phải đi rồi, cô từ từ mà đi bộ ở đây nha.

Bạch Tình Đình nói xong những lời này, kéo cửa sổ xe lên. Diệp Lăng Phi lái xe từ bên cạnh xe của Lâm Tuyết. Diệp Lăng Phi thấy khó hiểu miệng lẩm bẩm:

- Tại sao người phụ nữ này lại đến đây, chẳng lẽ cô ta cũng vì chuyện của nhà máy sản xuất sợi hóa học.

Bạch Tình Đình nhíu mày nói:

- Em cảm thấy không đúng, người phụ nữ đó đến nhà máy sản xuất sợi hóa học vào lúc này, em cảm giác trong đó nhất định có chuyện, nhưng em lại không rõ rốt cuộc là vấn đề gì, phiền chết đi được.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, quên nó đi, anh thấy theo suy nghĩ của em, thì nghĩ tới nát óc cũng không biết là chuyện gì. Như vậy, tốt hơn hết là không thèm nghĩ nữa, không phải có câu châm ngôn, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ có đường đi sao, đợi đến khi đó tự nhiên sẽ rõ ràng. Ừm, chúng ta không nên ở đây nghĩ lung tung, mà nghĩ xem buổi tối đi ăn cái gì. Buổi trưa ăn thịt nướng rồi, buổi tối ta không thể lại ăn nữa. Anh nghĩ ra rồi, buổi trưa Hân Minh không ra ngoài ăn cùng, vậy thì buổi tối cũng không thể không ra ngoài ăn cơm, chi bằng mình gọi điện thoại kêu Hân Minh tới, nhân tiện hỏi xem rốt cuộc hôm nay Hân Minh bận việc gì.

Bạch Tình Đình nghĩ cũng cảm thấy hay, liền gật đầu đồng ý. Diệp Lăng Phi lại lấy điện thoại động gọi cho Chu Hân Minh, lần này Diệp Lăng Phi thẳng thắn nói:

- Hân Minh, lần này em không thể lại từ chối đâu đấy, đi ăn cơm đi.

Buổi trưa vì có chuyện nên Chu Hân Minh đã từ chối mội lần, lần này Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại tới. Chu Hân Minh bất luận thế nào cũng không thể lại từ chối, liền đồng ý.

Diệp Lăng Phi đề nghị đến một khách sạn ở khu Trung Sơn ăn cơm, món "cá chép om", "lão dấm chua chập đầu", "chim bồ câu quay" ở khách sạn này đều rất ngon, Bạch Tình Đình không có ý kiến. Hai người sau khi định ra vậy, liền gọi điện thông báo cho Chu Hân Minh đi tới khách sạn ở khu Trung Sơn đó.

Diêp Lăng Phi và Bạch Tình Đình tới rất sớm, khách tới ăn cũng không nhiều, hai người đã chọn chỗ ngồi ở gần cửa đại sảnh. Ngồi xuống, Diệp Lăng Phi phụ trách gọi món, hắn gọi bốn món "cá chép om", "chim bồ câu quay", "hải đảm", lại gọi thêm canh. Sau khi gọi món, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Chu Hân Minh, thúc giục cô mau tới.

- Tới, tới, lập tức tới ngay.

Trong điện thoại Chu Hân Minh lầm bầm nói:

- Cứ như là đòi mạng vậy, em đã nhìn thấy khách sạn đó rồi.

Quả nhiên, không quá năm phút đồng hồ. Chu Hân Minh đã xuất hiện ở cửa khách sạn. Chu Hân Minh dửng ở cửa nhìn lướt qua, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình, nàng bước nhanh tới, vừa đặt túi xách tay xuống, liền phàn nàn:

- Làm gì mà giục người ta đến gấp vậy.

- Chẳng phải là nhớ em hay sao?

Diệp Lăng Phi cười hà hà tự mình rót trà cho Chu Hân Minh. Chu Hân Minh quả thật khát nước, một hơi uống hết chén trà.

Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Chu Hân Minh cười hỏi:

- Hân Minh, hôm nay nhiều việc vậy à, buổi trưa gọi bạn cũng không ra.

- Ừ, là có chút chuyện.

Chu Hân Minh nói.

- Còn không phải là chuyện ở phố Thiên Tân sao, hôm nay mình dẫn người đi thăm dò đồn cảnh sát ở phố Thiên Tân.

Chu Hân Minh vốn muốn nói ngày hôm qua khi đi dạo phố Thiên Tân cùng Diệp Lăng Phi, đã gặp một số kẻ trộm, nhưng lời này vừa tới bên mép, Chu Hân Minh lại nuốt nó trỡ lại, cô lo lắng Bạch Tình Đình trong lòng sẽ nghĩ gì, chính mình đã lén đi dạo phố với Diệp Lăng Phi mà không nói với Bạch Tình Đình.

Nghe Chu Hân Minh nhắc tới chuyện ở đồn cảnh sát phố Thiên Tân. Diệp Lăng Phi thuận miệng hói:

- Thế nào, điều tra có kết quả gì không?

Chu Hân Minh vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện ở đồn cảnh sát phố Thiên Tân, liền thở dài, trong miệng tức giận bất bình nói:

- Hôm nay em mang theo thành viên cục cảnh sát hình sự đi kiểm tra, thật đúng là tức chết đi được, ở đồn cảnh sát đó có không ít người đến báo án, nói bị trộm đồ ở phố Thiên Tân. Kết quả, đồn cảnh sát ở phố Thiên Tân chỉ làm ghi chép, mà không điều tra cẩn thận. Càng đáng tức hơn đó là viên cảnh sát trưởng Vương Thiên Quân, nói với em nhân lực cảnh sát không đủ, thực tế không thể điều tra nghiêm túc, em thấy sự việc cũng sẽ không đơn giản như vậy. Em đã phái toàn bộ nhân viên đi bắt băng nhóm trộm đó, nghe nói những tên trộm này do một gã tên là Hắc Tam cầm đầu, em cũng đã điều tra qua cái tên Hắc Tam đó. Là người của Phủ Đầu bang. Có thể các băng nhóm trộm này là tổ chức tội phạm xã hội đen. Bước tiếp theo chính là sưu tầm chứng cớ, chuẩn bị khởi tố những tên trộm này. Đồng thời bắt tay vào vây bắt Hắc Tam.

Chu Hân Minh vừa nói. Vừa liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chỉ có điều bắt được Hắc Tam không dễ, ai biết tên này chạy đi đâu rồi, Diệp Lăng Phi, anh có thể giúp em tìm hắn chứ?

Châu Hân Minh hiểu rõ bối cảnh của Diệp Lăng Phi. Đương nhiên cũng biết Diệp Lăng Phi là người có nhiều biện pháp. Nếu nàng chậm rãi vây bắt Hắc Tam, thì không biết được đến lúc nào. Dứt khoát Chu Hân Minh sẽ hỏi Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hân Minh, Đây là việc của cảnh sát các em, đâu có liên quan tới một người dân bình thường như anh, anh không liên quan.

Diệp Lăng Phi ngoài miệng thi nói vậy, nhưng bí mật nháy mắt với Chu Hân Minh, ý muốn nói, em không nhìn thấy Bạch Tình Đình đang ở đây hay sao?

Chu Hân Minh hiểu ý, nàng cười nói:

- Em chỉ thuận miệng nói vậy, còn thật sự có thể để anh đi làm công việc của cảnh sát chúng em, cứ cho là anh đồng ý. Tình Đình còn không đồng ý đâu. Tinh Đình, bạn nói có phải không?

Bạch Tình Đình đang cúi đầu uống trà, nghe thấy Chu Hân Minh vừa nói như vậy. Bạch Tình Đình đưa tay véo vào cánh tay của Chu Hân Minh, miệng nói:

- Hân Minh, sao bạn lại chỉ mũi giáo sang mình chứ, chẳng có liên quan tới tôi, ai có thể quản được anh ấy.

Bạch Tình Đình vừa nói vừa u oán liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, trong lòng vẫn còn đang vì chuyện buổi trưa Diệp Lăng Phi bắt nàng ăn nhiều đồ như vậy mà tức giận bất bình.

Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Tinh Đình rõ ràng là mang theo sự bất mãn, hắn cười mời nói:

- Bà xã, nếu em mặc kệ anh, anh sẽ rất dễ phạm sai lầm đó.

Nói xong, lại nháy mắt với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho không có cách nào khác, đành phải có lệ nói:

- Được rồi, được rồi, em sợ anh rồi.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn đến. Diệp Lăng Phi không gọi rượu mà gọi coca, chờ ba lon coca được mang tới, Diệp Lăng Phi mở ra, đặt hai lon trước mặt Chu Hân Minh và Bạch Tinh Đình.

- Nào, chúng ta ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn, hai người Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình cũng không phải rất đói, buổi trưa Bạch Tình Đình đã ăn rất nhiều, cũng không đói lắm, còn Chu Hân Minh vì chuyện ở đồn cảnh sát phố Thiên Tân khiến tâm trạng của cô không tốt lắm, bởi vậy, cũng không cám thấy đói, chỉ vì hai người này đều có một mong muốn trong đầu là được ăn cơm cùng Diệp Lăng Phi, vì vậy, liền cầm đũa, từ từ ăn.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, khi ba người bọn họ trò chuyện tới lúc cao hứng, chợt nghe thấy ai đó ngồi ở cách một bàn thở dài, miệng nói:

- Lần này xem như ta xui xẻo rồi. Chu Tuấn, tôi hiện giờ như Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn, làm sao còn có thể giúp cậu được.

Nghe được giọng người đàn ông. Chu Hân Minh sửng sốt, cô xoay người lại, thì nhìn thấy hai người đàn ông và một người phụ nữ ngồi cách một bàn, trong đó một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang uống rượu. Thở vắn than dài.

Không nhìn thấy người đàn ông này còn tốt, vừa nhìn thấy. Chu Hân Minh liền thất thần, trong lòng thầm nghĩ: "Cũng thật là trùng hợp đẩy chứ, tại sao lại là hắn."

Chu Hân Minh nhìn thấy người đàn ông này chính là viên cảnh sát trường đồn cảnh sát phố Thiên Tân - Vương Thiên Quân, mới vừa rồi Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi và Bạch Tinh Đình ba người còn chủ tâm nói chuyện phiếm. Căn bản không có chủ ý tới Vương Thiên Quân cũng tới khách sạn này ăn cơm. Vương Thiên Quân tự nhiên cũng không thể tưởng tượng được Chu Hân Minh lại ăn cơm ở chỗ này, bởi vậy ông ta cùng em gái họ của mình và cả em rể Chu Tuấn vừa bước vào khách sạn này liền ngồi ở cái bàn trống bên cạnh cửa sổ.

Lần này là Chu Tuấn có chuyện gì tìm Vương Thiên Quân giúp đỡ, sau khi cháu trai của Chu Tuấn là Trình Quảng Minh bị Diệp Lăng Phi làm cho bẽ mặt một trận ở tập đoàn Tân Á. Trình Quảng Minh liền tới tìm Chu Tuấn, đem tất cả sự việc nói với Chu Tuấn, Trình Quảng Minh trong lòng tức giận, muốn Chu Tuấn nghĩ cách giúp mình, dạy cho Diệp Lăng Phi một bài học.

Chu Tuần luôn tức giận với Diệp Lăng Phi, chỉ có điều, hắn thực sự không tìm được cơ hội giáo huấn Diệp Lăng Phi. Chu Tuấn nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ tới ông anh họ của bà xã là Vương Thiên Quân. Hắn biết Vương Thiên Quân là đội trưởng đồn cảnh sát phố Thiên Tân - một người có quyền, lại còn qua lại với bọn hắc đạo, Hẳn liền nghĩ tìm Vương Thiên Quân giúp đỡ xử lí Diệp Lăng Phi. Vì vậy, đã bàn bạc với bà xã mình, hẹn Vương Thiên Quân đi ăn một bữa cơm. Nhưng lại không thể lường trước được, sự việc thật tình cờ sẽ gặp Diệp Lăng Phi đợi người ở khách sạn này.

Chu Tuấn vừa cùng Vương Thiên Quân nhắc tới việc của Diệp Lăng Phi, ý muốn xem Vương Thiên Quân có biện pháp nào đề xử lí Diệp Lăng Phi. Nhưng Vương Thiên Quân vừa nghe lời này, liền thờ vắn than dài nói:

- Không phải ta không muốn giúp cậu, thật sự bản thân ta cũng không biết làm sao bây giờ.

Lúc này Vương Thiên Quân mới đem sự tình hôm nay nói ra, hắn mặt nhăn mày nhíu nói:

- Ta cũng không biết tại sao lại đắc tội với con gái của Chu thị trưởng. Hôm nay cô ta cố ý tới moi móc, còn dẫn theo cục trưởng đến, ai ya, hiện giờ đến bản thân ta còn khó giữ, làm sao còn có thể giúp cậu.

Cuộc trò chuyện của Vương Thiên Quân đều bị Chu Hân Minh nghe thấy hết, nàng càng tin tưởng sau lưng tên Vương Thiên Quân này nhất định có chuyện không thể cho ai biết. Chu Hân Minh hưởng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang tươi cười, há miệng uống côca. Chu Hân Minh sửng sốt, hỏi:

- Anh cười gì thể?

- Anh cười sự việc sao trùng hợp thế, lại có thể gặp bạn cũ ở đây.

Diệp Lăng Phi nói rồi chỉ tay về phía Chu Tuấn ngồi đằng sau lưng. Cười nói:

- Hắn là bạn của anh, là người của công ty chúng ta.

Diệp Lăng Phi nghe thấy âm thanh của Chu Tuấn liền có thể nhận ra. Diệp Lăng Phi sớm đã lưu ý Chu Tuấn bước vào, chẳng qua Diệp Lăng Phi chưa nói mà thôi.

Chu Hân Minh vừa nghe liền nói:

- Người ngồi đối diện với hắn chính là giám đốc công an phố Thiên Tân - Vương Thiên Quân.

Diệp Lăng Phi cười gật đầu, nói:

- Thật trùng hợp nha, hay chúng ta qua đó chào hỏi đi?

Chu Hân Minh hơi lắc đầu, nói:

- Thôi bỏ đi, em không muốn nói chuyện với người này.

- Thế cũng được, chúng ta mau ăn đi.

Diệp Lăng Phi nói rồi một hơi uống cạn côca trong cốc, sau đó nói:

- Nhìn cảnh đêm hôm nay thật không tồi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.

Chu Hân Minh nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, trước tiên nhìn vào Bạch Tình Đình, nàng lo lắng Bạch Tinh Đình sẽ nghĩ gì đó. Chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình vừa cười vừa nói:

- Ông xã, chẳng trách anh muốn gọi Chu Hân Minh đi ăn cơm, thật sự là có ý nghĩ này à, có phải muốn hai bọn em đi theo anh không.

- Ừ, đúng là có ý nghĩ này.

Diệp Lăng Phi da mặt dày tới mức dùng kim cũng không đâm thủng, nghe thấy những lời của Bạch Tình Đình, hắn vừa cười vừa nói:

- Đi dạo cùng nhau thì đã làm sao, chẳng lẽ bà xã không muốn đi dạo.

Bạch Tình Đình cười nói:

- Em biết là anh có ý nghĩ này, ừm, đã lâu em không có lòng dạ thảnh thơi đi dạo, được thôi chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.

Chu Hân Minh nhìn thấy Bạch Tình Đình nói như vậy, trái tim đang đập loạn mới ổn định trở lại, nàng gật đầu, xem như đã đồng ý.

Diệp Lăng Phi gọi nhân viên phục vụ lại tính tiền, khi hắn vừa hô lên. Chu Tuấn nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi, xoay người lại, vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi sắc mặt của Chu Tuấn trắng bệch không còn giọt máu, hắn không nghĩ tới Diệp Lăng Phi cũng ăn cơm ở đây. Cũng giống nhu Chu Tuấn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu còn có Vương Thiên Quân, vừa rồi Vương Thiên Quận không chú ý tới Chu Hân Minh, lúc này mới nhìn thấy Chu Hân Minh ngồi ăn cơm ở đây. Hắn ngồi ở bên đó, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

Diệp Lăng Phi tính xong tiền, cùng với Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình cùng nhau đi ra cửa. Khi đi tới trước mặt Chu Tuấn. Diệp Lăng Phi làm ra bộ dạng vừa mới nhìn thấy, cố ý hét lên:

- Ai, đây chẳng phải là trưởng phòng Chu sao, ôi, tôi quên, bây giờ phải gọi ngài là chủ quản Chu, chủ quản Chu sao lại ăn cơm ở đây, vừa rồi tôi không nhìn thấy ngài, bằng không đã sớm lại đây chào hỏi rồi.

- Đúng vậy, đúng vậy, thật trùng hợp.

Chu Tuấn sắc mặt trắng bệch, có lệ nói:

- Tôi cùng người thân đến ăn một bữa cơm, không có việc gì khác.

- Ồ, vị này là người thân của ngài à.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cố ý đánh mắt về phía Vương Thiên Quân, quay lại và hỏi:

- Hân Minh vị này chẳng phải là giám đốc công an phố Thiên Tân sao?

Chu Hân Minh gật đầu. Diệp Lăng Phi vừa thấy vậy, vội vã vẻ mặt tươi cười, tỏ ra nhiệt tình không bình thường, nói:

- A, giám đốc Vương thì ra chủ quản Chu là người thân của ông à, sau này tôi chẳng phải là không dám đắc tội với chủ quản Chu, a, con người tôi chỉ sợ người làm quan, đặc biệt là lãnh đạo cảnh sát, tôi càng sợ giám đốc Vương, tôi không quấy rầy ông nữa, ông cứ ăn từ từ, sợ qua vài ngày nữa có muốn ăn một bữa ngon cũng không được, tôi còn nghe nói cơm trong tù đạm bạc hơn nhiều, tới khi đó giám đốc Vương sẽ không còn được ăn ngon như bây giờ, ông và người nhà cứ ăn từ từ, ăn nhiều một chút, đây gọi là ăn một miếng thì bớt đi một miếng.

Diệp Lăng Phi nói xong, lại nở nụ cười, đi qua lướt mấy người bọn họ.

Chu Hân Minh liếc mắt nhìn Vương Thiên Quân một cái, cũng chẳng nói gì cả, cũng đi theo Diệp Lăng Phi ra ngoài.

Bà xã của Chu Tuấn nhìn thấy Diệp Lăng Phi nói với giọng điệu như vậy hết sức khó chịu, trong miệng mắng:

- Làm trò gì chứ!

Nói xong cô ta nói với giám đốc Vương:

- Anh họ, anh nhìn thấy rồi chứ, chính là người này, đã ức hiếp em và Chu Tuấn lần trước, vừa rồi còn nói những lời như vậy, anh nên giúp chúng em.

Vương Thiên Quân nhìn em họ của mình, rồi lại nhìn Chu Tuấn, đột nhiên trừng mắt lên, mắng:

- Đều là do các ngươi hại ta, ta nói rồi ta làm sao có thể chọc tức con gái của thị trưởng, thì ra hai ngươi chọc giận người ta, ngươi không biết cô gái vừa rồi là ai sao, vậy ta nói cho ngươi, cô ta chính là con gái của thị trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.