Thái Tử Vô Sỉ

Chương 14: Luận bàn về chữ trinh




Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hân Minh. Chu Hân Minh đang ở trong đồn công an đường Thiên Tân, mới sáng hôm nay cô đã gọi điện cho cục trưởng Triệu Thiên Tiêu, nói cho cục trưởng Triệu Thiên Tiêu biết chuyện xảy ra ở đồn công an đường Thiên Tân.

Triệu Thiên Tiêu sau khi nghe Chu Hân Minh tường thuật xong lập tức nổi trận lôi đình, ông ta không ngờ đường Thiên Tần lại loạn thành như vậy, trong điện thoại Triệu Thiên Tiêu mắng chửi đồn trưởng đồn công an đường Thiên Tân Vương Thiên Quân. Trong điện thoại Triệu Thiên Tiêu bảo Chu Hân Minh dẫn người của đội cảnh sát hình sự lập tức đến đồn công an ở đường Thiên Tân, ông ta sẽ đến đó sau, nếu thật sự điều tra ra được đồn trưởng đồn công an đường Thiên Tân Vương Thiên Quân có vấn đề, ông ta sẽ đích thân giải Vương Thiên Quân đến phòng kiểm tra kỷ luật. Việc này phần lớn là Triệu Thiên Tiêu muốn làm cho Chu Hân Minh thấy, nếu đổi thành người khác và phản ứng của ông ta đôi với tình hình này, Triệu Thiên Tiêu sẽ bảo Vương Thiên Quần đích thân đến gặp ông để giải thích, chứ sẽ không giống nổi trận lôi đình như lúc nãy, hơn nữa còn lập tức giải quyết việc này.

Chu Hân Minh sai người thẩm vấn mấy tên trộm đó, đồng thời tiến hành bắt những tên trộm lọt lưới còn lại, Chu Hân Minh yêu cầu bất luận thế nào cũng phải bắt cho bằng được nhóm phạm tội có mang chút tính chất xã hội đen này, hơn nữa còn phải trừ tận gốc, tuyệt đối không được để thoát tên nào cả. Lệnh này của Chu Hân Minh vừa hạ xuống thì mấy tên trộm bị bắt đến quả thật là quá xui xẻo, ngoài hai tên trộm bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ cằm không thể thẩm vấn được ra, mấy tên trộm còn lại sau khi được chứng minh không có nguy hiểm đến tính mạng đều bị dẫn hết về đội cảnh sát hình sự. Nếu việc này bị các phương tiện biết được, không bảo đảm được sẽ có tinh tức nóng hổi liền, vì mấy tên trộm này tuy là nghi phạm có liên quan đến vụ án, vẫn đang bị thương, dựa theo quy trình thông thường là nên đưa đến bệnh viện trị thương. Nhưng lần này Chu Hân Minh bất chấp, ai bảo mấy tên trộm này gây chuyện trên đầu cô, cô đã nói với thuộc hạ của mình, cứ yên tâm mà thẩm vấn đi, có xảy ra chuyện gì thì xem như là do cô.

Đồn công an Đường Thiên Tân bên đó. Vương Thiên Quân mới sáng sớm vẫn chưa biết có chuyện gì cả, liền bị Chu Hân Minh dẫn người đến chặn Vương Thiên Quân ở văn phòng làm việc rồi.

- Chắc nhầm lẫn rồi, tôi là đồn trường đồn công an ở đây, các anh là đội cảnh sát hình sự, chúng ta đều là cảnh sát, sao các anh lại chắn tôi ở đây.

Vương Thiên Quân còn muốn giải thích tiếp thì nghe Chu Hân Minh lạnh lùng nói:

- Đồn trưởng Vương, anh đừng có nôn nóng, cục trưởng Triệu lập tức đến giờ, tôi chỉ là đến trước để chào đồn trưởng Vương một cái, hôm qua ví tiền của tôi bị giật, kết quả tôi đến đây báo án, công an trực ban của các anh chỉ làm bảng ghi chép cho tôi, tôi rất không hài lòng về phương thức giải quyết kiểu này. Vì thế nên hôm nay tôi đích thân dẫn người của đội cảnh sát hình sự đến đây chính là muốn trao đổi với đồn trưởng Vương, xem thử làm thế nào để bắt toàn bộ bọn trộm ở Đường Thiên Tân này.

Vương Thiên Quân vừa nghe xong câu này thì đầu xong vòng vo, hắn biết vị nữ đội trưởng đội cảnh sát hình sự đứng trước mặt đây là không thể đắc tội được, bố của người ta là thị trưởng mà, ai đám đụng vào chứ.

Đầu Vương Thiên Quân toát cá mồ hôi hột, hắn vội vàng mời khách ngồi nói:

- A, đội trưởng Chu, lúc nãy tôi không thấy cô, mời ngồi, mời ngồi.

- Không cần đâu, tôi đứng sẽ tốt hơn.

Chu Hân Minh nói vậy Vương Thiên Quân cũng không dám ngồi. Hắn đứng bên cạnh Chu Hân Minh mặt cười tươi nói:

- Đội trưởng Chu, cô nói hôm qua cô mất ví tiền ở Đường Thiên Tân này à, hừ, hôm qua tôi không có đi làm, không biết chuyện này, đợi lát nữa tôi hỏi tên khốn nào trực ban mà lại đám dấu tịt chuyện này không cho tôi biết. Tôi buộc phải bảo tên khốn này cút khỏi.

Vương Thiên Quân chửi.

Chu Hân Minh cười nhạt nói:

- Đồn trưởng Vương, anh không cần phải nói những lời này trước mặt tôi, tôi thấy thời gian cũng xấp xỉ rồi, cục trưởng của chúng ta chắc đã đến rồi, anh giữ những lời này để nói với cục trưởng Triệu đi. Hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác, chính là dẫn người của chúng tôi đến đây cùng với công an của bên anh được phái đi để cùng phá án với chúng tôi.

- Vậy tốt thôi, có người của đội cảnh sát hình sự cùng hợp tác với chúng tôi phá án. Tôi tin vụ án này không quá hai ngày sẽ phá xong.

Trán của Vương Thiên Quân toát đầy cả mồ hôi lạnh. Chu Hân Minh đã nhìn thấy thắc mắc hỏi:

- Đồn trưởng Vương, ở đây rất nóng phải không, sao tôi không cảm giác được vậy!

- Tôi cảm thấy hơi nóng.

Vương Thiên Quân vội vàng đáp.

Chu Hân Minh cười lạnh lùng nói:

- Tôi thấy lát nữa cục trưởng Triệu đến, anh sẽ càng thấy nóng hơn nữa.

Chu Hân Minh vừa dứt lời liền nhìn thấy Triệu Thiên Tiêu bước vào văn phòng của đồn trưởng Vương Thiên Quân. Triệu Thiên Tiêu mặt đanh như thép đi đến trước mặt Vương Thiên Quân đập manh tay xuống bàn làm việc của Vương Thiên Quân, nghe một tiếng "rầm", cả người Vương Thiên Quân run bầm bập, Triệu Thiên Tiêu kéo mặt dài ra nói:

- Tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích hợp lý!

Trán Vương Thiên Quân toát cả mồ hôi hột, môi run run nói:

- Ừm, việc này nhất định là có nhầm lẫn gì đó, bây giờ tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra rõ.

Triệu Thiên Tiêu lạnh lùng nói:

- Bây giờ anh mới nghĩ đến điều tra à, không cảm giác là hơi muộn rồi sao? Lúc sớm anh đã đi làm cái gì hả?

Vương Thiên Quân vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói:

- Cái này, là như vầy, cục trưởng Triệu mời anh dùng trà, nguôi nguôi giận, nghe tôi giải thích.

Trong lúc Vương Thiên Quân rót xong tách trà cho Triệu Thiên Tiêu, đang chuẩn bị rót trà cho Chu Hân Minh thì điện thoại của Chu Hân Minh vang lên. Chu Hân Minh rút điện thoại ra xem thì là của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Minh bước ra khỏi phòng nghe máy, hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Diệp Lăng Phi cười trong điện thoại hỏi:

- Hân Minh, em đang ở đâu thế?

Chu Hân Minh đáp:

- Ở đồn công an Đường Thiên Tân, có việc gì sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Có rảnh thì cùng ra ngoài ăn cơm đi? Anh và Tình Đình đang tìm quán ăn nè, em muốn ăn gì?

Chu Hân Minh nhỏ giọng nói:

- Em đang ở đồn công an đường Thiên Tân xử lý vụ án mấy tên trộm hôm qua đó, hai người cứ ăn đi. Hôm khác tụi mình đi ăn cùng.

Diệp Lăng Phi nói:

- Được, vậy để lần sau.

Chu Hân Minh cúp máy rồi quay trở vào văn phòng, nhìn thấy Vương Thiên Quần mặt trắng bệch trán toát mồ hỏi không ngừng nói:

- Tôi lập tức đi làm, đi tức đi làm liền.

Triệu Thiên Tiêu lạnh lùng nói:

- Tôi chỉ cho anh thời hạn hai ngày, hai ngày sau tôi phải thấy được báo cáo điều tra của anh về toàn bộ sư việc này được đặt trên bàn làm việc của tôi.

Sau đó Triệu Thiên Tiêu quay qua nói với Chu Hân Minh:

- Hân Minh, cô theo cùng vụ án này.

Chu Hân Minh đồng ý, Triệu Thiên Tiêu lúc này mới quay người rời khỏi văn phòng của Vương Thiên Quân. Đợi khi Triệu Thiên Tiêu vừa đi khỏi, Chu Hân Minh nói với Vương Thiên Quân mặt đang trắng bệch:

- Việc này bắt đầu từ bây giờ sẽ do đội cảnh sát hình sự chúng tôi tiếp quản, hy vọng anh đừng có nhúng tay vào. Anh vẫn chuyên tâm đặc biệt viết báo cáo điều tra đi, hy vọng anh không bỏ sót điều gì.

Nói xong Chu Hân Minh quay người dẫn người của đội cảnh sát hình sự bắt đầu đi điều tra vụ án này. Chu Hân Minh vừa rời khỏi, Vương Thiên Quân tái mét mặt mũi ngồi bịch xuống ghế.

Diệp Lăng Phi cúp máy xong hết cách lắc đầu nói với Bạch Tình Đình ngồi bên ghế phụ:

- Hân Minh là người của bận rộn, cô ấy không có thời gian đi ăn cơm với chứng ta, chúng ta chỉ có tự mình tìm chỗ ăn cơm thôi. Tình Đình em muốn ăn gì?

Bạch Tình Đình không hài lòng mím môi nói:

- Thật là cắm đầu vào công việc, ngay ca thời gian ăn cơm cũng không có, thật xem mình như thần tiên cả rồi.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình cười nói:

- Hân Minh là đại cuồng công việc, em là tiểu cuồng công việc.

Diệp Lăng Phi vừa dứt lời thì tay của Bạch Tình Đình đã nhéo một cái thật mạnh lên đùi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi kêu lên một tiếng "a", rồi lập tức nói:

- Bà xã, em muốn ăn gì?

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có phản bác lại mình, trong lòng có chút đắc ý, cười ha ha nói:

- Chúng ta ăn thịt nướng đi, em biết một tiệm thịt nướng, Cao Lệ Viên nằm trên đường Trung Sơn rất ngon.

- Tuân lệnh phu nhân đại nhân.

Diệp Lăng Phi lái xe chạy theo hướng đến đường Trung Sơn.

Đến cổng, Diệp Lăng Phi dừng xe lại. Diệp Lăng Phi bước xuống xe trước, chạy vòng qua bên cửa Bạch Tình Đình ngồi rất thân sĩ nói:

- Xin mời phu nhân đại nhân.

Bạch Tình Đình bật cười "khì khì" bước xuống xe. Ôm cánh tay Diệp Lăng Phi bước vào nhà hàng Cao Lệ Viên.

Nhà hàng này sạch sẽ thoáng mát, giá cả cũng tương đối hợp lý. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi tìm một cho ngồi bên cạnh cửa sổ. Bạch Tình Đình bỏ ví của mình vào túi vải sao ghế. Nói với Diệp Lăng Phi:

- Em đi gọi món trước, sau đó anh sẽ đi gọi.

Nói xong Bạch Tình Đình liền đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của hai người đến khu vực gọi món.

Không lâu sau Bạch Tình Đình bưng một đĩa quay lại, bên trong có thịt bò tái và khoai tây chiên. Bạch Tình Đình nũng nịu nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, anh giúp em lấy thêm salat với thức uống có được không, ở đó đông ngặt người đang xếp hàng.

Nói xong Bạch Tình Đình nháy con mắt to tròn đáng yêu của mình nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi dùng tay nhéo nhẹ cái mũi của Bạch Tình Đình một cái, nói:

- Tuân lệnh, phu nhân đại nhân.

Nói xong đứng lên đứng lên đi về phía bên khu vực gọi món, không tốn nhiều công phu mấy Diệp Lăng Phi đã lấy cho Bạch Tình Đình salat và thức uống, sau khi Diệp Lăng Phi đặt những đồ này trên bàn rồi lại quay ngược vào lấy một ít thịt bò nướng, xuyên Thịt bò, cua, thức uống, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình đang ăn ngon lành thịt bò tái và khoai tây chiên. Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Bã xã, bình thường nhìn em vẫn rất dịu dàng, sao lại học người hoang dã thế. Ăn cả thịt sống? Còn cầm cả khoai tây chiên, có gì ngon lành chứ, chẳng phải em ghét nhất là ăn khoai tây sao? Chẳng phải nói khoai tây ăn nhiều sẽ mập đó sao? Sao bây giờ lại ăn ngấu nghiến thế?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cười hì hì nói:

- Anh nói em quê mùa đi, anh vẫn là người đã từng ra nước ngoài, sao mà ngay cả điềm này cũng không hiểu thế?

Hai tay Diệp Lăng Phi nhẹ véo khuôn mặt mịn màng của Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã đáng yêu, vậy anh phải rửa tai kính cẩn lắng nghe đây.

Bạch Tình Đình không hài lòng lầm bầm trong miệng rồi nói:

- Nói chuyện thì phải nói đàng hoàng, làm gì mà phải véo mặt em, véo bị biến hình là anh chịu trách nhiệm đó!

Tuy Bạch Tình Đình miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại vui phơi phới, theo như Bạch Tình Đình thấy được, Diệp Lăng Phi rất ít khi nói chuyện với mình như thế này cả, nhưng hôm nay lại trở nên thật thà thế.

Diệp Lăng Phi đương nhiên biết được suy nghĩ trong lòng của Bạch Tình Đình, nhìn thấy cái miệng nhỏ chu lên của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cố ý sửa sửa lại mái tóc của mình, dùng tay chỉ mặt mình nói:

- Cùng lắm thì anh sẽ đền cái khuôn mặt anh tuấn không ai sánh bằng này cho em vậy.

Bạch Tình Đình đầu tiên là nhìn Diệp Lăng Phi một cái, khẽ xì một tiếng nói với Diệp Lăng Phi:

- Em không thèm đâu, cũng không xem thứ mặt anh dày cỡ nào à, nếu như là em, thì em còn dám ra ngoài được sao?

Diệp Lăng Phi vừa nghe lập tức làm ra bộ dạng buồn cười nói:

- Bà xã, anh phát hiện tài ăn nói của em gần đây có tiến bộ rõ rệt rồi đó, không làm luật sư thật đáng tiếc. Bà xã, vậy em nói cho anh biết thịt bò tái và khoai tây chiên có sức hấp dẫn gì?

Bạch Tình Đình ngồi thẳng người chu môi nói:

- Xem ra anh vẫn còn tinh thần hỏi mãi không dừng, vậy em sẽ nói cho anh nghe.

Nhưng Bạch Tình Đình đột nhiên nhìn cốc của mình lại không nói gì cả. Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ý vội vàng đứng lên nói:

- Bà xã, anh đi rót cho em một cốc nước uống trước đã, em chờ anh một chút nha.

Nói xong Diệp Lăng Phi nhanh chóng đi lấy thức uống cho Bạch Tình Đình.

Một lát sau Diệp Lăng Phi bưng nước uống quay về chỗ ngồi, hai tay đặt cái cốc đầy thức uống cung kính đặt trước mặt Bạch Tinh Đình nói:

- Bà xã, bây giờ em có thể bắt đầu được rồi chứ?

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đặt cốc nước uống trước mặt cô thì cô mới hắng giọng nói:

- Nhìn từ thân phận thành kính này của anh, em sẽ nói cho anh nghe, thịt bò tái ở đây vừa ngọt vừa chua, ăn thịt bò tái có thể tăng trưởng da thịt, còn có công hiệu làm đẹp. Còn khoai tây chiên ở đây không phải là loại bình thường, là dùng trứng và salat trộn bên trên rồi chồng thêm một lớp lòng đỏ trứng, ăn cảm giác rất mềm dẻo.

Bạch Tình Đình uống một ngụm nước, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, trong lòng lại đắc ý thêm một chút, tiếp tục nói:

- Thật ra khoai tây chiên chỉ hàm chứa 0.1% dầu mỡ, ăn khoai tây chiên này có nhiều dinh dưỡng khoa học hơn các loại khoai tây thông thường khác.

Diệp Lăng Phi chăm chú lắng nghe không ngừng gật đầu, không biết từ lúc nào Diệp Lăng Phi đã tháo giầy trên một chân ra rồi, len lén đưa ra thò vào giữa hai đùi Bạch Tình Đình, đũng đầu ngón chân kẹp tất len đen của Bạch Tình Đình mặc trên đùi nhẹ nhàng, túm lấy.

Bạch Tình Đình đang say sưa kể, cái túm lấy không hề có phòng bị này đã khiến Bạch Tình Đình thốt lên một tiếng "a". Bạch Tình Đình trừng Diệp Lăng Phi một cái nói nhỏ:

- Đáng ghét.

Cái túm lấy nãy khiến cho trong đầu Bạch Tình Đình không nghĩ được gì. Bạch Tình Đình nhìn trái nhìn phải rồi lại nói nhỏ:

- Có người đang nhìn chúng ta đấy, anh mau bỏ chân ra.

Diệp Lăng Phi cũng nhìn trái nhìn phải rồi thô tục nói:

- Ai dám nhìn anh sẽ móc con ngươi của người đó ra!

Diệp Lăng Phi nói xong, ngón chân cái vẫn không nỡ rời khỏi vùng ấm nóng giữa hai chân, nhẹ nhàng mò mẫn ở bên trong.

Mặt Bạch Tình Đình đỏ như gấc nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, anh có thể giúp em đi lấy ít salat được không?

Bạch Tình Đình lúc này thật sự nghĩ không ra cách nào tốt hơn đê ngón chân cái của Diệp Lăng Phi rời khỏi, đành phải sử dụng mỹ nhân kế này.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy rồi lại nhìn trong ánh mắt yêu kiều của Bạch Tình Đình thật dịu dàng, luyến tiếc thu ngón chân cái lại, đứng lên đi lấy salat cho Bạch Tình Đình, không lâu sau Bạch Tình Đình lại nhẹ nhàng bảo Diệp Lăng Phi lấy cho cô bánh hải vị, một lúc lại nháy đôi mắt to tròn đáng yêu bảo Diệp Lăng Phi đi lấy cho cô đồ chấm... trong lúc Diệp Lăng Phi đi lấy khoáng chuyến thứ mười thì có một thanh niên đầu hói khoáng hơn bốn mươi tuổi dùng ánh mắt miệt thị nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó lầm bầm nói bằng một câu tiếng Anh:

- Đồ quê mùa.

Diệp Lăng Phi nhìn người đàn ông đó một cái rồi cũng đáp bằng một câu tiếng anh:

- Ngốc mới đội mũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.