Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 8




Mảnh ghép 81 : Không mặt nạ

- Dừng lại - Băng đạp cửa xông vào, không suy nghĩ bất cứ thứ gì có thể xảy ra trước mắt và đặc biệt là lúc này đây Băng quên luôn mình không đeo mặt nạ.Chiếc mặt nạ được Hữu Kỷ ( trợ lý riêng của Băng đó ) cất giữ nhưng qua cuộc đối thoại ngắn trong điện thoại vừa rồi Băng cũng đoán được chiếc mặt nạ ấy chắc bị huỷ diệt hoàn toàn rồi

- Mày...con Băng ..mày làm gì ở đây? - Thiên Thiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Băng như muốn ăn tươi nuốt sống Băng vậy.Mặt nạ quỷ đâu phải chỗ vui chơi cho trẻ con mà ai vào cũng được.Thiên Thiên hạ nốt một tên dưới tay mình rồi chạy đến phía Băng.

- Cô ta là ai.sao các người để cô ta vào đây? - Một tên lớn tuổi trong bang mặt nạ quỷ nói lớn với bọn canh cổng. Vì tình thế đang hỗn loạn. bên mặt nạ quỷ cũng đang yếu dần nên tên lớn tuổi đó không muốn bất kì người ngoài nào biết được chuyện này..biết..chẳng khác gì mặt nạ quỷ là một bang hèn hạ vô dụng không đánh thắng nổi kẻ thù

Băng nhếch mép nở nụ cười hiểm.quét ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh bốn phía.

Máu..phải..mùi máu nồng nặc khắp nơi. Đa số là người của mặt nạ quỷ ngã gục không biết vì lý do gì. Thường ngày mặt nạ quỷ đâu phải dễ đánh như vậy

Giờ này, Băng không còn quan tâm đến mình nữa, dù gì thân phận không thể chôn kín mãi được nhất là người trong giang hồ, họ sẽ săn lùng và điều tra đến lúc nào có kết quả thì mới thôi vì vậy lộ mặt ngay bây giờ cũng tốt

- Tôi đến để xem phim do cậu diễn đó, phim trưởng..khá hay ! - Băng nói giễu cợt, ánh mắt toát lên một tia lạnh lùng đáng sợ..tất cả chỉ toàn là màu đen

- Mày có quyền gì được vào đây - Thiên Thiên nghênh cao cổ nói với Băng rồi quay sang lũ người của mặt nạ quỷ - Hahaha, mặt nạ quỷ cũng cho con nhà quê này tự do ra vào đây sao, ồ tưởng phép tắc thế nào, haha giờ phải đi kiếm mấy đứa ăn mày vào đây chung vui cùng mặt nạ quỷ luôn ấy nhỉ ! - Thiên Thiên cười man dợ, nụ cười chết sinh vật

Mấy tên đàn em trong mặt nạ quỷ định lên tiếng thì Băng đã chặn lại bằng một lực tát khá mạnh giáng thẳng xuống khuôn mặt của Thiên Thiên làm nụ cười của nhỏ méo xệch.

Đau ! Rát ! Thiên Thiên cắn môi rồi hùng hổ túm lấy tóc Băng lôi mạnh về phía trước, Băng bị túm nhẹ nhưng Băng kịp phản ứng đá vào bụng Thiên Thiên nên nhỏ suýt mất đà mà ngã.

Tất cả ai có mặt đều kinh ngạc.

- Kìa ! Chị Băng đấy - Một tên đàn em trong mặt nạ quỷ hớn hở khi nhận ra khuôn mặt thật của Băng. Cả đám mặt nạ quỷ nhôn nháo lên vì thấy chủ của mình không ngờ có một khuôn mặt non nớt như vậy. Nhưng hiện tại khuôn mặt ấy thật đáng sợ biết bao.

- Lý do mày đến đây đánh bang tao ? - Băng túm lấy vạt tay áo của Thiên Thiên lôi xuyền xuyệch như lôi phạm nhân. Thiên Thiên sực tỉnh ra..

- Mày là con nhỏ đeo mặt nạ !

- Đúng !

- Ha Ha Ha..ồ đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ tao với mày còn được gặp nhau nữa cơ đấy, sao nào, định về trả thù tao chuyện hôm bữa đó hả.Hahaha

Thiên Thiên giựt phăng tay áo mình ra khỏi tay Băng và cười lớn một cách sảng khoái. Biết Thiên Thiên nói đến " chuyện hôm bữa " là chuyện gì. Băng không tỏ ra một biểu cảm nào. Nhưng trong tim lại thấp thoáng hình bóng ấy..lúc ẩn lúc hiện hệt một cơn gió đến rồi đi bất chợt

- Đúng vậy - Băng cười nhạt, tất cả lũ đàn em của Băng im lặng tuyệt đối còn lũ đàn em của Thiên Thiên phá lên cười như thể vừa nghe xong một câu chuyện hoang đường và đầy sức hài hước.

- Rồi. Tao chờ ngày đó . Haha - Thiên Thiên lại cười

Tất cả đều nghĩ Thiên Thiên sẽ không bỏ qua cho Băng..nhân cơ hội mặt nạ quỷ đang yếu thế. Thiên sẽ ra tay luôn một thể và tóm gọn Băng nhưng không, cô ta lại cười rồi kêu người rút làm tất cả đều ngạc nhiên

- Có sao không ? - Băng đỡ vài tên dậy

Nhìn thấy khuôn mặt thật của Băng. Cả lũ đàn em đều hưng phấn và vui mừng, không ngờ hôm nay Băng lại dịu dàng với họ như vậy.

- Thưa chị tụi em không sao chỉ là... - Một tên tóc hung đỏ nói với giọng buồn rồi cả đám đưa mắt nhìn về phía sau Băng...đó là thi thể trợ lý riêng của Băng. Chiếc mặt nạ đã bị súng bắn nát bét

- Không sao rồi..giờ thì nghỉ đi - Băng quay người đi, chỉ liếc nhìn thi thể đó 5 giây. Trong lòng cô nặng trĩu mọi vấn đề. Việc thi đại học vẫn chưa hoàn thành và cô chấp nhận trượt đại học.

- Chị Băng đẹp thật đấy.Em đã từng gặp chị ở trường quốc tế H rồi..em đáng chết không nhận ra chị

- Đúng vậy,tụi em gặp nhiều là đằng khác !

- Không nói nữa. Tôi sẽ đi ngủ. Các người làm gì thì làm nhé !

Băng bước vào bên trong căn phòng riêng của mình ở đây. Căn phòng trống trải và cô đơn, lạnh lẽo

Băng thiếp đi. Hình ảnh của Kiệt mờ mờ ảo ảo lại hiện lên cùng tiếng cười ấm áp và giọng nói ngọt ngào :

- Tiểu Băng của Kiệt đấy à..Kiệt với Băng mãi mãi là bạn tốt nhé !

Bất giác Băng mỉm cười :

- Mãi mãi là bạn tốt. Tất nhiên vậy. Băng sẽ không bao giờ quên Kiệt đâu !

- Hứa Thiên Phong !!!

Kiệt nhắc tên Phong mà không nói rõ ràng gì cả. Không có vế sau. Băng bật dậy. Đó chỉ là giấc mơ

( Kiệt : Để Băng hạnh phúc chỉ còn cách này thôi t/giả nhỉ? // T/giả * buồn* : Phải rồi )

Phải rồi. Băng sẽ coi Kiệt là người bạn tốt. Hãy quên đi để sống tốt nhưng sao trong giấc mơ chỉ có hai người. Kiệt lại nhắc tên Phong.

Tình yếu bé nhỏ của Băng mới chớm nở. Băng giấu Kiệt vào quá khứ và mở trái tim chờ đợi người con trai ấy bước vào.

Phải chờ bao lâu đây.

Băng đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Nóng ! Băng lại gần cửa sổ hít thở bầu không khí bên ngoài. Bất giác Băng nhớ đến Phong

" Ôi sao mình lại có cảm giác này. Sao mình nhớ đến cậu ta cơ chứ " - Băng lắc đầu như từ chối một việc gì đó mà cô không thích. Hai tay ray huyệt thái dương. Băng tự nhủ lòng mình không nên nói ra tình cảm này với Phong. Băng sợ người con trai ấy từ chối. Băng rất sợ đối mặt với tình yêu. Sợ lắm. Tình yêu luôn gây ảo giác và hoang tưởng đến nỗi quên cả bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.