Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Quyển 5 - Chương 31: Thập tử vô sinh




“Vi Vi, mười mấy năm trước tiên hoàng đã có vì ta đưa vào phủ nhiều nữ nhân, khi đó, nàng còn rất nhỏ.” Nhan Hi lấy tay mô tả một độ cao của một tiểu oa nhi, “Đáng tiếc, cho đến khi lão tắt thở, cũng không có một lần thành công qua.”

Đào Tiểu Vi dựng tai lên, nàng không nghe lầm chứ, Nhan Hi dường như có chút đắc ý, rất hưởng thụ khiêu chiến như vậy.

Nhan Hi vuốt gương má mũm mĩm của nàng, định thần nói, “Khi còn làm hoàng tử, ta cũng chưa từng khuất phục qua, không có lý nào khi đã làm Hoàng thượng, lại bị người khác nắm mũi dẫn đi, thùng dấm nhỏ, mong nàng cả ngày không nên suy nghĩ lung tung rồi không ngừng chua xót, phòng ngủ của chúng ta bị thùng dấm nhỏ của nàng hun đến cả con muỗi cũng không dám vào.”

Không để ý tới ánh mắt của nàng cùng cái miệng nhỏ nhắn mở to bộ dáng ngu ngơ, Nhan Hi quyết định một hơi đem chuyện này giải quyết xong, sợ nhất là nếu nàng không hiểu sẽ có thể đem tiểu bảo bối của hắn nghẹn ra bệnh, nữ nhân thật là yếu ớt như hoa cần được bảo vệ trong nhà ấm.

Nhan Hi căn bản là không thèm nghĩ nữa, Đào Tiểu Vi thích Mẫu Đơn, nhưng hắn vẫn vì hoa che gió che mưa, nàng yếu ớt cùng sự cường đại của hắn vốn là hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ, ở trong lòng của hắn, thói quen bảo vệ nàng đã là bản năng cắt bỏ không được.

Đào Tiểu Vi có chút theo không kịp ý nghĩ phu quân của nàng, hắn muốn hướng nàng nhắn nhủ sẽ thủy chung sao? Nếu như nàng không có hiểu sai, hắn chắc là sẽ không tuyển cung phi, để hoàn thành lời thề trước kia đối với nàng, cuối cùng cả đời đều chỉ có nàng ở bên người hắn.

Khi đó, Nhan Hi là duệ Vương gia, hắn đã lập hạ lời thề, nàng tin tưởng.

Nhưng tới bây giờ, hắn đã là hoàng đế, vua của một nước thật có thể vì nàng mà chỉ một chính thê, bỏ qua ba nghìn giai lệ dễ như trở bàn tay sao?

Nhan Hi, hắn đến tột cùng có hiểu hay không mình đang nói cái gì, Đào Tiểu Vi giữa mắt to có đám sương lượn lờ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, “Người xấu, ngươi là đại ngốc, trên đời này không có nam nhân nào ngu ngốc hơn so với ngươi.”

Nhan Hi vươn cánh tay, chỉ vào một tiểu viện cách đó không xa nói, “Ta cũng không phải là duy nhất, ít nhất nơi nào đó còn có một người giống ta, là thân huynh đệ cũng cùng nhau làm kẻ ngu, như vậy rất tốt rất tốt.”

Lúc đó, vị huynh đệ nào đó đang canh giữ bên cạnh Trúc Diệp Đồng, liều mạng khuyên ăn khuyên uống bỗng dưng hắt xì mấy cái, xoa lỗ mũi oán oán nói, “Trời nóng như vậy lại cảm mạo à, Tiểu Đồng, nàng giúp vi phu xem xem có ai ở sau lưng ta nói bậy gì không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.