Thái Tử Đến Từ Tương Lai

Chương 7: Chung Phòng




Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà nhìn cô, tuy rằng nha đầu này vì dạy học và giáo dục, toán học tiến bộ rất lớn, nhưng trình độ quốc ngữ vẫn “kinh người” trước sau như một.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Úc Huân dần dần lộ ra nguyên dạng, tiếp tục nói: “Nhưng, chị nhìn thấy bố dáng bây giờ của em, anh ta có thể tìm được em mới là lạ đó! Cho dù người ta liền đứng trước mặt em, cũng vĩnh viễn đều không thể tìm được Hạ Úc Huân.

Bởi vì, Hạ Úc Huân đã chết rồi. Hiện tại đứng ở trước mặt anh ta chính là Hạ Như Hoa, chỉ là Hạ Như Hoa mà thôi.”

Từ sau một khắc ba ba chết đi, cô đã tự mai tang cho mình, mai táng phần tình yêu này, cũng đem anh mai tang dưới đáy lòng.

“Mẹ, mẹ sao còn chưa đi tắm rửa?” Tiểu Bạch mặc áo ngủ đáng yêu đứng ở cửa phòng ngủ, bất mãn mà oán giận.

Nhìn thấy Hạ Úc Huân sau khi tẩy trang, Tiểu Bạch dụi dụi mắt lập tức đi qua, nói: “Mẹ ngủ với con.”

“Từ từ a! Mẹ đi tắm rửa, con đi ngủ trước đi.” Hạ Úc Huân ngồi xổm người xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của cậu.

“Con phải đợi mẹ.” Tiểu gia hỏa cố chấp mà nói.

Hạ Úc Huân không có biện pháp, đành phải nhanh chóng tắm xong, lại uống chén canh giải rượu, sau đó bế Tiểu Bạch buồn ngủ dựa vào cửa phòng ngủ, nói: “Bảo bối, đi ngủ nào!”

“Mẹ, mẹ thật chậm chạp!” Tiểu Bạch bất mãn mà bĩu môi.

“Đúng đúng đúng, mẹ sai rồi!”

Một lớn một nhỏ nằm trên giường, Tiểu Bạch lập tức dán vào lòng cô, nghe mùi hương thơm mát trên người mẹ tỏa ra, khuôn mặt nhỏ bất mãn mới hơi chút hòa hoãn xuống.

“Tối hôm nay con muốn nghe chuyện xưa gì?” Hạ Úc Huân hỏi.

“Mẹ, có vài vấn đề con muốn thỉnh giáo mẹ!”

“Vấn đề gì a?”

“Là gà có trước, hay là trứng có trước?”

“Cái này……”

“Vũ trụ từ nơi nào đến, đi về đâu?”

“Cái kia……”

“Thời gian có điểm cuối cùng hay không……”

“Ách, ngừng ngừng ngừng, vì sao con lại muốn hỏi mấy vấn đề này?” Hạ Úc Huân đầu đang muốn nổ tung, đôi mắt đột nhiên nhìn thấy một quyển sách trên đầu giường của Tiểu Bạch.

Thượng đế ơi! Cư nhiên là “ Lịch sử sơ lược về thời gian” của Hawkins, đứa nhỏ này điên rồi sao?

“Tiểu Bạch, con từ đâu lấy ra quyển sách này?” Hạ Úc Huân thực nghiêm túc hỏi.

“Giá sách của dì Nguyệt.”

“Tiểu Bạch, con nghe mẹ nói, con hiện tại quá nhỏ, không thể xem loại sách này, đầu óc sẽ hư hỏng hết, biết không?” Hạ Úc Huân tận tình khuyên bảo nói.

“Vậy mẹ, chúng ta tiếp tục đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa” đi! Điêu Thuyền sau đó rốt cuộc thế nào, mẹ nhanh lên!”

Tuy rằng Tiểu Bạch đã sớm có thể tự đọc sách, nhưng cậu Niếp Niếp vẫn thích mẹ đọc cho cậu nghe.

“Ách…… Mẹ liền đọc.”

Tam Quốc Diễn Nghĩa gì đó cũng thật sự là không thích hợp cho cậu xem? Thôi quên đi, so với “Lịch sử sơ lược thời gian” còn tốt hơn……

Hạ Úc Huân sau khi đọc xong liền kết luận: “Tuy rằng Đổng Trác là mượn lực của nàng để diệt trừ, nhưng nàng đương nhiên cũng là một người trăm phương ngàn kế phá hư hạnh phúc gia đình người khác, là kẻ gây họa của cục diện chính trị ổn định.”

Tiểu Bạch nghe vậy nhăn mày lại, nói: “Nhưng con cảm thấy Điêu Thuyền rất đáng thương.”

“Vì cái gì?” Hạ Úc Huân nhướng mày, chậc chậc, không thể tin nổi đứa nhỏ này còn rất biết thương hương tiếc ngọc!

“Rõ ràng là những người đàn ông đó tự mình không có định lực, lại tất cả đều trách Điêu Thuyền.” Tiểu Bạch nghiêm trang mà nói ra cách nhìn của mình.

“Tiểu Bạch……” Hạ Úc Huân vừa nghe lời này lập tức nước mắt lưng tròng mà nhìn Tiểu Bạch, con trai cô thật sự là quá siêu phàm thoát tục rồi phải không!

Nhìn ánh mắt sùng bái của mẹ, cậu nhóc kiêu ngạo ngửa cằm nhỏ lên.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, trong mắt cậu nhóc tràn đầy quyến luyến cùng dựa dẫm, ngay sau đó lại hiện lên một tia ưu sắc không hợp với tuổi tác của cậu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.