Thái Tử Đến Từ Tương Lai

Chương 33: Ngoại Truyện 2: Bộ Đôi Phá Hoại




Thượng Quan Ngưng khiếp sợ.

Cô biết Cảnh Trung Tu có tiền, hơn nữa trước nay ra tay đều không keo kiệt, nhưng đưa một chiếc máy bay trực thăng đã cực kì hào phóng, cô không tưởng tượng nổi, lấy máy bay trực thăng làm quà tặng là vì cái gì.

Cảnh Dật Thần cười đem cô ôm vào trong ngực: “Đi xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Máy bay trực thăng bay khoảng ba giờ, sau đó hạ cánh xuống một hòn đảo nhỏ.

Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng xuống đảo, cười giới thiệu với cô: “Đây là một hòn đảo nhỏ thuộc Tây Ban Nha, hiện tại được đặt tên là đảo Thần Ngưng.”

Thượng Quan Ngưng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Anh nói là, ba tặng chúng ta một hòn đảo sao?!”

Hòn đảo trước mắt này, thoạt nhìn rất lớn, hoàn cảnh cực tốt, hơn nữa đã được khai thác xây dựng, tùy thời có thể tới cư trú.

Cái này là một số tiền khổng lồ!

Một khu nghỉ dưỡng tọa lạc ở vị trí đẹp nhất trên đảo, giá trị liên thành!

Cảnh Dật Thần một mặt mang theo Thượng Quan Ngưng đi vào sâu trong đảo, một mặt giới thiệu tình huống của đảo với cô.

Toàn bộ đảo nhỏ chiếm diện tích 14 mẫu Anh ( ước 5 vạn 6 ngàn mét vuông), đã được Cảnh Trung Tu khai phá thành toàn bộ, chỗ nghỉ dưỡng lí tưởng, biệt thự trên đảo có kiến trúc xa hóa, trang viên, ao nước, hầm rượu các loại.

Hòn đảo ở một vị trí địa lí rất tốt, mỗi năm có khoảng 300 ngày có thể thấy mặt trời, có tầm nhìn thưởng thức biển Địa Trung Hải xanh thẳm phong cảnh tuyệt đẹp, là một hòn đảo hạng nhất trên thế giới.

Thượng Quan Ngưng đi theo Cảnh Dật Thần đi dạo trên hòn đảo chốc lát, đã bị phong cảnh cùng các công trình trên đảo làm cho chấn động.

Các công trình ở trên đảo đều được hiện đại hóa, sống ở chỗ này, sẽ là một loại hưởng thụ cực lớn!

Hơn nữa khí hậu ấm áp, phong cảnh xinh đẹp tầm nhìn rộng lớn, chỉ sợ ở lại chỗ này, liền không muốn rời đi.

Trên đảo đều thuê người Tây Ban Nha, Thượng Quan Ngưng không biết nhiều tiếng Tây Ban Nha, nhưng trên cơ bản có thể nghe hiểu được.

Nhưng mà trên cơ bản cô không cần lo lắng, có Cảnh Dật Thần ở đây, ngôn ngữ nào hắn cũng tinh thông nên không có vấn đề.

Đầu bếp cũng từ Tây Ban Nha mời tới, một đầu bếp cao cấp chuyên môn nấu món Tây Ban Nha, khiến Thượng Quan Ngưng ăn tới mức bụng tròn vo.

Bãi cát trên đảo có màu vàng kim, cây cối rậm rạp xanh biếc, còn có không ít động vật kỳ dị hoang dã. Rùa biển, cá biển và chim hải âu tùy ý có thể thấy được, phong cảnh tốt đẹp như vậy làm người ta vui đến quên cả trời đất.

Hơn nữa Cảnh Trung Tu còn cho người chuẩn bị thiết bị lặn, du thuyền, thuyền buồm, trưa hôm đó Cảnh Dật Thần liền lấy du thuyền mang theo Thượng Quan Ngưng đi các vùng phụ cận quanh đảo tham quan.

Thượng Quan Ngưng rất muốn đi lặn, nhưng Cảnh Dật Thần không đồng ý.

Hiện tại cô đang mang thai, Cảnh Dật Thần cũng không dám để cô tùy ý mạo hiểm.

Ở trên đảo chơi gần nửa tháng, hai người mới dẹp đường hồi phủ.

Lúc về nước, bọn họ không có ngồi trực thăng, mà là từ sân bay Tây Ban Nha lên máy bay về nước.

Ở trên máy bay, Thượng Quan Ngưng dựa vào vai Cảnh Dật Thần, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Chúng ta một năm mới có thể tới ở vài ngày, trên đảo nhiều thiết bị và nhà ở như vậy, chẳng phải đều để đó không dùng sao?”

Cảnh Dật Thần trên mặt lộ ra tươi cười: “Vợ của anh rất biết cách sống, tính toán tỉ mỉ như vậy!”

Hắn nhẹ nhàng vuốt cánh mũi nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói nói: “Yên tâm đi, tất nhiên sẽ không để trống, đã bắt đầu cho người ngoài thuê, hòn đảo này là một kho vàng nhỏ, những khoản thu vào đều sẽ thuộc về em.”

Thượng Quan Ngưng cũng không ngại ngùng trực tiếp nhận lấy.

Dù sao cô và Cảnh Dật Thần căn bản là tuy hai mà một, của ai cũng giống nhau.

Ngủ một giấc, chờ tới lúc Thượng Quan Ngưng mở mắt ra, máy bay đã đến thành phố A.

Lái xe tới đón bọn họ chính là Lý Đa, A Hổ cùng Tiểu Lộc còn đang ở Anh quốc, ngày mai mới có thể trở về.

Ngồi máy bay thời gian dài, người có chút mệt mỏi, vợ chồng hai người về đến nhà liền tắm rửa, ăn chút đồ ăn vặt rồi cũng nhau đi nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, điện thoại Cảnh Dật Thần bỗng nhiên vang lên.

Âm lượng tiếng chuông của hắn không lớn, nhưng vẫn đánh thức Thượng Quan Ngưng.

Cảnh Dật Thần vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, em ngủ tiếp đi, là điện thoại của Mộc Thanh.”

Hắn nói xong, liền đứng dậy xuống giường, đến phòng khách nghe điện thoại.

Cảnh Dật Thần hạ quyết tâm, nếu mộc thanh không có chuyện quan trọng, hắn nhất định sẽ làm cho Mộc Thanh hối hận vì gọi cho hắn!

Nhưng vừa nghe giọng nói của Mộc Thanh, Cảnh Dật Thần liền biết đã xảy ra chuyện.

“Cảnh thiếu, cậu phải giúp tớ.”

Trong giọng nói của Mộc Thanh lộ ra nồng đậm mỏi mệt cùng khàn khàn, cảm xúc vô cùng suy sút, với sự sáng sủa rộng rãi ngày thường của hắn cực kì khác biệt.

Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Làm sao vậy?”

“Không tìm thấy An An……”

Cảnh Dật Thần mày nhăn càng sâu, lạnh lùng nói: “Cái gì gọi là không thấy, cậu nói rõ ràng xem!”

“Cô ấy tham gia hôn lễ của cậu và chị dâu xong, vẫn luôn ở bên cạnh Trịnh Luân, tớ cùng Trịnh Kinh ở cùng một chỗ, vội vàng cùng những người đó đi uống rượu, liền không chú ý cô ấy. Đến lúc về nước tớ cũng không thấy cô ấy, cô ấy chỉ nói theo mẹ cô ấy về trước, không đi cùng với tớ.”

“Cậu phát hiện con bé không trở về?” Giọng nói Cảnh Dật Thần có chút lạnh lùng, Triệu An An chẳng lẽ lại chơi trò mất tích!?

“Ừ, sau khi tớ trở về lập tức đến Triệu gia tìm cô ấy, nhưng dì Triệu cũng rất ngạc nhiên, An An cũng nói với bà là trở về với tớ, cho nên bà cũng không quản An An.”

Cảnh Dật Thần đã nghe rõ ràng chuyện như thế nào.

Triệu An An lừa gạt cả hai phía, sau đó trốn đi!

Chỉ số thông minh của con bé này cao hơn, lá gan cũng to hơn!

“Tớ đã tìm cô ấy rất nhiều ngày, vừa mới bắt đầu tôi còn hi vọng, cho rằng cô chỉ là thích chơi đùa một chút, mấy ngày qua đi giờ đã hơn nửa tháng, toàn bộ thành phố A đã bị tớ tìm một lần, căn bản không thấy bóng dáng cô ấy!”

Giọng của Mộc Thanh tất cả đều là tự trách cùng lo lắng, nếu hắn có thể kiên trì đi cùng Triệu An An, hoặc là đi hỏi Triệu Chiêu một chút, Triệu An An sẽ không có cơ hội chạy trốn.

“Cậu đã làm việc gì có lỗi với An An?”

Giọng Cảnh Dật Thần lạnh lùng, thời gian trước Triệu An An còn rất tốt, không thể vô duyên vô cớ liền bỏ đi, trừ phi Mộc Thanh chọc giận cô.

Năm đó Mộc Thanh cố ý tình nguyện cưới Dương Mộc Yên, Triệu An An mới rời khỏi thành phố A nhiều năm. Tuy rằng khi đó bọn họ đã chia tay, nhưng cũng có thể nhìn ra, Triệu An An để ý Mộc Thanh bao nhiêu.

Mộc Thanh lập tức phủ nhận, khàn giọng nói: “Cảnh thiếu, trời đất chứng giám, tớ chưa từng có ý đồ với bất kì người phụ nữ nào, đời này bị cô ấy ăn gắt gao, thương cô ấy còn không kịp, làm sao có thể làm chuyện có lỗi với cô ấy!”

Hắn nói đến chỗ này, cũng không quan tâm suy nghĩ của Cảnh Dật Thần, trực tiếp đem lo lắng trong lòng nói ra, hắn sợ nói chậm, Triệu An An sẽ càng thêm nguy hiểm.

“An An tức giận với tớ, trốn tránh tớ không sao, nhưng lúc trước Dương Mộc Yên đã tới chỗ tớ uy hiếp, cô ta nói sẽ không bỏ qua cho An An. Tớ lo lắng, chẳng may An An bị cô ta theo dõi thì sẽ lành ít dữ nhiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.