Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 10: 10: Lịch Sử




Làm một vai ác có đủ tư cách, cơ hồ vai ác có đặc điểm gì thì Thẩm Tiêu phải có cái đó, cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung, âm ngoan độc ác, hỉ nộ vô thường...

Cẩn thận mà đếm, xoè mười ngón tay cũng không đếm hết.

Ngay cả chú Lý ngây người ở Thẩm gia hơn hai mươi năm còn nhìn không thấu hắn, càng đừng nói Thẩm Du vừa mới xuyên tới mấy ngày.

Cho nên phương pháp hữu hiệu nhất để tự bảo vệ mình là rời xa Thẩm Tiêu, ly hắn càng xa càng tốt.

Hiện tại cơ hội đã bày ra trước mặt, Thẩm Du khẳng định không thể bỏ qua, lập tức cùng bàn bạc với chú Lý. Ngày mai cô sẽ xin nghỉ phép một ngày để đi xem chỗ trọ, tốt nhất là phòng đủ tiện nghi, có thể tay không xách giỏ vào ở. Chú Lý không yên tâm nên cuối cùnh quyết định đi theo.

Đêm đó, Thẩm Du mơ đẹp, trong mơ cô hoá thành chú chim nhỏ vui sướng, tung tăng bay lượn giữa đất trời.

***

Ngày hôm sau, sau khi ăn qua bữa sáng, chú Lý chở cô đi xem phòng.

Gần Học Viện Điện Ảnh có không ít tiểu khu, chung cư tương đối cũ, bề ngoài thoạt nhìn thực cổ xưa. Nhưng bởi vì đường đi thông thoáng lại gần trường học, nên mấy khu trong này người trọ liền rất đông.

Ý của Thẩm Du chính là, một mình cô trụ một gian phòng, vậy tìm phòng nhỏ có gác xép là được. Dù sao ngày thường cô cũng không có bạn bè lui tới, như vậy càng tiết kiệm.

Thế nhưng chú Lý lại không tán thành, cảm thấy ít nhất cũng phải thuê gian nhà có hai phòng một sảnh, một cái làm phòng ngủ, một cái làm thư phòng "Cháu đừng lo vấn đề tiền bạc. Nếu thật sự tiên sinh không cho, chú Lý sẽ cho cháu."

"Cháu có tiền."

Thẩm Du nói chính là sự thật, hôm qua cô vừa kiểm tra thẻ ngân hàng, số tiền bên trong đã đủ cho cô làm một tiểu phú bà không lo cơm áo. Liền tính sau khi tốt nghiệp không có việc làm cũng đủ sống qua vài năm nhàn hạ. Tiểu thuyết có đề cập qua, tự cấp tiền tiêu vặt cái phương diện này Thẩm Tiêu thật sự hào phóng. Mỗi tháng đều tự động gửi một số tiền vào thẻ của Thẩm Du, chẳng qua nguyên chủ cho rằng thứ này cũng không thuộc về mình, cho nên trừ sinh hoạt cần thiết hàng ngày, còn lại cô cũng không dùng. Nhất nhất đem một vị tiểu thư giàu có lăn lộn thành quỷ nghèo keo kiệt.

Thẩm Du cảm thấy chính mình không cần thiết kiêng kị mà dùng số tiền này, nhưng dùng nhiều ít đều sẽ ghi lại. Sau khiếm ra tiền lại trả trở về là được, coi như tên Thẩm Tiêu kia cho mượn trước đi!

Đi dạo một buổi sáng, bọn họ nhìn trúng hai căn hộ, một căn nội thất hoàn thiện gia dụng đầy đủ nhưng hướng nhà không tốt, không tiếp ánh sáng nên tương đối ẩm ướt. Một căn khác có hai phòng một sảnh, ánh sáng đầy đủ, tầng trên cao ráo, có ban công, thông gió thoáng khí, chú Lý vừa nhìn liền ưng. Có điều căn hộ này chỉ bày bố cơ bản, nếu muốn vào ở phải tự mua sắm nội thất.

Đến giữa trưa, hai người liền dùng cơm ngay cạnh trường, sau đó thảo luận một chút xem nên thuê căn nào cho tốt.

Kỳ thật đối với Thẩm Du mà nói, chỉ cần có thể dọn khỏi Thẩm gia, còn lại đều không thành vấn đề. Ở căn nào cũng như nhau cả thôi.

"Vậy thuê căn có tầng đi." chú Lý nói, "Buổi chiều chúng ta đi ra trung tâm, mua trước một cái giường, những thứ khác chậm rãi bổ sung. Sau này một mình cháu ở bên ngoài, cũng không cần uỷ khuất chính mình làm gì."

Thẩm Du cảm động gật gật đầu, biết rõ vị trưởng bối này là vì cô mà suy xét.

Cơm nước xong, hai người tìm chủ nhà giao tiền thế chấp, lấy chìa khóa, sau đó thẳng tiến phố gia dụng chọn mua đồ.

Hai hôm sau, Thẩm Du đẩy vali tiến vào căn hộ mới, nhìn ngôi nhà đã được bày biện sơ qua, trong lòng thật sự cao hứng.

Từ một nơi trống hoác biến thành căn hộ ấm áp, mỗi ngóc ngách đều là do chính cô bày trí ra tới, về sau tại cái thế giới xa lạ này, đây chính là nhà cô. Một vùng nhỏ chân chính thuộc về riêng Thẩm Du.

Thời điểm mệt mỏi có thể đánh giấc cả ngày, lúc nhàm chán có thể đọc sách nghe nhạc, khi nào hứng thú thì làm tiệc ngủ một người.

Đang lúc Thẩm Du chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp đến vô hạn, chú Lý từ phòng bếp đi ra, tay cầm giẻ lau khắp nơi chà sát, lại dặn dò cô một bận "Tiểu thư về sau vẫn nên thường xuyên về thăm nhà, tiên sinh đối với cháu thực chất không tệ. Ở bên ngoài có bị người bắt nạt nhớ nói cho chú biết, đừng nên một mình uất nghẹn."

Thẩm Du:......

Hết thảy đều phi thường hoàn mỹ, trừ bỏ sự tồn tại của Thẩm Tiêu!

Thẩm Du thở dài "Cháu biết rồi, chú Lý."

Chú Lý giúp cô quét tước căn hộ, thu xếp đồ vật vội cả một ngày, đến chiều mới quay trở về. Thẩm Du đứng trên ban công nhìn theo bóng xe lăn ra khỏi tiểu khu, trong lòng ê ẩm. Trong thế giới này, chú Lý là người duy nhất đối đãi tốt với cô. Từ nay về sau bọn họ hẳn là ít gặp mặt đi.

Thẩm Du quyết định, về sau mặc kệ như thế nào, cô vẫn sẽ ngẫu nhiên về thăm Thẩm gia một chút. Bởi vì trong lòng nguyên chủ, chú Lý là người thân cận duy nhất, chỉ tính mỗi nguyên nhân này thôi cũng đủ để cô hiếu thuận với chú Lý rồi.

Một mình sinh hoạt quả nhiên hệt như trong tưởng tượng, nhẹ nhàng thích ý. Những ngày không lên lớp, Thẩm Du có thể yên tâm mà ngủ nướng, tự mình xuống bếp thích gì thì nấu nấy, không sợ bị nói kén ăn, lười nấu thì kêu cơm hộp. Tự tại vô cùng.

Quan trọng nhất chính là, cô không cần phải đối mặt với Thẩm Tiêu!

Bất quá, dù cho sinh sống an nhàn, Thẩm Tiêu cũng không trễ nãi luyện tập thân thể. Cô mua cái máy chạy bộ đặt ở ban công, mỗi ngày đều chạy thật lâu, nhưng làm cô đau khổ nhất lại chính là tập xoạc. Trước kia Thẩm Du luyện vũ đạo từ bé cho nên thân thể vẫn luôn thực mềm mại, chưa bao giờ vì xoạc chân mà chảy nước mắt. Nhưng hiện tại, cô một mình ở trong phòng căng cơ, luyện luyện một lát liền muốn khóc. Cũng hết cách, thật sự quá đau, thân thể này nguyên chủ khẳng định rất ít vận động, góc độ co duỗi chân tay phi thường hữu hạn, mà Thẩm Du đặt ra yêu cầu đối với bản thân lại quá cao. Mỗi lần tập đều phải lăn lộn đến mồ hôi ướt đẫm, lệ rơi đầy mặt.

Cũng may, có trả giá ắt có hồi báo, mỡ thừa trên đùi trên eo đã dần biến rắn chắc. Thẩm Du dù đau cũng vui sướng nghĩ thầm: hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt.

Thích ý mà sống tự do một tuần liền, Thẩm Du ngoài ý muốn nhận được điện thoại của chú Lý, thanh âm nghe qua có phần khẩn trương "Hiện tại cháu có ở nhà hay không?"

"Chú Lý, có việc gì không? Cháu ở nhà."

Hôm nay là thứ bảy, cô cũng không có việc để ra ngoài.

"Tiên sinh muốn đi tìm cháu, hẳn là đang trên đường tới đó."

Vừa nghe đến Thẩm Tiêu, Thẩm Du liền phản xạ có điều kiện mà bắt đầu khẩn trương, nín thở hỏi nhỏ "Tới tìm cháu làm cái gì?"

"Chú cũng không rõ ràng lắm, chắc là nhất thời nổi hứng."

Thẩm Du:......

Treo điện thoại, Thẩm Du từ trên mặt đất bò dậy, y như kiến bò trên chảo lửa, lòng vòng trong nhà vắt óc nghĩ không ra. Thẩm Tiêu nhiều ngày qua không tỏ thái độ gì, vì sao lại đột nhiên muốn đến tìm cô?

Chẳng lẽ lại muốn ngược người. Lần này tới vẫn là muốn đút trái cây sao?

Đại khái nửa giờ sau, không đợi cô nghĩ ra nguyên cớ, cửa nhà liền bị người gõ vang. Thẩm Du vội vàng lao ra cửa, nhìn qua mắt mèo, quả nhiên thấy được một thân tây trang giày da, mặt người dạ thú Thẩm! Tiêu! Đối phương hệt như biết được cô dùng mắt mèo nhìn lén, cũng dời tầm mắt nhìn thẳng vào. Như vậy, phảng phất giống như hai người thông qua mắt mèo mà nhìn nhau trực diện.

Thẩm Du bị dọa nhảy dựng, vội vàng dời mặt đi nơi khác. Trong nháy mắt thật sự có cảm giác tầm mắt Thẩm Tiêu hoá thành dao nhọn cắm thẳng vào người cô.

Hít sâu vài cái hồi phục tinh thần, Thẩm Du lúc này mới run sợ mà mở cửa, sau đó ngoan ngoãn gọi một tiếng "Anh."

Thẩm Tiêu cũng không trả lời, chỉ hừ nhẹ, đẩy mở cửa phòng, lướt qua người cô đi vào trong.

Chờ sau khi hắn đi vào, Thẩm Du mới kinh ngạc phát hiện ngoài cửa còn có mấy kẻ mặc đồ đen, mỗi người đều cao to, thoạt nhìn không dễ chọc. Có vẻ là vệ sĩ của Thẩm Tiêu.

Thẩm Du trong lòng e ngại, Thẩm Tiêu người này không khỏi quá kỳ lạ, tới gặp em gái còn đem theo vệ sĩ? Không lẽ...muốn tới bắt cô trở về? Nghĩ đến khả năng đó, Thẩm Du đột nhiên trừng mắt, nhưng lại thực mau tự mình phủ định. Sẽ không sẽ không, nếu là thật muốn tới bắt người, hẳn là đã sớm tới, như thế nào còn chờ tới bây giờ đâu?!

Liền lúc Thẩm Du miên man suy nghĩ, Thẩm Tiêu đã tham quan cả căn nhà một lượt, còn rất vui vẻ bình luận một câu "Không tồi, rất ấm áp."

Thẩm Du nuốt nuốt nước bọt, bạo gan hỏi "Anh, anh tới tìm em có việc sao?"

Thẩm Tiêu quay đầu nhìn cô, ánh mắt hài hước, cười nói "Là có chút việc muốn giải quyết."

Sau đó khắp nơi nhìn nhìn, từ bàn ăn lấy ra hai cái ghế dựa, mang đến cạnh cửa chính mình ngồi xuống, còn vỗ vỗ cái ghế bên cạnh "Lại đây, ngồi."

Thẩm Du hoàn toàn mờ mịt, căn bản đoán không ra trong hồ lô của hắn bán thuốc gì nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống. Chính cô cũng không hiểu vì sao mỗi lần nghe Thẩm Tiêu ra lệnh cũng không dám phản kháng, không lẽ do cơ thể nguyên chủ còn tàn lưu lại phản xạ có điều kiện?

Chờ cô ngồi xong, Thẩm Tiêu bắt chéo chân, lười biếng mà mở miệng "Bắt đầu đi."

Lời này hiển nhiên là nói với đám người kia, bởi vì hắn vừa nói xong, vài tên cao to đã lục tục đi vào phòng.

Sau đó liền ở trước mặt Thẩm Du đang trợn mắt há mồm, bọn họ bắt đầu động thủ đập - phá - nhà!

Mặc kệ là gia cụ hay đồ điện, toàn bộ đều hung hăng đập nát.

Tiếng vỡ nghe tới tê tâm liệt phế.

Liền trong đống bùm bùm, đinh tai nhức óc kia, Thẩm Tiêu vân đạm phong khinh mà cấp chính mình châm điếu thuốc. Quay lại phát hiện Thẩm Du đã hoàn toàn chết đứng, hắn mới yên tâm hướng về phía cô, ôn nhu trấn an.

"Đừng sợ, coi như đang đi xem kịch là được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.