Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 50: 50: Tất Cả Là Nhờ Anh Bạn Nhỏ Này




"Sao vậy không giới thiệu một chút vị tiểu thư bên cạnh anh cho tôi biết chứ?" Trịnh Tử Kỳ ngăn cản đường đi của hai người.

Cố Thành Kiêu không có biểu hiện gì, mím môi không nói.

Biểu hiện này là một tín hiệu, bởi vì anh ấy đã cười trước đây.

Lâm Thiển không ngu ngốc, giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói với cô rằng vị Trịnh tiểu thưnày khẳng định có ý với Cố Thành Kiêu.

Trên thực tế, tâm tình Cố Thành Kiêu tất cả đều treo trên mặt anh. Ban đầu, anh thuộc về một người có biểu cảm tê liệt trên khuôn mặt. Biểu cảm của anh không nhiều. Bây giờ anh đột nhiên trở nên vô cảm, điều đó có nghĩa là anh đang ở trong tâm trạng tồi tệ.

Lâm Thiển chú ý tới, khuôm mặt Cố Thành Kiêu bây giờ không khá hơn khuôn mặt khi anh đột nhiên về nhà vào giữa đêm ngày hôm qua, và anh là một gương mặt poker.

Hơn nữa không chỉ... mà còn anh em của Cố Thành Kiêu, ngay cả hai anh em của anh ta sắc mặt cũng nặng nề.

"Là bạn gái của anh hay là bạn?" Trịnh Tử Kỳ từng bước ép sát.

"Vợ, Lâm Thiển " Cố Thành Kiêu nói "Đồng nghiệp, Trịnh Tử Kỳ."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Trịnh Sảng có một khoảnh khắc trì trệ, và nó thoáng qua, cô ta đến gần một chút, ưu nhã hướng Lâm Thiển vươn tay, mặt mang ý cười, lại giọng mang khiêu khích nói: "Xin chào, em gái."

Dưới loại tình huống này, người bình thường sẽ gọi là"Cố phu nhân", nhưng Trịnh Tử Kỳ lại gọi là "Em gái", Cố Thành Kiêu ngay lập tức không hài lòng, cố ý bới móc?

Lâm Thiển hướng phía Trịnh Tử Kỳ nhợt nhạt cười, "Xin chào, dì nhỏ." Đây là một câu nhỏ làm tổn thương mọi người.

Trịnh Tử Kỳ: "..."

3 anh em Cố gia: "..."

Sắc mặt của Trịnh Tử Kỳ hơi cứng nhắc, nghĩ không ra tiểu nha đầu này còn miệng lưỡi sắc bén như vậy, cô ta cố ý đung đưa váy và nói với một nụ cười: "Em gái, chỗ đây là của người lớn, trẻ con không nên nô đùa ở đây."

Lâm Thiển lại cười rất ngọt ngào, và đôi mắt mai to được uốn cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm, cô nắm lấy cánh tay của Cố Thành Kiêu, quay đầu đi, và tựa đầu vào cánh tay anh, và nói: "Chồng à, vậy anh phải bảo vệ em thật tốt đó nha. Ngộ nhỡ em sẽ bị dì xấu bắt cóc đi mất thôi?"

Trịnh Tử Kỳ: "..." Tôi tưởng anh tìm một tiểu thư khuê các, hóa ra chỉ là làm bộ, Cố Thành Kiêu, thật không nghĩ tới khẩu vị của anh thật lạ nha.

3 anh em Cố gia: "..." Hóa ra Lâm Thiển là người như vậy.

Trịnh Tử Kỳ tức giận nói không ra lời, cảnh tượng xấu hổ lạ thường, nội tâm của cô vừa tức giận vừa bức bối, càng nhiều hơn chính là không cam lòng.

Chuyện kết hôn của Cố Thành Kiêu, trong một đêm truyền khắp quân đội. Khi cô thức dậy vào buổi sáng, cô đã tìm thấy vô số câu hỏi trong điện thoại di động của mình.

—— "Giấu diếm thật tốt, Cố thủ trưởng và cô kết hôn từ khi nào?"

—— "Đợi tin vui của hai người trong vài năm, cuối cùng chờ được, khi nào mở tiệc rượu đây?"

—— "Tiểu Trịnh, oh không, hiện tại phải gọi là Cố phu nhân, chúc mừng nha."

—— "Ngày hôm nay Cố lão tam tổ chức một bữa tiệc tại câu lạc bộ suối nước nóng, nghe nói Cố thủ trưởng cũng đi, sao vậy, không dối gạt được cho nên muốn chính thức công khai sao?"

Những tin tức này khiến cô ngạc nhiên vô cùng và không thể giải thích được, nhưng chỉ có một chuyện duy nhất khẳng định được là —— Cố Thành Kiêu kết hôn rồi.

Cố Thành Kiêu kết hôn rồi, tân nương cũng là cô, lúc đó cô còn tưởng rằng đó là một giấc mơ, chờ sau khi cô phát hiện mình đã tỉnh mộng, cô cuối cùng cũng biết người đàn ông mình theo đuổi nhiều năm.., kết hôn rồi.

Chờ khi cô phản ứng kịp và xem thông tin của những câu hỏi này, mỗi một điều đều như con dao nhỏ khứa vào tim của cô từng chút một.

Mọi người, mọi người, đều cho là điều khiện của cô mới môn đăng hộ đối với Cố Thành Kiêu, mọi người, đều cho rằng cô và Cố Thành Kiêu mới là trời đất tạo nên một đôi, bao quát chính bản thân cô ta.

Ngày hôm nay cô đến đây để xem một chút, rốt cuộc người Cố Thành Kiêu cưới là ai, rốt cuộc là ai thay thế vị trí của cô.

Lâm Thiển kéo tay Cố Thành Kiêu bước vào bên trong buổi tiệc, bên trong đang tiến hành chính là một bữa tiệc vô cùng cao cấo, liếc nhìn lại toàn bộ đều là tuấn nam mỹ nữ.

Cô lúc này vô cùng bối rối, đầu óc trống rỗng, chỉ thấy trong đại sảnh lắp đặt thiết bị cực kỳ xa hoa, đang có rất nhiều người, liếc nhìn lại tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, có rất nhiều rượu, có món điểm tâm ngọt, còn có ban nhạc đang biểu diễn.

Khi bọn họ bước vào, người ở bên trong đều rất tự giác nhường ra một lối đi ở giữa, ánh mắt chờ đợi tất cả đều đang nhìn bọn họ.

Đối mặt với tình cảnh này, trong đầu Lâm Thiển chợt nghĩ ra một câu nói —— Thị Loa Tử Thị Mã, Lạp Xuất Lai Lưu Lưu Tựu Tri Đạo. (Câu này mọi người tự lên mạng tra nha)

Rất rõ ràng, cô là con la, hơn nữa còn là vừa... vừa là con la không có trang điểm tốt.

"Không phải nói dẫn tôi tới đây chơi sao, sao vậy tới chỗ như thế?" Cô chất vấn Cố Thành Kiêu.

Cố Thành Kiêu xoa xoa tay và an ủi cô, "Theo ta, chúng ta đi qua sân khấu kia trước đi."

Trong đám người đều ở đây xì xào bàn tán, "Mau nhìn, 3 anh em Cố gia đều đã tới."

"Cô gái bên người Cố thủ trưởng là ai?"

"Trịnh Tử Kỳ a... Sai, đó không phải là Trịnh Tử Kỳ."

"Ai nha, Trịnh Tử Kỳ không phải đang đi cuối đám người."

"Tình huống này là gì a?"

Trịnh Tử Kỳ là theo vào ở phía sau, cô cũng không nghĩ mình phải đối diện sự thật tàn nhẫn này, nhưng cô không có cách nào khác.

Vào thời điểm Lâm Thiển tiến vào, mọi người đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô. Thay vì trốn đi nói mình đichữa bệnh, không bằng trực tiếp đứng ra chứng minh tất cả.

Cố Nam Hách: "Hai vị ca ca, chị dâu nhỏ, các người vô bên trong ngồi trước đi, em đi nói chuyện với mọi người đây."

Cố Thành Kiêu và Cố Đông Quân đều không phải là người thích náo nhiệt, trực tiếp ngồi ghế lô ở bên trong, Cố Nam Hách là người vô cùng thoải mái, khi hắn đến, không khí của bữa tiệc trở nên thoải mái và dễ chịu hẳn lên.

Ghế lô thập phần lịch sự tao nhã có thể nhìn ra bên ngoài, cách xa với không khí bên ngoài, giữ sự riêng tư cho người ở bên tron

Cố Đông Quân vừa vào ngồi liền mở miệng hỏi: "Trước đó vài ngày, Uông Đại đã giao mảnh đất bên cạnh Bệnh viện Tổng quân sự, miễn phí tặng bệnh viên, là do em làm sao?"

"Ồ? Ông ta thật hào phóng tặng?"

"Anh cũng rất kinh ngạc, lúc trước Bệnh viện đó nhượng quyền cho chính phủ đàm phán với Uông Đại, ông ta cũng không chịu, không nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủi, ông ta bỗng nhiên đổi tính, miễn phí đem ra. Không để ý tới giá cả, anh nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này chỉ có em mới làm được."

"Đại ca, anh đã quá cân nhắc em rồi, Uông Đại là người da trắng không sai, nhưng ông ta làm việc đen tối vẫn đen tối, có thể ông ta chỉ là muốn tích đức, vì con trai của ông ta thôi."

Lâm Thiển ở một bên an tĩnh nghe, cô nhớ tới lúc trong phòng bệnh, Uông Đại đã dành thời gian xin lỗi và bàn điều kiện với ạn, trong đó một cái là liên quan đến mảnh đất kế bên bệnh viện, thế là, cô vô tư hỏi, "Anh lúc đó không phải là không có đáp ứng đúng không? Vậy sao ông ta lại tặng?"

Cố Thành Kiêu: "..."

Cố Đông Quân nở nụ cười một chút, nói mang theo chút hàm ý: "Cảm tạ, người anh em, em đã giúp anh giải quyết một vấn đề khó khăn rồi."

Cố Thành Kiêu cười mà không nói gì.

Lâm Thiển nhìn hai người, không hiểu ra sao, "Nghe hai người nói chuyện, tôi đều nghe không hiểu."

Cố Thành Kiêu sờ sờ đầu của cô, nói: "Nghe không hiểu là được rồi."

"Khi dễ ta không học thức?"

"Ừ, khi dễ em không học thức, nên em phải học thật giỏi để tiến về phía trước."

"..." Lâm Thiển phớt lờ anh, xoay người nhìn về khán phòng, nơi đó là đại tiệc chân chính của xã hội thượng lưu, còn cô chỉ là người bình thường có chút bất đồng lớn.

Lúc này,âm nhạc du dương vang lên, giữa sảnh của đại tiệc có nhiều nam nữ đang kết bạn để cùng khiêu vũ, Cố Nam Hách ôm Trịnh Tử Kỳ trở thành tiêu điểm của toàn sảnh yến tiệc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.