Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 47: 47: Anh Cả Trong Truyền Thuyết




Lâm Thiển co người đẩy anh, trong bóng tối, cô chợt nhớ tới đêm đầu tiên cô bị thất thân, lão già kia cũng là sức lực mạnh như vậy và phương thức cũng y như vậy.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng trong đại não loại ký ức đó vẫn là không hề có điềm báo trước để cô liên tưởng đến buổi tối đêm hôm đó.

Kia là đêm cô thống khổ nhất, cũng là trải nghiệm đau đớn nhất của cô từ trước đến nay.

Mà bây giờ, Cố Thành Kiêu dùng phương thức đó để đối đãi với cô, để cô càng thêm thống khổ cùng không chịu nổi.

Trương Yến mất tích không có quan hệ gì với cô, nhưng ban ngày ở trường học đối mặt với nhiều bạn học cùng giáo sư, cùng ánh mắt chất vấn của cảnh sát, cô ủy khuất lại không thể nào biện minh cho bản thân mình.

Mà trước đó cùng Trương Yến tranh chấp cũng làm cho cô rất hối hận, không hiểu sao đối với sự mất tích của cô ta cũng khiến cô có chút áy náy.

Lại ủy khuất, lại áy náy, trong nội tâm cô cũng không tốt đẹp gì.

Nhìn thấy Cố Thành Kiêu trở về, cô kỳ thật vô cùng cao hứng, phảng phất một trái tim lang thang cuối cùng cũng có một nơi để hạ cánh xuống, cô có thể thỏa thích dựa vào anh, ỷ lại vào anh, mặc dù anh còn đang bởi vì chuyện của Sở Mục Phong mà tức giận.

Người đàn ông này, bởi vì người con trai khác hôn cô mà tức giận đến mức mất hết tính người, ngay cả mình cháu ruột của mình cũng đánh, người đàn ông này chính là bụng dạ hẹp hòi, nếu là biết mình cưới phải người vợ đã mất lần đầu tiên, sẽ như thế nào?

Nghĩ đến vấn đề này, Lâm Thiển phản kháng càng thêm mãnh liệt, cô không phải không nguyện ý động phòng với anh, mà là, cô thật chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, mà lại ——

"Chuyện gì đây?" Cố Thành Kiêu chạm tới một vật thể không xác định được, cảm giác đó giống như một miếng bọt biển dày chứa đầy nước và chất lỏng sềnh sệch ấm và đang chảy ra bên ngoài, chảy ra tay của anh.

"..." Miệng cuối cùng đạt được tự do nhưng Lâm Thiển vẫn im lặng, tức giận mà lúng túng tung ra hai chữ, "Anh đoán xem?"

Cố Thành Kiêu thở hổn hển với một hơi thở nặng nề, tay trái miễn cưỡng buông cổ tay cô ra ngược lại hướng lên đèn bàn trên tủ đầu giường bật lên, đèn bàn sáng lên, phát ra tia sáng nhỏ màu vàng ấm cúng.

Anh đưa tay tới gần đèn bàn, "Tôi dựa vào, *!" Anh nhịn không được phát nổ nói tục.

Nói thật, Cố Thành Kiêu dưới ánh đèn bàn đặc biệt quyến rũ, thời điểm nói tục cũng thật mê người, đặc biệt vẫn là đang trong trạng thái phát hỏa, toàn bộ nội tiết tố nam dang phun trào.

Lâm Thiển vô tội lại lúng túng nói: "Là anh một mực không cho tôi cơ hội nói chuyện."

Nhìn vào bộ mặt đang co giật của anh, Lâm Thiển thực sự khó mà mở miệng, "Ngày đầu tiên đến, số lượng hơi nhiều..." Côxấu hổ dắt chăn mền đem đầu của mình che lại, thật hận không được tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cố Thành Kiêu cũng giống vậy, anh nói chuyện thanh âm đều trở nên cực kì mất tự nhiên, "Tôi đi rửa rửa tay."

Lâm Thiển từ trong chăn nhô ra một đôi mắt, chỉ thấy một người đàn ông đang cởi trầm, quần cũng đã tháo dây đai, anh cơ hồ là chạy đi, kéo quần lên chạy đi.

"..." Rất xấu hổ, rất giận, nhưng lại rất muốn cười.

Trong phòng tắm truyền đến ào ào tiếng nước, Cố Thành Kiêu rửa đến một nửa, giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhô đầu ra, hỏi cô, "Cô có muốn dùng toilet hay không?"

"... Anh rửa trước đi, xong rồi tôi sẽ dùng."

"Cô nếu sốt ruột thì vô trước đi."

"Tôi không có sốt ruột, anh cứ rửa trước đi."

Hai người anh một câu cô một câu đều nhường nhua, đều cảm thấy mình rất ngốc, Cố Thành Kiêu gật gật đầu, lại tranh thủ thời gian đi vào tắm vòi sen.

Lâm Thiển nằm ở trên giường, hiện tại một chút buồn ngủ cũng không còn, trên trần nhà hình như có hơi ấm thổi tới, là Cố Thành Kiêu mở máy sưởi ở trung tâm lên.

Dần dần, cả phòng đều ấm, thân thể của cô ấm, lòng của cô cũng ấm áp.

Chuyện kia, lại không thể dấu giếm anh được, cùng đến lúc đó bị anh phát hiện, không bằng mình thẳng thắn nói trước.

Cố Thành Kiêu vọt lên cái tắm nước lạnh, trở ra thời điểm chỉ ở bên hông chỉ quấn chiếc khăn tắm, cơ bắp bên trên còn mang theo giọt nước, khỏa khỏa óng ánh sung mãn.

Anh cũng thật không có ý tốt, nhưng là anh lại không muốn biểu hiện ra ngoài, phải biết, anh đêm nay thế nhưng là trở về tìm cô tính sổ, ai biết tìm được "dì cả" của cô!

"Cô không vô sao?"

"Tất nhiên phải vô."

Lâm Thiển không dám nhìn thẳng anh, *, cô cùng "dì cả" đều rất kích động.

Khi đã xong hết mọi thứ, hai người dang nằm trên giường, lộ ra đầu, hai cặp mắt đều trợn trừng lên, không có chút nào buồn ngủ.

Cố Thành Kiêu trong lòng buồn phiền, Lâm Thiển cũng có tâm sự.

"Anh..."

"Cô..." Hai người đồng thời mở miệng.

"Anh nói trước đi..."

"Cô nói trước đi..." Hôm nay đặc biệt hai người có chút ăn ý nha.

Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, nói: "Cô nói trước đi." Anh cho là cô sẽ nói chuyện ở trường đánh bạn học.

Lâm Thiển nổi lên hồi lâu, cũng một mực do dự, thế nhưng là ngẫm lại tình huống vừa rồi, sợ là mình nếu không nói sẽ trễ, thế là, cô chậm rãi mở miệng nói: "Cố Thành Kiêu, tôi không phải..." Cô như bị nghẹn họng lại, thực sự khó mà mở miệng.

Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn cô, nằm trên chiếc gối, cùng một cấp độ, cách xa nhau mấy centimet, anh rõ ràng xem thấy trên mặt cô xoắn xuýt cùng thống khổ.

Anh lúc ấy trong lòng còn khinh bỉ cô, đánh người chính là không đúng, nhận sai có như thế khó lắm sao?

Nhưng một giây sau, anh nhìn thấy một giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô, khuôn mặt nhỏ cũng bởi vì nghẹn ngào mà đỏ bừng lên, anh cuối cùng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Thế nào?"

Lâm Thiển không dám quay đầu, lại không dám đối mặt anh, cô cắn một chút răng, một hơi nói ra: "Một ngày trước khi chúng ta lần đầu gặp nhau, tôi bị ép cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ." Nói dối cũng chết, nói sự thật cũng chết, không bằng chết thống khoái đi.

"..." Cố Thành Kiêu suy nghĩ cực nhanh, cô ấy nói cô ấy bị ép cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ, nói cách khác, cô xác thực không biết đêm hôm đó người đàn ông đó chính là anh, cô là bị ép buộc, tại sao là bị ép buộc, bị ai bức bách?

Hồi tưởng một chút, anh càng nhớ kỹ đêm hôm đó cô là bị hôn mê, không phải say rượu, mà là... Hôn mê.

Cố Thành Kiêu một tay chống lên thân thể, nâng đầu cô lên, nước mắt của cô cùng thống khổ của cô tất cả đều hiện ra ở trước mắt của anh, anh không tự giác thả mềm thanh âm, hỏi: "Chuyện là thế nào?"

Lâm Thiển khẽ hít mũi, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng cho anh biết, cuối cùng nhất, cô nói: "Ông ấy là người nuôi nấng tôi từ nhỏ, tôi biết ông ấy cũng có chút khó xử, nếu như chuyện đó có thể giúp ông ấy vượt qua đại nạn đó, như vậy, tôi nhận, nhưng là tình thân của chúng tôi cắt đứt từ bây giờ, tôi sẽ không truy cứu việc ông ấy làm, cũng sẽ không báo đáp ông ấy."

Cố Thành Kiêu nâng đầu ôm cô vào ngực, thì ra mọi chuyện là như vậy.

Anh một mực hiểu lầm cô là đang giả ngu, anh coi là tuổi trẻ bây giờ đều không để ý loại sự tình này, anh còn từng cho rằng cô trời sinh đã lẳng lơ.

"Khó trách chú và mợ của cô thấy tôi muốn cưới cô lại hoảng sợ như vậy, nguyên lai là dạng này."

"Anh đừng đi tìm bọn họ để gây sự được không? Dù sao bọn họ đối với tôi có công nuôi dưỡng, với lại ông tôi đã lớn tuổi, chịu không được đả kích này."

Cố Thành Kiêu thở dài, nói: "Kỳ thật cô không cần gánh vác chuyện lớn như thế, cô chẳng phải rất muốn biết tại sao tôi lại một mực gọi thẳng tên cô muốn cưới cô sao?"

"Ừm? Tại sao?"

"Bởi vì lão già ở trên giường với cô đêm đó không phải ai khác, mà là —— tôi!"

"Sao?" Dạng này kinh hãi há lại chỉ có từng đó một điểm, Lâm Thiển thẳng tắp ngồi, không thể tin nhìn anh, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của anh, cô nhất định không tin đây là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.