Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 20: 20: Rượt Đuổi Trên Giao Lộ




Huống chi cô chỉ là một cô gái nhỏ bé thân hình mảnh khảnh.

Tuy nhiên, mặc dù cô bị thương nặng, nhưng những thanh niên kia cũng không lành lặn không có chút vết hương nào, có những người bị thương nặng mặt mũi bầm dập, bị cảnh sát bắt sau đó còn phải tới bệnh viện, anh cũng nhìn thấy.

"Lâm Thiển, không nghĩ cô có lá gan lớn như vậy."

"Chuyện này đã bại lộ, tôi sẽ không khiêm tốn nữa, nếu không phải lúc đó tôi trượt ngã, tôi chưa chắc sẽ bị đánh trúng trán."

"....." Cô thật không khiêm tốn.

"Bọn chúng chỉ là một đám ăn xin, tôi không để vào mắt, lúc ấy tôi nói, đánh một trận, có thù báo thù, có oán báo oán, cuối cùng mặc kệ ai thua ai thắng tất cả đều xóa bỏ. Tôi cũng chẳng muốn cùng bọn chúng nói nhảm, có thể dùng vũ lực giải quyết mọi chuyện, tuyệt đối không không tốn nhiều nước bọt."

"...."Đây chính là con người Lâm Thiển, sắc mặt Cố Thành Kiêu hết xanh rồi lại đen.

Lợn chết không sợ bỏng nước sôi, Lâm Thiển hiện tại tỏ thái độ này, dù sao đã kém nhất, không sợ kém nữa, cô nói "Tôi không cố ý để anh mở mang tầm mắt, mặc kệ anh có nguyện ý tiếp nhận hay không, đây chính là tôi, con người thật của tôi."

Một đêm trôi qua phát sinh rất nhiều chuyện, Cố Thành Kiêu một bên tiếp nhận tiến triển chuyện này, một bên chú ý tình trạng của Lâm Thiển, nhưng cô chẳng thèm nhìn lại thái độ của mình khiến anh cảm thấy tức giận.

"Chuyện như vậy cô không sợ sao?"

"Tại sao phải sợ? Tôi nói sợ bọn chúng sẽ bỏ qua cho tôi chắc?"

"Cô có ý thức được sự nguy hiểm không? Dù gì cô chỉ là một cô gái."

"Con gái thì sao? Con gái kém chỗ nào so với con trai? Bọn chúng mười đứa con trai cộng lại, không bằng một đứa con gái như tôi."

"...."Bị đè nén hồi lâu, Cố Thành Kiêu không ngừng tự nói với mình, không thể giống trong bộ đội giáo huấn cô như vậy, anh tận lực ôn hòa hướng dẫn từng bước, nhưng cô miệng lưỡi dẻo quẹo, mảy may không ý thức được sai lầm của mình.

"Anh không cần trừng tôi làm gì, anh không quản được tôi đâu, anh thấy tôi phiền cũng nhanh chóng bỏ đi thôi" Lâm Thiển cho dù nằm, cũng có thể nhấc cằm, lời nói kiêu ngạo, "Nếu là đem anh cho không khí đả thương, tôi cũng không chịu trách nhiệm."

Cố Thành Kiêu trong phút chốc đứng dậy, nhẫn nại đã đến cực điểm.

Nhưng đúng lúc anh muốn mở miệng răn dạy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, còn nghe được tiếng a dua nịnh hót của một người đàn ông vang lên, "Cố thủ trưởng, tôi là Uông Đại, tôi đã đem đồ hỗm trướng nhà tôi đến, mặc cho ngài xử trí ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.