Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 56




“Kiếp trước y chính là sư phụ của ta…” Nói đến chuyện trước kia, dường như đã trải qua một giấc mộng dài.

Lần đầu tiên gặp được Mặc Thanh là khi y vừa mới tới thế giới này, lúc đó y vẫn còn đang nằm trong tả lót, muốn động cũng không thể động, được nhũ mẫu bế trên tay, đứng giữa một đám huynh đệ tỷ muội cùng chung dòng máu. Khi nhìn về phía nam nhân lãnh khốc vô tình, cao cao tại thượng kia, chỉ một cái liếc mắt liền nhất kiến chung tình.

Sau đó thì sao? Mặc Viêm tự mình lâm vào ký ức, những chuyện trong quá khứ kia dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như mới vừa phát sinh ngày hôm qua, bất chợt làm y cảm khái vạn phần.

Mặc Viêm ôm chậu lan chậm rãi từ chợ hoa đi ra, chậm rãi tiến vào một con hẻm thưa thớt ít người, tiểu Xám ngoan ngoãn theo bên người, nhìn Mặc Viêm vẫn đang chìm vào hồi ức, cũng không dám quấy rầy.

Bất quá lại có người không biết thức thời, giống như âm hồn bất tán, tiểu Xám nhịn không được liếc mắt nhìn sang, mấy tên côn đồ cách bọn họ không xa, chúng đã đi theo qua mấy con phố, đến con đường này thấy thưa thớt, lá gan liền to hơn a.

Chắc vừa rồi thấy chủ nhân ra tay hào phóng, một lần liền lấy ra ngân phiếu một nghìn lượng, cho nên nảy sinh tà niệm.

Tiểu Xám không tốn hơi thừa lời, chuẩn bị cho mấy tên này chút dạy dỗ, ai bảo Mặc Viêm vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, ngay cả có người đi theo cũng không phát hiện ra, chỉ còn mình nó, đương nhiên phải ra tay bảo vệ chủ nhân rồi.

Lúc tiểu Xám dừng lại, xoay người nhìn thẳng mấy tên kia, bọn họ đột nhiên giống như bị đóng đinh, ngốc lăng bất động, sau đó lại vô lực ngã xuống, khiến cho tiểu Xám kinh ngạc không chớp mắt, thời gian tu luyện của nó rất ngắn, không thể nào đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa như thế này a.

Rất nhanh nó liền hiểu, sau khi những người đó ngã xuống, một hắc y nam tử yên lặng xuất hiện ở cuối đường, tiểu Xám từ xa nhìn thoáng qua, không tự chủ run lên, nộ khí vừa mới chuẩn bị phóng ra, nhất thời lặng lẽ rút trở về.

Nhanh chóng xoay người, chầm chậm đuổi kịp chủ nhân ôn hòa còn đang thất thần.

Ô ô ô, tên xấu xa kia đã đuổi tới rồi! Chủ nhân a, tiểu Xám không muốn bị đem đi hầm canh đâu…

Càng nghĩ càng làm cho nó như đứng trên đống than, ngồi trên đống lửa, cái tên ở sau lưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không nhanh không chậm đi theo, điều này làm cho tiểu Xám không giải thích được, bình thường tên kia đã sớm chạy đến đây, một cước đem nó đá văng ra xa a.

Chỉ có mình hắn mới có cái ý nghĩ biến thái muốn chiếm chủ nhân làm của riêng, không cho bất luận vật còn sống nào tới quá gần y, ngay cả nó muốn thân mật với chủ nhân cũng phải lén lén lút lút, tốn nhiều tâm tư chờ đợi thời cơ.

Mặc Viêm tựa hồ không nhận ra tình huống vừa xảy ra, ôm chậu hoa từ từ đi ra hẻm nhỏ, đi vòng qua một con phố hẻo lánh khác, con đường này tuy rằng cũng không náo nhiệt, nhưng lại yên tĩnh trong lành, Mặc Viêm lại chọn một tiểu viện nhỏ, mang theo tiểu Xám trực tiếp đi vào.

Sau khi vào cửa, tiểu Xám quay đầu nhìn lại một chút, người nam nhân vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ từ nãy tới giờ, lúc này lại không thấy đâu.

Không thấy?! Chủ nhân hôm nay xác thực có điểm kỳ lạ, tên kia cũng có vẻ khác thường, chắc không phải là cãi nhau đi?! Tuy rằng rất không thích cái tên kia hở một chút là đòi đem nó đi hầm cách thủy, thế nhưng thời điểm chủ nhân ở chung với tên kia đặc biệt vui vẻ, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của y như bây giờ, thực sự khiến cho nó cảm thấy rất khó chịu.

Vì vậy… Để cho chủ nhân vui vẻ, nó nguyện ý chịu chút ủy khuất, tên quỷ đáng ghét kia đi đâu rồi?! Mau đến dỗ chủ nhân ta vui vẻ a! Tiểu Xám có chút đứng ngồi không yên, lo lắng đi vòng vòng.

Mặc Viêm đặt chậu lan lên bệ cửa sổ, mở cửa sổ ra để gió nhè nhẹ thổi vào khiến cho lá của nó xòe ra, sau đó tìm một cái chén, lấy nước giếng tưới vào gốc cây.

Cây lan theo gió khẽ đưa, nhờ hấp thụ nước giếng, lá cây vốn đã tươi tốt nay lại càng thêm xanh biếc. Mặc Viêm nhìn thấy một tinh linh gần như trong suốt từ rễ cây chui đầu ra, trốn ở phía sau phiến lá len lén đánh giá y, hai mắt đột ngột mở to, có vẻ là sợ người lạ.

“Đừng sợ, từ giờ trở đi ta là chủ nhân mới của ngươi, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt”. Mặc Viêm nhìn tiểu gia hỏa kia, nhẹ nhàng trấn an. Tiểu tử kia nghe xong, hình như an tâm hơn một chút, tiểu Xám nằm úp sấp ở phía xa liếc nó, không nhịn được nghĩ. Hừ! Không phải chỉ là một tinh linh hoa nhỏ bé thôi sao, có cần phải ôn nhu như vậy không?

Đột nhiên liếc nhìn về phía cửa sổ, một đạo hắc y vừa lóe liền rồi biến mất, lập tức đứng dậy, thấy chủ nhân vẫn còn đang ôn nhu trấn an tinh linh hoa kia, nó liền rón rén đi ra cửa, đi vòng qua hai bên sân.

“Hắn…” Hắc y nhân kia quả nhiên ở chỗ này, thấy tiểu Xám cũng không có làm ra hành động muốn chém muốn giết, trái lại còn do dự mở miệng, lại không biết phải nói như thế nào.

Tiểu Xám tuy rằng không thích hắn, nhưng cũng không thích nhìn chủ nhân rầu rĩ không vui.

“Chủ nhân hôm nay có điểm kỳ quái, ta thấy y không tốt lắm, hình như đang có tâm sự”.

Nghe thấy những lời này, hắc y nhân càng thêm trầm mặc, sắc mặt bất định.

… …

Mặc Viêm hoàn toàn không biết tiểu Xám đi ra ngoài từ lúc nào, chỉ nghĩ nó nhàm chán, muốn ra ngoài chơi. Trấn an tinh linh hoa xong, y nhàn nhã nằm trên giường nhỏ đi ngủ.

Mặc Thanh vẫn luôn đợi Mặc Viêm ngủ say mới dám đi vào, nhìn khuôn mặt khi ngủ của y, vừa khát vọng lại vừa thỏa mãn. Nhịn không được vươn tay vuốt ve, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu, cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn, lúc này mới cảm thấy đầy đủ, cứ như vậy yên lặng ngồi bên giường, canh chừng Mặc Viêm ngủ trưa.

Tiểu Xám ghé vào cạnh cửa phơi nắng, nhìn một lớn một nhỏ đều bất động, có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng chủ nhân rất yêu Thanh đại nhân, vậy mà cứ luôn quật cường, không chịu tỏ ra yếu kém. Mà Mặc Thanh đại nhân lại càng yêu chủ nhân đến chết đi sống lại, từng giây từng phút đều không ly khai, rồi lại bởi vì không biết cách khống chế chính mình, làm ra sự tình khiến chủ nhân tức giận, đôi phụ tử này thật đúng là ngốc nghếch, rõ ràng không phải là chuyện gì lớn, lại cứ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, làm mọi người xung quanh lo lắng.

Ngay cả nó cũng nhìn không được! Hai người kia rốt cuộc còn muốn gây nhau tới bao giờ a!

Mặc Thanh không cẩn thận liếc thấy chậu hoa lan trên bàn, nhịn không được dùng ánh mắt hỏi tiểu Xám. “Đó là do chủ nhân mua ở chợ hoa sáng nay, tên bán hoa kia cũng thật xui xẻo, chủ nhân nói, đời trước là sư phụ của y hay gì gì đó…hình như gọi là…Thần Mộc…”

Thần Mộc?! Y chuyển thế? Mặc Thanh hơi nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến những chuyện trước kia.

Ai! Thần Mộc a, cho tới bây giờ, ta vẫn không rõ trong lòng Viêm nhi đang suy nghĩ cái gì.

____END PN6____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.